Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 11: Là anh làm đúng không?



Bên trong tiệm cà phê——

“Đây là ba trăm vạn tiền mặt, tôi biết cô đang thiếu tiền, sau khi cầm ba trăm vạn này thì cô hãy lập tức biến khỏi Tiểu Bắc, cô và nó không hợp với nhau đâu.”

Phu nhân này chẳng phải ai xa lạ mà chính là mẹ của Lục Bắc, một người xuất thân danh môn, ăn mặc hết sức quý phái và hào hoa.

Ba trăm vạn tiền mặt được đựng trong túi ni-lông đặt trên mặt bàn.

Chung Hi khuấy nhẹ ly cà phê, cô bật cười, “Bác gái, hình như bác hiểu lầm rồi. Cháu và Lục Bắc không phải kiểu quan hệ như bác nghĩ đâu.”

“Sao? Ý của cô là cô không muốn nhận số tiền này?”

Phu nhân cau mày, “Cô đã sống chung với nó luôn rồi, còn cần tôi hiểu nhầm gì nữa sao? Số tiền này hôm nay cô muốn nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận. Nếu như cô cố chấp tiếp tục mê hoặc quyến rũ Tiểu Bắc, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác nhé.”

Chung Hi bước ra khỏi tiệm cà phê, trên đôi tay thon dài là một túi tiền nặng cũng gần chục cân.

Tiền! *thở một hơi*!

Không ngờ rằng sẽ có ngày cô lại vì tiền mà bị người ta sỉ nhục một cách tàn nhẫn như thế.

Bất thình lình, Chung Hi dùng hết sức ném túi tiền lên không trung. Thoáng chốc, những tờ tiền giấy tung bay khắp trời.

“Có người ném tiền kìa! Có người ném tiền kìa!”



“Mau nhặt tiền đi! Kẻo mưa xuống ướt đấy!”

Có người vừa nhặt tiền, vừa nhìn Chung Hi bằng ánh mắt kì lạ, “E rằng đây là một người điên rồi! Ngay cả tiền cũng không cần nữa!”

“Tôi nhìn có vẻ quen quen đấy, liệu có phải là vợ trước của tổng giám đốc tập đoàn Bạc thị không nhỉ! Cái người mà có cha vừa mới chết, còn công ty thì vừa mới phá sản ấy!”

“Đừng nhiều chuyện nữa, nhặt tiền trước đi! Cô ta không cần thì thôi, chúng ta thì cần đấy! Dù sao thì nữ nhân có sắc vóc tốt như cô ta đi đâu mà chẳng kiếm được tiền!”

Những lời xầm xì to nhỏ lọt vào tai Chung Hi khiến cô chau mày.

Cô nhớ lại khi ở đám tang cha, cô bị Bạc Lương Thần túm tóc, phải nằm rạp xuống trước linh cữu cha để làm chuyện ấy.

Trong hội sở Minh Khê, tuy rằng ở trước mặt mọi người Chung Hi đã khiến Bạc Lương Thần khó xử, nhưng dù cho có làm anh khó xử thì bản thân cô cũng chẳng dễ chịu gì.

Tại cửa tập đoàn, sau khi Chung Hi phỏng vấn bị từ chối, Ôn Nguyễn Nhi đã đưa danh thiếp cho cô một cách đầy khiêu khích.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cô từ một người con gái được yêu thương hết mực nay đã hoàn toàn rơi xuống vũng lầy.

Đau đớn lắm, đau đớn lắm…

Tiếng còi xe bíp bíp inh ỏi, đường xá hỗn loạn, vì muốn nhặt được nhiều tiền hơn mà những người đi đường không ngại va vào nhau.

Mưa như trút nước, Chung Hi nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên cạnh mình, thấp thoáng trong ô cửa kính xe đã nhòe là một gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.



Là Bạc Lương Thần.

Cửa xe mở ra, Bạc Lương Thần với thân hình cao ráo thong thả bước đến trước mặt Chung Hi, bên cạnh là tài xế đang che dù cho anh.

“Là anh đúng không, là anh làm đúng không?”

Bà Lục quanh năm suốt tháng chỉ ở trong phòng, chẳng màng đến chuyện thế gian, sao có thể đột nhiên chạy đến giày vò người khác một trận như thế.

Ngoài trừ Bạc Lương Thần, cô không nghĩ ra một người nào khác.

“Chung Hi, tôi như vậy là đã đủ nhân từ với cô rồi.”

Trong cơn mưa lớn, Bạc Lương Thần với thân hình cao gầy đưa ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh từng chút một trên gương mặt Chung Hi.

Ngay sau đó, anh đưa những ngón tay thon dài nhưng đầy sức lực nắm lấy chiếc cằm của cô một cách chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, “Vốn dĩ tôi muốn tha cho cô một lần, nhưng cô thực sự không nên như thế, mới đó mà đã có người đàn ông khác rồi.”

Nghe được lời này khiến Chung Hi cảm thấy có chút ghen tuông phảng phất đâu đây.

Khuôn mặt ướt lạnh trong mưa nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhưng ngay sau khoảnh khắc đó, tận đáy lòng cô dâng trào lên một cơn ớn lạnh, ngay tức khắc lan tỏa đi khắp người.

Bạc Lương Thần dùng tông giọng trầm đầy cuốn hút thốt ra từng câu từng chữ, “Tôi không cho phép người nhà họ Chung sống những ngày tháng hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.”