Bác Sĩ Bảo Cưới

Chương 48: Anh tưởng mình thắng rồi chứ!



Hôm nay, lại một chủ nhật “không” như ý. Điên nhất là tối qua em thông báo sẽ bỏ ra cả buổi chủ nhật để đi chơi với thằng trời đánh “Khờ Khạo”. Hâm hơn thế là vì kế hoạch “baby” mà anh không thể giết thằng lỏi đó bây giờ được.

Điên mất thôi.

Anh yêu em nhưng mà chuyện này không tha thứ được. Chỉ cần thêm 1 cuộc hẹn nữa thôi. Anh sẽ… Anh sẽ…(bí mật).

Dù sao anh cũng chẳng thể tin tưởng vào cái bản mặt “xấu xí” của thằng nhãi đó được. Vậy nên anh đã “thân chinh” “giám sát” cuộc hẹn “không đúng nghĩa” này.

Trên bầu trời có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao nhưng em dù có căng mắt tìm anh trong đống sao bàng bạc đó thì cũng chỉ thêm nhói đau thôi. Anh là vầng trăng sáng “hiền hòa”, “nhân từ” và yêu em bất kể ngày đêm. Còn em, không phải là những vì sao xa sôi. Em chỉ đơn giản là hành tinh màu xanh dần chuyển xám mà anh đang ngày ngày nhảy điệu “xoay tròn”. Bởi cái lẽ vòng tròn đó mà anh và em không thể tách rời.

Và một khi em để vầng trăng thuần khiết này ra xa anh thề sẽ kéo theo hàng vạn ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm đi theo để em chỉ còn thấy mặt trời, ban ngày và cảm nhận mình đã đánh mất trái tim nhỏ bé vào ánh trăng nhạt nhòa phía màn đêm lạnh lẽo.

Anh yêu em hơn tất cả những thứ phù du trên đời, nhiều hơn tất cả những lời lẽ hiện hữu nơi nơi. Yêu em hơn cả làn không khí dịu nhẹ. Yêu em đến nỗi những cánh rừng xanh cũng phải nghiêng mình.