Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 42: Lo được lo mất



Cho đến lúc tan việc, tầng một của bệnh viện vẫn bị phóng viên vây kín.

An Ninh vừa mới bước ra khỏi thang máy đã bị cảnh trước mắt dọa sợ phải lui đến cửa hông, khi đến bậc cửa không cẩn thận vấp ngã, cơ thể mất trọng tâm ngửa ra sau...

Ngay lúc quan trọng có người duỗi tay ra đỡ lấy cô, cô cảm kích quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy cái mắt kính không gọng rất lộng lẫy. Hơi sững sờ thậm chí cô đã quên nói cảm ơn, người đó bực mình kéo cô đứng thẳng lên. Mở miệng cằn nhằn, "Cô sao vậy, không nhìn đường à? Tôi khong ở phía sau cô thì phải làm sao đây? Lanh chanh láu táu, đúng là thiếu dạy dỗ."

An Ninh đứng thẳng người, cố chịu không để cười ra tiếng, "Sư phụ, mắt kính này của anh..."

Vẻ mặt Lâm Khai Dương cứng ngắc, vội vàng gỡ mắt kính xuống bỏ vào túi áo, ho hai tiếng, "Còn cười nữa tôi sẽ ném em ra cửa!"

Lúc trước ở nhà ăn cô chỉ nói đùa, nhưng không ngờ Lâm Khai Dương rất hợp với mắt kính, lúc anh không nói chuyện thì xem như có vẻ nghiêm túc lại lịch sự, rất khác so với hình tượng núi lửa thường ngày.

Lâm Khai Dương đứng sát bên vai An Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Bên phụ khoa các cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không sao chứ?"

An Ninh nghe vậy sắc mặt liền ảm đạm, nhưng vẫn cười: "Không sao."

"Vậy là tốt rồi, này... La Dao cô không sao chứ?"

An Ninh chợt nhớ tới dáng vẻ lau nước mắt của La Dao, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.

"Anh muốn biết tôi có chuyện gì không, sao không trực tiếp hỏi tôi?"

Đang lúc hai người trầm mặc thì có một giọng nói hờ hững quả quyết chen vào.

La Dao đã thay quần áo, áo thun đơn giản và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa. Hai tay nhét vào túi, mặt không đổi nhìn Lâm Khai Dương.

Lâm Khai Dương lập tức chạy qua, "Cái kia... Ngày hôm qua anh có gửi tin nanh hẹn em đi..."

"Tôi không đồng ý." La Dao cười nhạt một tiếng, "Bác sĩ Lâm, hôm nay tôi có hẹn với bạn trai đi xem phim, sau đó đi ăn tối, còn việc sau đó, chúng ta đều là người trưởng thành chắc không cần nói anh cũng biết đi."

An Ninh ngại ngùng đứng im một chỗ, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn Lâm Khai Dương, quả nhiên, sắc mặt anh tái nhợt, hai tay nắm chặt, xem ra bị thương không nhẹ.

"An Ninh, cô qua đây."

"Hả? Dạ..." An Ninh ba chân bốn cẳng chạy đến gần Lâm Khai Dương, còn chưa đến nơi đã bị anh kéo vào ngực, khiến cô không biết nên làm gì.

Mà La Dao làm như không nhìn thấy đi qua bọn họ ngay cả một câu hẹn gặp lại cũng không nói.

"Sư phụ?" An Ninh muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bị Lâm Khai Dương ấn đầu xuống, ép cô úp mặt vào ngực mình.

"Không cho phép nhìn thấy vẻ mặt bi thương của tôi."

"..."

"Nếu như ngày mai tôi nghe tin đồn cầu hôn bị cự tuyệt, thì cô chết chắc rồi."

Bầu trời phía bên ngoài vẫn cứ âm u, lo lắng cả ngày, thời tiết như vậy chắc sẽ có mưa, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy một giọt mưa nào.

An Ninh tắm rửa xong trong phòng khách xem ti vi, rất nhiều kênh đều phát tin Tiêu Tiêu nhảy lầu tự sát, cha kế của cô ấy là lãnh đạo cấp cao của thành phố, hiện tại đang bị những tin tức xấu này công kích nặng lề.

Một khi bức màn bí ẩn bị vén lên một góc nhỏ, giới truyền thông sẽ khơi ra các loại sự thật giống như những vòng sóng nước nhỏ lăn lăn không ngừng, trong đó có cả bác sĩ riêng của Tiêu Tiêu vạch trần sự thật, bạn học Tiêu Tiêu nói rằng trước khi chết cô bé có để lại di thư tự tay mình viết....

Ngoài ban công bắt đầu truyền đến những tiếng bốp bốp, An Ninh đi ra, trận mưa này cuối cùng cũng đến, cô đứng trên ban công nhìn một lúc lâu, lúc này mới phát hiện trong lúc vô tình mình đã khóc.

Tiêu Tiêu, chúc em ở trên thiên đường vui vẻ.

An Ninh giơ cổ tay lên xem đồng hồ, lại nhìn sắc trời, sợ rằng trong thời gian ngắn mưa sẽ không ngừng, không biết bác sĩ Bạch có mang theo dù không?

Cô đi đến bàn trà cầm điện thoại di động lên, bẫm dãy số quen thuộc.

"Loving you i S ea Sy&#o39;cau sắc you&#o39;re beauti phụ1, and ma King 10ve w ITh you i S a11 I wanna do. . ."

Nhưng cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, An Ninh đang muốn tìm chỗ phát ra âm thanh, ngẩng đầu liền nhìn thấy nắm cửa chính chuyển động, ngay sau đó cái người mà cô đang muốn gọi điện hiện ra trước mặt cô.

Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện "Bà xã đang gọi", sau đó liền nhìn cô nở nụ cười.

An Ninh chỉ chỉ ngoài cửa sổ, chủ động giải thích: "Trời mưa, em định hỏi anh có cần em đi đưa dù không?"

Bạch Tín Vũ thuận tay đống cửa lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, "Em đang nghĩ đến anh."

An Ninh cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó thản nhiên thừa nhận, "... Cũng có thể nói như vậy."

Bạch Tín Vũ dính mưa, áo sơ mi trắng dính sát vào người, trên áo hiện lên đưuòng nét các bắp thịt, khiến anh trở nên gợi cảm vô cùng. Anh thô bạo kéo cà vạt của mình ra, sau đó đem cởi giày ném ở một bên, ròi đi về phía An Ninh.

Đột nhiên An Ninh nhớ tới lời nói lúc sáng của anh, "Hôm nay anh rất bận, buổi tối có thể cần nhiều phúc lợi..." Lòng của cô lại bắt đầu loạn lên.

Bạch Tín Vũ đi đến trước mặt cô, đưa tay vuốt lại mái tóc cô, rồi nói nhỏ bên tai cô: "An Ninh, anh muốn em."

An Ninh chịu hết nổi mặt đỏ bừng, nếu như anh muốn cô đương nhiên cô sẽ phối hợp, nhưng mỗi lần muốn anh đều nói trực tiếp như vậy, ngược lại thật sự khiến người ta thẹn thùng.

"Chỉ cần vừa nghĩ đến muốn em là cơ thể ah sôi trào." Mặt của anh càng gần cô hơn, môi trực tiếp hôn lên vành tai cô, thỉnh thoảng duỗi đầu lưỡi liếm làn da mịn màng của cô.

Vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng chỉ hai câu ngắn ngọn của anh đã làm cả người An Ninh khô nóng, bác sĩ Bạch vẫn luôn có sức hút như vậy, khiến người ta không đành lòng kháng cự...

Bạch Tín Vũ ôm lấy An Ninh, hai tay chậm rãi chuyển động theo đường cong của lưng cô, sau đó ôm cô, thoải mái mà bế cô lên, đi đến cái bàn bên cạnh giá sách.

An Ninh mặc một cái áo thun màu trắng, vãy dài màu hồng, theo động tác của anh vãy của cô lệch sang một bên, hai đùi trắng nõn như ẩn như hiện.

Cô nhìn bốn bề, trên bàn sách ở phòng khách làm chuyện này... Cô hoảng sợ kéo lại vãy, muốn nhảy khỏi bàn, lại bị anh chặn lại.

"Đây là một góc chết, bên ngoài không nhìn thấy." Bạch Tín Vũ cười nhẹ nhắc nhở, mạnh mẽ đè vai cô lại, khiến ôc nằm ngửa trên bàn.

"Bác sĩ Bạch..."

"Anh nói những lúc như vậy không được gọi anh là bác sĩ Bạch, không phạt em thì chắc em sẽ không nhớ."

Còn chưa nói hết câu, anh đã vén áo cô lên, dùng hai tay vuốt ve hai vật tròn trịa mà anh rất thích kia, cúi đầu hôn lên môi An Ninh.

An Ninh sợ mình sẽ té khỏi bàn nên không dám cử động mạnh, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm. Trên môi lửa nóng triền miên rất nhanh liền giúp cô gia nhập trạng thái, hai tay không tự chủ được ôm lấy cơ thể anh.

Bạch Tín Vũ rời khỏi môi cô, chuyển dần xuống cổ rồi đi xuống nữa, cho đến quần áo trên người An Ninh không cánh mà bay, tay của anh bắt đầu trượt vào trong váy cô...

An Ninh cắn chặt môi dưới, để mình không phát ra những tiếng mập mờ.

Nhưng cô càng như vậy, Bạch Tín Vũ càng trêu chọc, giống như nhất định phải dánh bay ý chí của cô.

Cái quần bên trong váy bị khéo xuống, không có trở ngại này, đôi tay thon dài kia bắt đầu trở nên không e ngại gì cả. Cô còn còn chưa kịp suy nghĩ, làn váy đã bị anh vén lên, cảnh xuân bên trong liền lộ ra ngoài trong không khí lạnh.

An Ninh giãy giụa muốn ngồi dậy, anh lại ác ý ấn cô ngồi tại chỗ, giọng hơi khàn cười nói: "Cơ thể em còn có chỗ nào anh cha nhìn thấy?"

Cô đang muốn trả treo, chợt thấy anh vùi đầu vào trong làn váy, cô một bên mở to hai mắt, xấu hổ muốn đẩy anh ra, hai chân lại bị banh ra. Mất đi thăng bằng cô phải giữ lấy giá sách, mặc anh làm bậy trong váy mình.

Bạch Tín Vũ cố nén dục vọng đang sục sôi, kiên nhẫn dịu dnagf trêu chọc cô, cảm nhận nguofn nhiệt nóng không ngừng chảy ra từ cơ thể cô, làm ướt đôi môi của anh, nghư cô thốt ra tiếng than nhẹ, lúc này anh mới hài lòng xén hết vãy lên cao, cởi quần dài của mình, láy một cái bao cao su từ trong ngăn kéo ra đeo vào, mở rộng hai chân cô ra, dùng dục vọng của mình đâm mạnh vào trong cơ thể cô.

Khi anh tiến vào, cả hai đồng thời phát ra một tiếng thở dốc trầm thấp, tóc dài An Ninh toán loạn trên mặt bàn màu trắng, hai mắt nửa mở, từng phát từng phát thừa nhận sự xuyên qua điên cuồng của anh...

Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Bạch Tín Vũ còn muốn ôm An Ninh, nhưng bị cô cười đẩy ra, "Quần áo ngươi dính mưa, trước tiên đi tắm đã, cẩn thận cảm mạo. Em lại không chạy được."

Bạch Tín Vũ mím môi cười nhẹ, "Cũng đúng. Vậy em đi thay quần áo khác đi, lát nữa theo anh ra ngoài."

"Đi đâu?"

"Quán bar."

An Ninh nhớ tới lần trước đến quán bar gặp mặt La Dao trong bầu không khí không vui, thử nói: "Em không đi được không?"

"Là bạn thời cấp ba của anh, nếu em không đi sợ rằng bọn họ không để anh yên đâu."

"Được." An Ninh nghĩ anh muốn dùng thân phận bạn gái để giới thiệu mình với bạn anh, đưa cô vào vòng luẩn quẩn của anh, liền cảm thấy ấm áp, quay về phòng thay quần áo khác, thậm chí vì thể diện của anh cô còn trang điểm đeo tran sức nữa.

Khi cô đi ra khỏi phòng anh cũng thay xong quần áo, khi nhìn thấy cô, Bạch Tín Vũ luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh lại xuất thần trong giây lát, sau đó bước nhanh đến đẩy cô ngã xuống giường.

An Ninh giật mình, "Anh..."

"Lần đầu tiên anh thấy em mặc đầm ôm, không biết sao trong đầu lại hiện lên dáng vẻ không không mặc gì cả." Anh thản nhiên nói,trong giọng nói có chút giọng trêu chọc.

Mặt An Ninh bắt đầu đỏ lên, "Anh không thể không nghĩ đến chuyện đó không?" Bật cười ánh mắt của anh ánh mắt của anh ánh mắt của anh

"Không thể." Hơi thở nóng bỏng của Bạch Tín Vũ phun bên tai cô, "Muốn biết vừa rồi trong đầu anh nghĩ gì không?"

An Ninh xấu hổ tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh, cố gắng phủ nhận nói: "Không muốn!"

"Thật sự không muốn nghe?" Trong mắt Bạch Tín Vũ liện lên tia vui vẻ, hai tay cũng bắt đầu di động trên người cô.

"Muốn rồi. . ." An Ninh phải thỏa hiệp, giữ lấy bàn tay đang làm loạn của anh, nếu không thì cô đã uổng công trang điểm rồi!

"Dùng môi lưỡi để cảm nhận sự chặt chẽ phía dưới, xúc cảm này (sự cảm nhận bằng tay) thật sự là quá tuyệt diệu. Anh liền suy nghĩ, nếu như đổi thành nơi này. . ." Anh cầm tay của cô, đặt lên cây gậy đã đứng thẳng của mình, tiếp tục nói: "Mà tiến vào không biết có cảm giác gì đây?"

Quả nhiên. . .lỗ tai An Ninh bắt đầu nóng lên sau đó lan rộng ra toàn thân, hai tay dùng sức chống ở trước ngực anh, "Không thèm nghe anhnói nữa! Mau đứng lên, anh làm nhăn quần áo của em rồi!"

Bạch Tín Vũ nhìn ánh mắt xấu hổ và giận dữ của cô, không nhịn được nữa bật cười.

An Ninh tránh ánh mắt của anh, làm ra vẻ bình tĩnh chỉnh lại quần áo của mình, sau đó lại bị anh ôm vào ngực từ phía sau.

Anh nói: "Cuộc sống đẹp như vậy, làm ta cảm thấy rất không chân thực, không biết khi nào mọi thứ sẽ biến mất."

An Ninh ngả người ra sau dựa vào lồng ngực của anh, sau đó cầm láy bàn tay anh đang đặt trên bụng mình, "Em cũng đang sợ chuyện giống vậy, bác sĩ Bạch, có khi nào anh đột nhiên nghĩ đến một số chuyện, sau đó anh sẽ không cần em nữa không? "

"Chỉ sợ người rời đi trước là em..."

"Ừm?" An Ninh tò mò nhìn về phía anh, đang muốn hỏi, thì điện thoại di động của anh đổ chuông.

Anh nhận điện thoại nói vài câu, sau đó kéo tay An Ninh, "Đi thôi, chúng ta sắp bị trễ rồi."

Lúc hai người ra cửa, mưa đã bớt, trở thành những giọt mưa nhỏ rơi lất phất. Đèn đường vàng mờ, đêm mưa hơi lạnh, tất cả đều hợp với đêm mưa. Không giống với lần trước...

Lần này là An Ninh thân mật kéo cánh tay Bạch Tín Vũ, đôi chân hài hòa bước đi, điều này không khỏi làm An Ninh sinh lòng cảm khái, năm năm rồi, không thể không thừa nhận, duyên phận thật là một thứ kỳ diệu.

Hôm nay quán bar khá xa, Bạch Tín Vũ nhìn An Ninh, cưng chiều nói: "Em ngủ chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy."

"Em muốn thức cùng anh."

"An Ninh, chuyện xảy ra ở khoa em anh đã nghe nói, ngươi muốn trò chuyện không?"

An Ninh ngó ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Sợ rằng cả thành phố X này đều nghe được."

"Khó chịu sao?" Anh nói thật nhỏ nhẹ, giống như sợ cô đau lòng hơn.

"Làm sao có thể không khó chịu. . ." An Ninh xoay đầu lại, cười với anh giống như đang an ủi, "Nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều."

Cô khể với anh chuyện mình đưa tài liều cho phóng viên. Thật ra cô biết rõ Bạch Tín Vũ có bao nhiêu chấp nhất đối với công việc, biết rõ sau khi biết chuyện anh chắc canh sẽ không đứng về phía mình, nhưng cô cô vẫn không nhịn được mà nói ra.

Quả nhiên, Bạch Tín Vũ trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng, "An Ninh, bây giờ không phải là thời gian làm việc, anh sẽ không phê phán em. Mỗi người sẽ có quá trình lớn lên, không ai vừa bắt đầu đã có thể thành thục xử lý mọi chuyện cẩn thận. Mặc dù anh không đồng ý cách làm của em, nhưng. . ."

Anh nhìn An Ninh cười, "Anh rất vui khi em chủ động nói với anh những chuyện này."

Mưa cuối cùng cũng ngừng, mây đen tản đi, ánh trăng chiếu xuống.

Bạch Tín Vũ nắm tay An Ninh cùng vào quán bar.

Quầy ba ở đây hoàn toàn khác xa với quán bar đường số, quán bar đường số chỉnh thể khiến người khác cảm thấy như một không gian riêng tư nhỏ, là một địa điểm rất nhàn nhã và thư thái. Mà quán bar hôm nay họ đến thì tường đối xa hoa lộng lẫy.

Hai người đi thẳng vào trong đi, đi lên cầu thang trò, đến một lỗi rẽ tương đối độc lập ở lầu hai.

Phía trước có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ, dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, tay kia thì nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu trên bàn, rượu và thuốc lá ở bên, nhìn có vẻ vô cùng mãn nguyện.

Khói tràn ngập trong không khí, cái mùi nhức mũi này khiến An Ninh không tự chủ được nhíu nhíu mày.

Bạch Tín Vũ dừng lại sau lưng anh ta, thản nhiên nói: "Dập tắt điếu thuốc lá của cậu đi, bà xã mình không thích."

Người đàn ông nghe tiếng quay đầu, dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên, giữa lông mày hiện lên vẻ thú vị, sau đó vươn hai tay ra, cười nói: "Ơ em dâu, nghe thấy không bằng gặp mặt, mau tới đây để anh trai ôm ôm hôn hôn."