Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 37: Yêu trong âm thầm



Mọi thứ trước mắt An Ninh đều mờ đi, giống như ống kính mất đi tiêu cự, chỉ có hai chữ "Bà xã" Trên màn hình điện thoại di động vẫn rõ ràng như cũ.

Đến khi màn hình điện thoại di động tối đen, trái tim An Ninh cũng thót lại, thậm chí thậm chí cô cho rằng đó chỉ là ảo giác.

Vì muốn chứng minh, cô cầm điện thoại của mình lên, tấm lại số điện thoại của anh..

Điện thoại trên bàn lại đổ chuông, lúc này cô mới dám chắc đây đều là sự thật, bác sĩ Bạch lưu số điện thoại của cô với tên là "Bà xã", điều này có ý gì? Cô muốn hỏi anh.

An Ninh mặc một bộ đầm màu vàng nhạt, khoác thêm một cái áo khoác, cầm chìa khóa trên bàn rồi chạy ra ngoài.

Trong khi đợi thang máy cô còn nghĩ anh không mang điện thoại, không mang tiền, tóc và quần áo đều ướt, anh có thể chạy đi đâu? Rất nhanh thang máy đã dừng lại, nhưng An Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ không bước vào, bởi vì cô thấy trên mặt đất có nước.

Đi theo vết nước, đi thẳng đến cầu thang bộ, toàn nhà này rất nhiều tầng, bình thường rất ít người sử dụng thang bộ, thậm chí khi mở cửa ra còn có thể ngửi thấy mùi nước sơn.

Cô nhìn nhìn vào bên trong, sau đó nhỏ tiếng gọi anh, "Bác sĩ Bạch..."

Chờ một lúc, không nghe thấy ai đáp lại, đang lúc cô định đóng cửa, thì có một cái chai lăn xuống tạo ra tiếng vang cực lớn trong bầu gian yên tĩnh của thang bộ.

Cô nhìn thoe hướng cái chai lăn xuống, thấy trên bậc thang có mấy chai rượu nằm ngổn ngang, Bạch Tín Vũ nằm ở trên bậc thang hình như đang ngủ.... Áo sơ mi trắng và quần đều dính bụi, kính mắt ném ở một bên, mà ngay cả nửa bên mặt tiếp xúc với bậc thang cũng đã biến thành màu xám.

An Ninh còn nhớ rõ sau khi cô vào ở cùng anh được một ngày thì anh uống say, đêm đó họ cãi nhau một trận, tan rã trong không vui. Anh đi ra ngoài đến khuya mới về, say khướt nằm trong phòng khách, sau đó... Anh ôm cô ngủ, đêm đó anh nói:: "An Ninh, anh cần em."

Vào giờ phút này cô nhỡ lại mọi thứ rõ như ban ngày, cho nên lần này lại đối mặt với chuyện anh say rượu, cô bình tĩnh hơn trước nhiều.

Cô thở dài, đi qua ngồi bên cạnh anh, dùng ngón tay xoa xoa mặt của anh, "Sao vậy? Có chuyện không vui sao?"

Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, giọng nói có chút buồn phiền, "Anh cảm thấy anh đnag mất đi em."

"Tại sao lại cảm thấy như vậy...?"

Hai con mắt Bạch Tín Vũ nhìn bậc thang, chân thành nói: "ANh cho rằng anh có thể rất tỉnh táo, nhưng anh lại hết lần này tới lần khác xâm phạm ngươi, từ từ em phát hiện anh không phải là bác sĩ Bạch như trong tưởng tượng của em, sẽ phát hiện ta cũng có dục vọng, sẽ phát hiện anh không tốt như em nghĩ, khi đó em sẽ rời xa anh."

An Ninh im lặng một lúc, đưa tay đỡ anh dậy, "Chúng ta về nhà đi."

Anh không từ chối, mà tự mình đứng lên, nhìn có vẻ như không say đến mức không đi nổi, điều này làm cho An Ninh tiết kiệm không ít sức lực.

Sau khi về nhà anh muốn về phòng của mình, nhưng bị An Ninh ngăn lại, "Trước tiên anh cởi quần áo ướt ra đi, sau đó đi tắm nước nóng, bẩn chết đi được."

Bạch Tín Vũ nghiêng mặt nhìn cô, tiếp tục đi về phòng, giọng nói có hơi chán ghét, "Không muốn tắm."

An Ninh nắm cổ tay anh kéo đến phía phòng tắm, "Không muốn tắm cũng phải tắm, nếu không anh sẽ bị cảm."

"Bị cảm thì sao?"

Lúc này An Ninh trả lại anh câu nói trước kia anh nói với cô, "Chúng ta ở chung, nếu anh bị cảm sẽ lây cho em thì phải làm sao?"

Bạch Tín Vũ giật mình, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Được, Dượcđi tắm."

An Ninh vào phòng anh, nắm chặt điện thoại di động của anh trong tay, chờ anh tắm xong, cô muốn hỏi anh, sao lại lưu tên cô là bá xã, anh có ý gì.

Mười lăm phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tín Vũ mặt áo choàng tắm màu trắng khô ráo, mở cửa phòng ngủ của mình, nhìn thấy An Ninh ngồi ở bên cạnh giường anh, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay.

Anh đã khá tỉnh rượu, ngồi xuống bên cạnh cô, "Em đnag nhìn già vậy?"

An Ninh dùng điện thoại di động của mình gọi cho anh, rồi chỉ vào bốn chữ "Bà xã đang gọi" trên màn hình điện thoại, nghiêng mặt nhìn anh, "Đây là sao?"

Bạch Tín Vũ không nói gì, cầm lấy di động của mình, lật tìm danh bạ, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh sẽ xóa."

An Ninh giữ tay anh lại, cô ghét nhất vẻ mặt làm như không có chuyện gì này của anh, giống như đang vui đùa, khi hết vui thì bỏ, chỉ thế thôi, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.

"Anh coi em là gì?" An Ninh tức giận nói.

"Đó là của anh." Bạch Tín Vũ cúi đầu, thản nhiên nói: "Trong điện thoại anh lưu tên là gì chỉ có mình anh thấy, nếu em đã thấy được, không thích, thì anh sẽ xóa."

An Ninh sững sờ, hiển nhiên cấu tạo não của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không được tự nhiên quay đầu đi, "Anh nói đúng, đây là điện thoại di động của anh, anh muốn làm gì em cũng không có quyền can thiệp."

Cô lại im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng... em không có nói không thích."

"Ừm." Bạch Tín Vũ ngừng tay, "Em nói gì?"

Mặt An Ninh hơi hồng, tránh ánh mắt anh, đứng lên, "Không nghe thấy thì thôi, em về phòng đây."

Đột nhiên Cô cảm thấy cổ tay bị người khác nắm lấy, quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt thâm thúy mà nghiêm túc, "Anh nghe thấy, em có ý gì?"

An Ninh ngồi lại giường, không dám nhìn anh, cô cũng nghĩ không ra, rõ ràng mình cố chấp hỏi nah sao bây giờ mọi thứ đều đổi ngược lại vậy?

Cô cúi mặt, vuốt tóc ra sau tai, sau đó giật nẩy người, bởi vì ánh mắt cô nhìn thấy cái vật nào đó giữ hai chân anh lại có phản ứng...

Hình như Bạch Tín Vũ cũng hơi ngượng, anh đứng lên, "Anh lại đi tắm."

"..." An Ninh kéo anh lại, "Đừng tắm nữa... Như vậy không tốt cho sức khỏe."

Bạch Tín Vũ ngồi xuống, dùng mu bàn tay lướt qua gò má trơn mềm của cô, "Vậy em giúp anh làm dịu nó đi?"

An Ninh cắn nhẹ môi dưới, sau đó gật gật đầu, "Được."

Trong con mắt của anh hiện lên vẻ kinh ngạc, trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên xoay mạnh người, lược bỏ 2800 chữ. Ở đây có 2800 chữ lược bỏ nên mình rút gọn thành lược bỏ 2800. Chứ để đọc hết 2800 chữ đó thì....

Hai người ôm nhau mặt đối mặt, ánh mắt An Ninh né tránh không dám nhìn anh. Không lâu trước đây hai người vẫn là bạn cùng phòng, nhưng lại phát triển thần tốc, mới hơn hai tháng đã lên giường... Nếu như đổi lại là lúc cô mới bước vào bệnh viện thực tập, nhất định An Ninh sẽ cảm thấy tất cả đều hoang đường, dù sao ngay cả yêu đương cô cũng chưa từng nói.

Mà bây giờ chỉ một ý nghĩ đã làm thay đổi tất cả, cô đã đủ lý trí, lý trí xác định trong lòng mình có anh mới giao ra mọi thứ.

Bạch Tín Vũ ôm chặt cô, cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô, "An Ninh, anh sẽ giữ lời hứa, anh sẽ đối xử với em tốt đến mức không thể tốt hơn."

An Ninh đẩy mặt anh ra, dùng giọng điệu bất mãn nói: "Anh là người lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa, em không thèm tin anh."

Bạch Tín Vũ nghe vậy cười nhẹ, "Trước đây không biết rằng em cũng biết làm nũng. Quả nhiên phát sinh quan hệ mới có thể sâu sắc hiểu rõ em hơn."

Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "sâu sắc", An Ninh không được tự nhiên giãy giụa, "Em đi tắm..."

"Không được đi..." Anh nói chứ như chuyện đương nhiên, có chút chưa thỏa mãn dục vọng, "Để anh ôm một lát."

An Ninh không nói gì, mặc dù cô đã cho anh, nhưng trong lòng vẫn để ý chuyện anh không nói ra câu kia. Không thổ lộ, cũng không hỏi cô có đồng ý làm bạn gái anh không.