Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 28: Nghĩ đến anh



Bạch Tín Vũ trầm mặc nhìn An Ninh một hồi, sau đó đột nhiên đưa tay ra ôm eo cô, "Đi thôi, anh đưa em về."

Động tác tự nhiên như vậy, giống như đêm đó, hai người đi chung dưới cái dù, anh che chở cô không cho nước mưa tạt vào người cô. Bàn tay của anh đặt nhẹ ngay eo cô thoáng dùng sức, không cho cô tránh né mang cô đi về phía trước.

Mà cô lại không có tâm lý kháng cự như lần trước, sự đụng chạm của anh làm cô yên tâm, giống như bàn tay anh truyền năng lượng đến người cô chữa hết vết thương của cô, sau đó không ngừng chảy vào lòng cô.

"Như vậy là tốt với em sao?"

An Ninh phản ứng chậm nửa nhịp, một lúc lâu sau mới biết anh đang trả lời câu hỏi trước đó của cô, cô cho rằng mình sẽ không tìm được đáp án chứ.

"Ừ..." Cô không biết nên nói gì, hơi hối hận vì đã hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy.

"Anh sẽ đối tốt với em hơn." Hai người vẫn không dừng bước, Bạch Tín Vũ nghiêng mặt qua nhìn cô, "Ở phương diện này anh không có kinh nghiệm, nhưng anh sẽ cố gắng học."

Nghe những lời này, An Ninh theo bản năng nhớ lại lần trước anh ngồi trên ghế sô pha gấp đi gấp lại nội y của cô, ngày ấy anh cũng như vậy, giọng nói dịu dàng, trong mắt hiện ra tia kiên nhẫn.

Đối tốt với người khác cũng cần phải học sao? Cô nghĩ xa hơn, đột nhiên hiểu ra, nếu như không quen biết với Bạch Tín Vũ sẽ cảm thấy sẽ cảm thấy anh xa cách, rất thanh cao, thậm chí có chút cao ngạo.

Hơn nữa thái độ của mọi sinh viên thực tập đối với anh đều là kính trọng nhưng không gần gũi, thật ra bác sĩ Bạch cũng rất tịch mịch.

Thật ra ở chung với anh nhiều ngày, An Ninh cảm thấy anh không tệ, mặc dù trong công việc cẩn thận tỉ mỉ, lạnh nhạt giống như một khối băng vạn năm. Nhưng khi cởi bỏ bộ đồng phục bác sĩ, anh lại rất dịu dàng, ở chung rất tốt.

Hơn nữa anh lại nghiêm túc và có trách nhiệm với bệnh nhân điều này đáng để học hỏi, anh có tình cảm với bệnh nhân nhưng khống chế nó rất tốt, hơn nữa lại không vô cảm với sinh mạng của con người, cũng không vì cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc...

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Bỗng dưng giọng nói từ tính truyền vào tai, An Ninh cúi đầu cười, "Nghĩ đến anh."

"..." Đột nhiên Bạch Tín Vũ ngừng lại, nhìn cô ngây người trong giây lát, "Em vừa nói cái gì?"

An Ninh cũng dừng bước, lúc này cô không né tránh, ngước mắt lên nghênh tiếp ánh mắt của anh, lập lại lần nữa, "Em nói en nghĩ đến anh."

Trong mắt Bạch Tín Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên, "Nghĩ đến anh?"

"Ừ, em nghĩ rốt cuộc anh là người như thế nào." An Ninh trầm tư nói:: "Bác sĩ Bạch, em thật thưởng thức anh."

Giọng điệu của cô rất chân thành, mang theo chút ngưỡng mộ và coi trọng, chỉ là giọng điệu này thiếu chút cẩn thận và cố chấp với tình yêu như năm đó. Giống như một vãn bối đối với trưởng bối.

Bạch Tín Vũ trầm mặc hồi lâu, tầm mắt dời khỏi người cô nhìn về phía cửa sổ đen nhánh, nói khẽ: "Cũng chỉ là thưởng thức, nếu như chỉ là thưởng thức thì anh thà rằng không có."

Ngay khi anh nói, cuối hành lang có một cô y tá đẩy xe thuốc, vị trái cách họ không xa, khay và dụng cụ xa chạm nhau tạo tiếng vang, hành lang yên tĩnh khiến tiếng động càng rõ hơn.

Bạch Tín Vũ nói nhỏ, gần như tự lẩm bẩm, An Ninh chỉ nghe được nửa câu đầu, nửa câu sau cô không nghe được vì bị tiếng động kia.

Cô tò mò nhìn về phía anh, "Anh vừa nói gì?"

"Không có gì, đến khoa cấp cứu rồi, anh chỉ tiễn em đến đây thôi."

An Ninh không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy đột nhiên thái độ của Bạch Tín Vũ có chút xa cách. Cô khẽ gật đầu, "Bác sĩ Bạch, cám ơn anh."

Bạch Tín Vũ nhìn cô thật sâu rồi quay người đi.

"Bác sĩ Bạch..."

Bạch Tín Vũ dừng bước, xoay người lại không nói gì, yên lặng nhìn cô.

An Ninh do dự, trong lòng vùng vẫy thật lâu, vẫn quyết định nói ra, "Lần trước anh nói, bất kỳ khi nào em cần một vòng ôm, có thể nói cho anh biết. Cái đó còn tính không..."

Một chữ cuối cùng cô còn chưa kịp nói, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng truyền đến một sức lực mạnh mẽ, giống như gió xoáy đột nhiên xuất hiện, mà cô không hề phong bị nên bị cuốn vào trung tâm lốc xoáy...

Mà trong lúc này, hơi thở đàn ông và quen thuộc vừa lạ lẫm vây quanh cô, thậm chí cô còn cảm giác được, cằm của anh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.

Hơi kinh ngạc, An Ninh nhớ tới cái ôm, hương vị của anh làm cô yên tâm, giống như có tác dụng thần kỳ trong việc trấn an cô.

"Vẫn luôn chắc chắn." Giọng nói Bạch Tín Vũ vang lên, hơi thở êm ái chạm vào tóc cô.

An Ninh vùi mặt vào ngực anh, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của anh. Ngay khi cô vòng tay ôm lại anh thì có thể anh hơi cứng ngắc, ngay sau đó tim anh đập rối loạn.

Sợ mình để lộ anh vội vàng lui ra, "Anh về trước đây."

Nhìn Bạch Tín Vũ rời đi, An Ninh hoài nghi mình có nghe lầm hay không? Nhưng cô thân là một bác sĩ, cho nên sẽ không nghe lầm mới đúng, chẳng lẽ bác sĩ Bạch...?

Không, điều đó không có khả năng, nhất định là cô nghe lầm.

Thời gian nghỉ cũng gần hết, cô muốn về khoa cấp cứu trực đêm.

Ngay chỗ góc cua cách cô khoảng năm mét, ánh mắt Hà Tranh từ sôi nổi trở nên lạnh nhạt, trong con ngươi của cậu phảng phất như có một ngọn lửa, đốt cháy nhiệt huyết thành tro tàn.

Thì ra là thế, cậu nên sớm nghĩ đến. Sở dĩ An Ninh lạnh lùng với cậu vì cô đã thích người khác, giống như anh đã đoán, người kia chính là bác sĩ Bạch ở khoa giải phẫu thần kinh.

Điều khiến cậu không thể chịu đựng được chính là, cô lại lừa gạt cậu.

Từ nhỏ cũng vậy, bên người cậu không có bất kỳ vầng sáng nào, cô cũng như vậy. Dù cậu có cố gắng đến đâu, kết quả cuối cùng cũng là không.

Cậu giống như đã trở thành pháp quan, vĩnh viễn sống trong góc âm u, trở thành một bóng dáng không được người ta chú ý. Không có ánh mắt ai dừng lại trên người cậu, những gì cậu theo đuổi đều không có kết quả.

An Ninh sao? Nếu cô thích đứng chung với người cao, như vậy cậu sẽ kéo người cao xuống, nếu cậu không chiếm được hạnh phúc, như vậy mọi người cũng đừng nghĩ, ai cũng đừng nghĩ.

Sau khi nảy sinh ý nghĩ này, Hà Tranh xoay người sang chỗ khác, vứt toàn bộ đồ ăn mà lúc nãy cậu gọi người mang đến vào thùng rác.