Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 24: Cuộc thi học bổ túc



Mùa hè tới gần, nghỉ hè mong đợi nhất cũng sắp đến, nhưng trước khi hưởng thụ, cũng phải trải qua quá trình khổ sở, đó chính là thứ các học sinh căm ghét nhất. . . . . . Cuộc thi!

Mặc dù còn chưa chính thức bước vào mùa hè, nhưng nhiệt độ tăng lên mỗi ngày lại chân thật đáng tin, nghỉ hè đang vẫy chào bọn họ.

Trên bục giảng, giáo viên giảng đề toán học buồn tẻ vô vị, Sở Linh Tầm chăm chú nhìn đề trên bảng đen, thỉnh thoảng viết chút gì ở trên bản ghi chép.

Bùi ít ấy nằm ở trên bàn học ngủ gà ngủ gật, dùng quyển sách cản trở, đầu tựa vào trên cánh tay, trên trán khẽ toát ra mồ hôi hột. Quạt điện trên đỉnh đầu lắc lư, lại không giải quyết được hơi nóng của mọi người.diendanlequydon.com

Tần Mặc nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, đa số học sinh cũng nằm sấp ở trên bàn học, không muốn nghe giảng.

Giáo viên môn toán học là một người tuổi gần 50, ông nâng kính mắt trên mũi, nhìn phía dưới không có nhiều người nghe giảng, trong lòng không khỏi toát ra một đốm lửa. Ông vất vả giảng bài, lại không có ai nghe.

"Em, nói cho thầy nghe một chút đi, này đề giải như thế nào!"

Ông tiện tay chỉ một cái phương hướng, cứ như vậy thẳng tắp chỉ đến Tần Mặc ngẩn người, thấy Tần Mặc không có phản ứng, ông nặng nề ho khan một tiếng.

Sở Linh Tầm ngồi ở sau lưng Bùi Thiểu Y kêu Tần Mặc một tiếng, lúc này cô mới quay đầu lại, nhìn đề toán học trên bảng đen, cô cau mày, không chút suy nghĩ, "Không biết."

Ông lập tức đỏ mặt tía tai, nặng nề thở dốc một hơi, hình như rất không hài lòng với đáp án của Tần Mặc, xoay người, dùng phấn viết nặng nề ở trên bảng đen.

"Tất cả các em xốc lại tinh thần cho tôi! Phiếu điểm sẽ gửi về đến trong nhà, muốn qua kỳ nghỉ thoải mái, diendanlequydon.com ☁ ☂ ☃ ❄ thì nghe giảng thật tốt cho tôi, sang năm cũng lên lớp mười hai rồi, làm sao thi tốt nghiệp trung học. . . . . ."

Ông thầy dài dòng thao thao bất tuyệt, nhưng trong phòng học vẫn như cũ là không khí trầm lặng, ngủ rồi lại ngủ, ngẩn người rồi lại ngẩn người.

Toán học. . . . . . Một môn học đau đầu nhất, cô cau mày, bút trong tay vô thức xẹt qua xẹt lại ở trên sách giáo khoa.

Tiếng chuông tan học rốt cuộc vang lên, Bùi Thiểu Y tỉnh ngủ tinh thần sảng khoái, nhưng cả người chậm chạp, không có chút thoải mái nào.

"Trở về rồi. . . . . ."

"Nghĩ tốt lắm!"

Sở Linh Tầm kéo cổ áo của hắn, đem hắn an tọa ở chỗ ngồi, "Sắp thi rồi, trường học buổi tối có tự học buổi tối, cậu học tập thật tốt đi cho mình!"

Bùi Thiểu Y kêu rên một tiếng, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Mặc dù trong một năm, cuộc thi quan trọng không có mấy đợt, thế nhưng mấy đợt cũng muốn lấy mạng của hắn .

Hắn vô lực nằm ở trên bàn, đừng nhìn Sở Linh Tầm ngày thường lịch sự, nếu thật cùng anh ta so sánh hăng say, hắn cũng không chịu nổi.

"Cuộc thi đáng chết!"

Hắn mắng một tiếng, nhìn sang Tần Mặc bên cạnh, "Mặc Nhi, cậu có môn học gì không hiểu hay sao?"

Bùi Thiểu Y tự nhận đã cùng Tần Mặc quen thuộc, mở miệng ngậm miệng đều gọi "Mặc Nhi Mặc Nhi" , Kim Na Na nghe cả người cũng nổi da gà lên.

"Cô ấy cũng là bản thân khó bảo toàn, hai người các cậu cũng phải học thêm cho mình!"

Sở Linh Tầm đẩy mắt kiếng một cái, thấu kính phản chiếu ra hai khuôn mặt biểu tình rõ ràng khác biệt, Tần Mặc khẽ cau mày, coi như bình tĩnh, Bùi Thiểu Y thì vẻ mặt đau khổ, giống như ăn khổ qua – quả mướp đắng.

Hắn vốn còn nghĩ, nếu bài tập của Tần Mặc khá hơn một chút, là có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Sở Linh Tầm, không ngờ. . . . . .diendanlequydon.com ♡ ✌ ♋ ☠ Bỗng dưng, ý tưởng của hắn lóe lên, cứ như vậy, hắn không phải có thể cùng Tần Mặc cùng nhau học bổ túc rồi hả?

"Vậy lúc nào thì học bổ túc? Tối nay có được hay không? Mình biết có một chỗ rất yên tĩnh!"

"Các cậu muốn đi đâu?"

Kim Na Na vừa tới, chỉ nghe thấy nửa câu sau Bùi Thiểu Y nói, cô nhìn Sở Linh Tầm một cái, có chút không được tự nhiên ngồi ở bên người Tần Mặc.

"Học bổ túc a! Không phải muốn thi sao!"

Bùi Thiểu Y cười như tên trộm, ảo tưởng trong đầu cùng Tần Mặc thân mật học bổ túc, hắn còn chưa có mở miệng thổ lộ với Tần Mặc, chắc hẳn đây là một cơ hội tốt.

Kim Na Na vừa nghe, lập tức nhíu mày, "Tiểu Mặc, mình tới giúp cậu học bổ túc!"

"Tôi hình như nhớ, khoa học tự nhiên của Kim tiểu thư không giỏi, hả?"

Mắt thấy cơ hội tốt sắp tan thành mây khói, Bùi Thiểu Y lập tức mở miệng ngăn cản, mặt Kim Na Na đỏ lên, trợn mắt nhìn Bùi Thiểu Y một cái, không nói lời nào.

"Khụ khụ, tôi thấy. . . . . . Hay là cùng nhau đi!"

Trên mặt Sở Linh Tầm cũng có chút đỏ ửng, kể từ sau cái hôn đó, giữa anh và Kim Na Na, luôn tồn tại không khí quái lạ nào đó. Anh có cảm tình Kim Na Na, là bắt đầu từ khi nào đây?

Suy nghĩ thông minh lanh lợi trước kia, trong chuyện này ngược lại rơi vào mơ hồ rồi, lúc đó đầu óc anh nóng lên, liền đi hôn. Cũng may Kim Na Na không có truy cứu. . . . . .

"Vậy thì tối nay bắt đầu, nhưng không thể ra khỏi trường học, cứ đi đến thư viện là được!"

Kim Na Na biết Bùi Thiểu Y có lòng dạ xấu xa với Tần Mặc, sao có thể đem Tần Mặc đưa đi đây?

Bùi Thiểu Y bĩu môi, Kim Na Na này rốt cuộc có thù gì với hắn?

Tần Mặc không có ý kiến gì, cô chỉ là nghĩ đến Phong Thần nói với cô, phiếu điểm của cô, sẽ gởi cho cha cách xa biển cả nghìn trùng. Đây rõ ràng là gây áp lực cho cô, biết cô đều không đọc sách, cho nên vào lúc cuối cùng đưa xuống thông điệp cho cô.

Cô cũng không phải sợ cha của mình, cô chưa từng nghiêm túc đi học, trừ tiếng Anh có bản lĩnh, ngữ văn có thể đạt tiêu chuẩn, những thứ khác đều là rối tinh rối mù.

Chỉ sợ cha một khi tức giận, đem trói cô trực tiếp trở về. . . . . . Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn rất thú vị, có thể hoàn toàn buông lỏng, quên tất cả trên người mình. Muốn cô lập tức rời đi, thật đúng là có chút không bỏ được.

Đêm đó, sau khi kết thúc tự học buổi tối, bốn người trước tiên về phòng ngủ một lần, rửa mặt một phen, sau đó Kim Na Na và Tần Mặc liền đi về phía thư viện.

Vì có thể tiết kiệm thời gian, hai người đi tắt đường gần, khi đi ngang qua một con đường nhỏ thì chợt truyền đến một hồi tiếng khóc lóc "Ríu rít" của nữ sinh.