Bà Xã, Sói Đến

Chương 10



Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ xe bị người khác gõ, tiếng gõ cửa quấy rối làm Quý Như Phong rất khó chịu.

Hướng Khả Tinh nhanh chóng khôi phục lại lý trí, cô đẩy Quý Như Phong ra, sửa sang lại đầu tóc của mình, nhìn xung quanh chiếc xe bị một đám người chạy xem máy bao quanh nữa.

Làm Hướng Khả Tinh hoảng hốt ngây ngẩn cả người, nhìn bộ dạng bọn họ không giống với những người trước, chẳng lẽ ở đây có nhiền tên côn đồ vậy sao?

Quý Như Phong cũng ngây ngẩn cả người, nhìn bọn họ, khóe miệng đau đớn làm anh cảm thấy không thoải mái, anh nhanh chóng xuống xe: “Đáng chết, rốt cuộc các người muốn làm gì?”

Mặc dù biết những người trước mắt này không phải là những người đó, điều đó không có nghĩa là những người này không có bất kỳ liên hệ nào với những người kia, trong lòng Quý Như Phong khẳng định như vậy, chắc chắn những người này là đồng bọn của những người lúc nãy.

Nghĩ đến đây, Quý Như Phong nắm chặt nắm tay thêm, những người kia chưa kịp lên tiếng đã bị đánh một quyền.

Một quyền này làm những người trước mặt ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông bị đánh càng tức giận thêm, không nói diễn xuất cho thật tốt, chẳng lẽ người này nghĩ thật không phải sa

Vẻ mặt Quý Như Phong rất tức giận, sau khi đấm một đấm vào tên kia, rồi túm lấy cổ anh ta: “Còn dám đến đây cướp tiếp, các người thật chán sống rồi.”

“Đợi chút, không phải anh…………..”bảo chúng tôi đến sao?

Người kia còn chưa nói xong, lại bị Quý Như Phong đánh thêm một quyền nữa, hoàn toàn không có cơ hội để nói.

“Tôi xem các người chán sống rồi.” Trong lòng Quý Như Phong rất tức giận, đánh người này và cú, cũng giảm được một chút.

Người kia tự nhiên bị ăn hai đấm, cả người tràn đầy tức giận: “Mẹ, mày đánh đủ chưa?”

“Chưa, tao còn muốn đánh cho mày một trận.” Nhớ tới vừa bị tên đó đánh, bây giờ ở đâu cũng đau, cho tơi bây giờ Quý Như Phong chưa từng bị đối xử như vậy.

Đúng lúc này, Hướng Khả Tinh ngồi trong xe nhìn thấy một màn này, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, tên Quý Như Phong này có phải bị đánh choáng voáng rồi không? Còn dám nói chuyện như thế, cô nhanh chóng đi ra, muốn khuyên bảo bọn họ một chút.

Ai ngờ lúc người đàn ông kia chuẩn bị đánh Quý Như Phong, lại không ngờ sẽ đánh vào đầu Hướng Khả Tinh, cô bất giác té qua một bên.

May mắn là có Quý Như Phong ôm lấy cô: “Khả Tinh, Khả Tinh, em thế nào rồi?”

“Này, tôi không phải cố ý, tôi vốn muốn đánh anh.” Người đàn ông kia nhìn Hướng Khả Tinh ngất xỉu, nên cũng hơi hoảng sợ, anh ta không ngờ Hướng Khả Tinh sẽ vọt vào đây.

“Khả Tinh, Khả Tinh, em tỉnh lại đi…………………..” Quý Như Phong hoàn toàn không để ý đến lời anh ta nói, giờ phút này anh chỉ lo lắng cho Hướng Khả Tinh, ánh mắt cơ mơ mơ màng màng, cuối cùng nhắm chặt mắt lại.

Việc này làm Quý Như Phong càng tức giận. anh ôm Hướng Khả Tinh vào trong xe, rồi nhanh chóng cởi áo khoát ném qua một bên: “Hôm nay, tao nhất định sẽ dạy dỗ bọn mày thật tốt.”

Lúc nói chuyện, anh đi đến trước mặt tên kia, dùng sức túm chặt anh ta, dùng sức đánh anh ta một cái.

Cảm giác bị đau, khiến người đàn ông kia cũng vung lên một nắm đấm: “Là anh chọc tôi trước, chúng tôi chỉ đến đây biểu diễn mà thôi, anh cũng thật quá đáng mà.”

“Biểu diễn, các người………………….” Quý Như Phong dường như đã hiểu rõ, anh nhìn bọn họ, rồi trong đầu nhớ lại đám người kia: “Chẳng lẽ đám người trước không phải là những người ở đây sao?”

“Tất nhiên không có, không phải anh bảo chúng tôi đến, chẳng lẽ anh còn gọi những người khác sao?” Người đàn ông bị đánh hết sức đau đớn.

Quý Như Phong hoảng hốt, anh nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức nói xin lỗi, nhưng mà nhớ đến Hướng Khả Tinh còn đang ngất xỉu, anh một bụng tức giận: “Tôi đã phạm lỗi, vậy các người có thể giải thích, vì sao lại làm bà xã tôi bị thương?”

“Xin nhờ, anh có cho tôi cơ hội để nói sao? Hơn nữa người tôi muốn đánh là anh, không phải cô ấy, cô ấy đột nhiên chạy đến, làm tôi không cẩn thận.” Người đàn ông kia cũng rất bực bội, nếu biết chuyện này xảy ra như vậy, bọn họ sẽ không đến đâu.

“Thật xin lỗi.” Quý Như Phong tức giận bức tóc, rồi nhanh chóng đi vào xe, đưa một tờ chi phiếu cho anh ta: “Đây xem như là tiền biễu diễn và tiền thuốc của các anh.”

Người đàn ông kia vốn đang rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy tờ chi phiếu có chữ kía kia, liền nở nụ cười hài lòng, anh ta gật gật đầu, cầm lấy tờ chi phiếu rồi rời khỏi đây.

Vẻ mặt Quý Như Phong vẫn khó chịu, mặt than nữa ngày như thế, kết quả đưa bà xã về nhà, lại còn khiến Hướng Khả Tinh bị thương như thế.

Nhớ đến Hướng Khả Tinh, Quý Như Phong nhanh chóng chạy vào xe, nhìn trán Hướng Khả Tinh đang sưng lên, anh nhanh chóng khởi động xe, chỉ muốn lập tức đưa cô đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Hướng Khả Tinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô nhìn xung quanh một vòng, chuẩn bị đứng lên rời khỏi đây, lại phát hiện tay mình bị nắm chặt, cô hơi nhíu mày, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người đang gục đầu ngủ.

Hướng Khả Tinh không thể tin được nhìn người trước mặt, Quý Như Phong luôn ở đây chăm sóc cô, đây có phải do cô nằm mơ không?

“Quý Như Phong………………………………..” Hướng Khả Tinh nhẹ nhàng động tay, cô lên tiếng gọi tên anh.

Quý Như Phong đang ngủ nghe được giọng nói của cô, anh lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Hướng Khả Tinh, trên gương mặt đều có vẻ quan tâm: “Thế nào? Còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút không?" Quý Như Phong Khẩn trương nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ Hướng Khả Tinh lưu lại di chứng thôi.

Hành động này làm Hướng Khả Tinh thật buồn cười: “Quý Như Phong, em không sao, còn anh, sao anh không nhìn xem bản thân mình bị thương ở đâu?” Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh hơi đau lòng vươn tay chạm nhẹ vào vết thương trên khóe môi của Quý Như Phong, trong đầu nhớ lại hình ảnh cô mơ mơ màng màng trước khi hôn mê nhìn thấy ánh mắt này, khiến lòng cô trong phút chốc ngọt như mật.

“Anh không sao, anh là đàn ông, một chút thương tích này thì có là gì, bây giờ anh đi gọi bác sĩ đến xem cho em một chút.”

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong đang muốn chạy đi, lại không nghĩ đến Hướng Khả Tinh nắm chặt lấy tay anh.

“Em nói rồi, em không sao mà.” Hướng Khả Tinh cười dịu dàng với anh, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Đúng lúc này, cửa bị người khác nhẹ nhàng mở ra, bác sĩ và y ta đi vào, vừa nhìn thấy Hướng Khả Tinh tỉnh lại, có một loại cảm giác cảm ơn ông trời.

“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh, ông xã cô hiện tại không cần lo lắng tôi nói dối anh ấy rồi.” Bác sĩ đeo khẩu trang đến trước mặt Hướng Khả Tinh, chế nhạo nhìn Quý Như Phong.

Hai má Quý Như Phong đỏ lên.

“Nói dối anh ấy?” Sao bác sĩ lại làm chuyện này? Hướng Khả Tinh hơi ngây ngẩn cả người, không biết rốt cuộc đây là chuyện gì.

“Đúng vậy, tiểu thư, ông xã cô không chịu cho bác sĩ rời khỏi đây, cứ cách một phút sẽ hỏi một lần, rốt cuộc khi nào cô mới tỉnh dậy, còn nhất định phải bảo bác sĩ cách một phút đến đây xem một lần.” Lúc y tá nói chuyện, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ và ghen tị, người đàn ông anh tuấn như thế, cũng thâm tình như thế.

“Không phải chứ?” Khoa trương như thế, Hướng Khả Tinh không thể tin được nhìn Quý Như Phong, giờ phút này Quý Như Phong rất xấu hổ không biết mình nên làm gì.

Hướng Khả Tinh nhìn bộ dạng Quý Như Phong như vậy, cô không nói gì chỉ cười cười, bộ dạng này của anh, thật sự rất đáng yêu.

“Tiểu thư, cô có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ kiểm tra cho cô một lần nữa, rồi nói rất khẳng định, mặc dù nói với Hướng Khả Tinh, nhưng mà nhìn thấy Hướng Khả Tinh vẫn nhìn Quý Như phong, cô ta nói lớn cho Hướng Khả Tinh nghe.

Một màn này, khiến Hướng Khả Tinh cười rất vui vẻ.

Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong hơi khó xử, anh nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không muốn nhìn cô, cô đứng lên đi đến trước mặt anh: “Lo lắng cho em đến thế sao?”

“Không có, chúng ta về thôi.” Nói xong, Quý Như Phong nắm lấy cổ tay cô, chuẩn bị muốn rời khỏi đây, Hướng Khả Tinh lại dừng bước lại, cô không chịu đi làm Quý Như Phong hơi ngây ngẩn cả người.

“Không phải nắm tay như thế, Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh đem bàn tay của mình đặt vào lòng bàn tay Quý Như Phong, rồi chớp chớp mắt vài cái, thừa dịp Quý Như Phong còn đang thất thần, cô kéo anh rời khỏi đây.

Lái xe trên đường, Quý Như Phong vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc nãy Hướng Khả Tinh làm động tác đó là có ý gì? Anh thật sự rất muốn hỏi cô, nhưng lại sợ nghe đến câu trả lời không như anh mong muốn.

Mà Hướng Khả Tinh cũng rất bực bội, tên gia hỏa này hiểu biết nhiều, sao lúc này lại không hiểu chứ, làm cho bọn họ thật xấu hổ mà.

Ngược lại thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã đến biệt thự Hướng gia.

Hướng Khả Tinh tháo dây an toàn ra, rồi chuẩn bị bước xuống xe, Quý Như Phong khẩn trương nhìn động tác của cô, anh hít một hơi thật sâu, một phen bắt được tay cô.

“Em lúc nãy……………Lúc nãy là có ý………..có ý gì?”

“Cái gì là cái gì hả?” Hướng Khả Tinh chớp mắt vài cái, cô tất nhiên biết rõ anh đang hỏi cái gì, nhưng cô không muốn cho anh câu trả lời vui vẻ như thế, cái tên này, lúc ở biệt thự lại đối xử với cô như thế, cô phải cho anh nếm mùi đau khổ một chút.

“Chính là, em…………em chấp nhận anh, đúng không?” Quý Như Phong có cảm giác mình nói chuyện yêu đương lại ngốc như thế, trong lòng rất khẩn trương.

“Anh nói đi?” Hướng Khả Tinh nhíu mày, cô suy nghĩ sao tên đó lại ngốc như thế, Quý Như Phong như vậy thật sự rất đáng yêu, đùa thật tốt, để cho cô đùa anh thành nghiện rồi.

Sau khi nói xong, Hướng Khả Tinh vung tay anh ra, rồi cô bước xuống xe, gửi cho anh một nụ hôn môi xa, sau đó xoay người vui vẻ đi vào nhà.

Hành động này của cô làm trong lòng Quý Như Phong rất chắc chắn, nhìn Hướng Khả Tinh đi vào cửa, nụ cười của Quý Như Phong càng tươi hơn, tâm tình cũng tốt hơn.

Rồi nhanh chóng móc điện thoại ra gọi vào số máy quen thuộc, chờ đầu dây bên kia nghe máy, âm thanh thanh thúy này làm Quý Như Phong cười tươi.

“Quý Như Phong! Anh gọi cho em làm gì?”

“Khả Tinh, anh yêu em!” Quý Như Phong thâm tình nói những lời này, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm chân thành.

Lời nói của anh làm hai má Hướng Khả Tinh đỏ bừng lên, cười đến như mộc xuân phong, “Em biết ạ, không phải anh đã nói rồi đó thôi.” Hướng Khả Tinh bĩu môi, mặc dù cô đã biết từ lâu, nhưng nghe Quý Như Phong nói như thế, tim của cô đập rất nhanh.

“Vấn đề là, bây giờ anh đã biết em cũng yêu anh, đúng không?” Đây mới là nguyên nhân mà Quý Như Phong gọi điện thoại.

Lời nói khẳng định của anh làm hai má Hướng Khả Tinh xấu hổ phồng to: “Làm sao anh biết?” Cô luôn bĩu môi, cảm thấy không phục.

“Anh nói không có sai.”

“Quý Như Phong, nếu là nói chuyện này, em cúp máy đây.” Cô giả vờ tức giận, thật ra Hướng Khả Tinh luôn dựa vào cửa, cũng không biết Quý Như Phong đã mở cửa xe ra đi vào đến cửa nhà cô rồi.

Hai người chỉ cách nhau cánh cửa lớn, Quý Như Phong nghe những lời cô nói, nên hơi khẩn trương: “Đừng cúp, anh chỉ muốn nghe em nói ba chữ, có được không?”

“Tất nhiên là có thể rồi.” Hướng Khả Tinh cười gian xảo, lúc Quý Như Phong đang chờ mong, cô rống thật to ba chữ: “Em không gả!”

“Hướng Khả Tinh, em nói đùa cái gì? Không cho!” Quý Như Phong nghe những lời này, cả người đều tức giận, anh lớn tiếng rống to.

“Vì sao, anh không có cầu hôn, lại không làm chuyện gì làm em cảm động, vậy muốn cưới được em, không phải rất tiện nghi cho anh rồi sao?” Hướng Khả Tinh bĩu môi, muốn cưới cô, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, sau khi nói xong, Hướng Khả Tinh nhanh chóng cúp điện thoại.

Quý Như Phong đứng ngoài cửa vừa nôn nóng vừa tức giận, đáng chết, không nên đưa cô trở về sớm như vậy, phải nên liều mạng đưa cô đi đăng ký giấy kết hôn rồi mới trở lại.

Xem đi, bây giờ đã rõ ràng rồi.

Chương 10.2

Mấy ngày nay, Hướng Khả Tinh đều cố ý không ra ngoài ăn với Quý Như Phong, những lúc hẹn, chỉ nghe điện thoại mà thôi.

Những lần như vậy làm Quý Như Phong rất bực bội, lần này, Quý Như Phong gọi điện thoại cho Hướng Khả Tinh, anh áp chế xúc động muốn trói cô lại: “Khả Tinh, em muốn anh cầu hôn, sao lại không xuất hiện, chẳng lẽ em muốn anh cầu hôn với cánh cửa sao?”

Hướng Khả Tinh nằm trên giường, nghe những lời anh nói, cô mở cửa sổ ra, nhìn thấy anh ôm bó hoa hồng to đang đứng trước cửa, vẻ mặt đều chán nản, trong lòng cô cười mỉa: “Ai không có một chút tâm ý nào sao? Cầu hôn như thế, thật cũ nha.”

“Bà xã, giữa chúng ta còn cần có tâm ý gì sao? Kính nhờ, đừng đày đọa anh nữa, được không?” Trời ạ, cầu hôn không phải bộ dạng này, còn có gì đặc biệt nữa sao?

Quý Như Phong cảm thấy đứng đây cầu hôn là tâm ý lớn nhất rồi, cô còn muốn cái gì nữa?

“Nếu nghĩ không ra, vậy thì đừng đến tìm em.” Hướng Khả Tinh bĩu môi, tên này cưới muốn vợ thật không dễ đâu, cô bực bội đóng cửa sổ lại, rồi sau đó cúp điện thoại, không thèm để ý đến tên kia.

Quý Như Phong nhận lấy thất bại lần nữa, xoay người vô lực bước đi, trong đầu đều những lời mà Hướng Khả Tinh nói.

Rốt cuộc có tâm ý như thế nào mới làm cô bé kia hài lòng đây? Hướng Khả Tinh chỉ gần gũi với ai chứ?

Trong đầu Quý Như Phong liền nghĩ đến một người, nhưng khi vừa nghĩ đến, trong mắt anh nổi lên tia ghẹn tị và tức giận: “Sẽ không để mình đi cầu xin tên nhiếp ảnh gia kia chứ?”

Lúc nói chuyện, Quý Như Phong đã nhanh chóng lái xe đến cửa hàng áo cưới.

Đến trước cửa hàng áo cưới, nhìn vào bên trong có hai người đang chụp ảnh, Quý Như Phong vô lực đi vào.

Nhìn thấy Âu Lực Kiệt, anh lập tức tiến lên: “Này, có rảnh không? Có một số việc muốn nói với anh.”

“A, là anh sao, thật xin lỗi, bây giờ tôi còn đang bận việc.” Lúc này, Âu Lực Kiệt còn đang chụp ảnh cho người trước mặt.

Quý Như Phong nhìn anh ta đang bận việc liền gật đầu: “Vậy tôi ngồi ở đó chờ được rồi.” Sau khi nói xong, anh liền ngồi xuống.

Nhìn chú rể trước mắt này, anh thật sự không hiểu, trước kia anh cứ cho rằng kết hôn chỉ là một chuyện đơn giản thôi, nhưng giờ phút này, anh hơi khâm phục, hâm mộ chú rể trước mặt này đúng cùng làm thế nào để có thể thuyết phục được cô dâu của anh ta đồng ý kết hôn với anh ta? Quý Như Phong thật sự rất muốn biết, thật là khâm phục chú rể trước mắt này tận đáy lòng mà.

Thời gian từng phút trôi qua, Âu Lực Kiệt không ngờ Quý Như Phong sẽ chờ đợi ở đây, làm anh có chút không hiểu, để cho chú rể nghỉ ngơi một chút, rồi đi đến trước mặt Quý Như Phong, đưa cho anh ta ly trà.

“Thế nào, Quý tiên sinh, có chuyện gì cần tôi giúp anh sao?”

“Cái này, thật ra tôi………….. Thật ra tôi muốn hỏi anh, anh…………….có biết Khả Tinh, chính là tâm ý Khả Tinh, tâm ý cầu hôn thế nào không? Tôi làm nhiều như thế, chúng tôi không cùng suy nghĩ, anh có biết cô ấy muốn tâm ý gì không?”

Thật ra lúc nói những lời này, trong lòng Quý Như Phong cũng rất mâu thuẫn, nếu thật sự dựa vào câu trả lời của Âu Lực Kiệt mà cầu hôn, việc này sẽ làm anh càng tức giận thêm.

“Tâm ý?” Nghe những lời này, Âu Lực Kiệt lắc đầu, cười nhìn anh.

Nụ cười này làm tâm Quý Như Phong treo lơ lửng, cảm giác như anh ta sẽ có biện pháp, chẳng lẽ thật sự anh ta và Khả Tinh có tâm linh sao? Không, việc này không có khả năng!

“Anh biết?”

“Tâm ý? Là nói thế nào đây? Đây chỉ là một người phụ nữ có yêu cầu đơn giản, lúc người đàn ông cầu hôn, tấm lòng là điều cô bản nhất.”

Lời Âu Lực Kiệt nói, trong chớp mắt làm Quý Như Phong cảm giác bản thân mình hoàn toàn không hiểu phụ nữ, anh vốn dĩ đối với phụ nữ như lòng bàn tay, sao đột nhiên anh cảm thấy trong giờ phút này mình thật ngốc, là một tên ngu ngốc mà.

“Cầu hôn đều không phải là cầu xin sao? Còn muốn tấm lòng gì nữa?”

“Tất nhiên là muốn tấm lòng, bằng không anh nghĩ vì sao phụ nữ phải gả cho anh?” Ngay lúc Quý Như Phong muốn hỏi, cô dâu kia nghe những lời này, liền trả lời câu hỏi của anh.

Quý Như Phong hơi ngạc nhiên: “Tôi đã lấy hoa chuẩn bị quỳ xuống cầu hôn cô ấy, nếu không phải bộ dạng này, thì còn cần gì nữa?”

‘Ha ha ha…..Người phụ nữ muốn người đàn ông đảm bảo lòng mình, còn muốn đồng ý với tương lai.” Lúc nói chuyện, cô dâu đã ôm lấy cánh tay chú rể, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Quý Như Phong nhìn chú rể trước mặt này, lấp tức ngây ngẩn cả người, đầu óc như bị sét đánh, có những việc cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Âu Lực Kiệt vỗ vỗ vai anh: “Nếu người phụ nữ muốn tấm lòng người đàn ông, thì phải đảm bảo lòng mình, tất cả những cái khác đều là giả dối.”

“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.” Quý Như Phong chợt sáng suốt, anh đứng lên nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này, Hướng Khả Tinh ở trong phòng còn rất buồn bực, cái tên Quý Như Phong, bình thường đều rất thông minh, vì sao không hiểu cô muốn tấm lòng là gì chứ.

“Đúng là ngu ngốc mà, ngu ngốc chết mất, Quý Như Phong, anh chính là một tên đầu to ngốc nghếch!”

Hướng Khả Tinh bực bội đánh vào gối ôm, cô dùng sức đánh, trong đầu đều là hình ảnh Quý Như Phong ngốc nghếch.

Sao lại tồn tại tên ngốc như thế, không tìm hiểu lòng phụ nữ một chút nào!

Vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Hướng Khả Tinh, cô đứng lên, hơi bực bội mở cửa ra, lại thấy gương mặt làm cô bực mình nhất.

“Quý Như Phong, anh đến đây làm gì?” Hướng Khả Tinh hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế xúc động muốn đánh người, lúc nói chuyện cũng nhanh chóng đóng cửa lại, lại bị Quý Như Phong dùng tay cản lại.

“Khả Tinh, chờ chút, anh đến cầu hôn.” Quý Như Phong khẩn trương nói, anh dùng tay ngăn cửa lại, nhưng Hướng Khả Tinh dùng quá sức, làm tay anh bị kẹt lại, rất đau đớn.

“Sao anh không cẩn thận như thế, thấy em sắp đóng cửa, còn lấy tay ngăn lại.” Hướng Khả Tinh lo lắng mở cửa ra, nhìn vẻ mặt anh đau đớn, cô không khỏi áy náy.

“Khả Tinh!” Thừa dịp này, Quý Như Phong nhanh chóng đến gần, anh nắm chạy tay cô, nhìn cô rất thâm tình.

Hướng Khả Tinh chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn anh, anh cầu hôn bao nhiêu lần, không có lần nào cô thấy có tâm ý cả, có thành ý, nhưng đều làm cô thất vọng.

“Khả Tinh, anh Quý Như Phong ở đây chính thức cầu hôn em.” Lúc nói chuyện, Quý Như Phong quỳ một gối xuống, giờ phút này trong tay anh không có hoa tươi, từ trong túi móc ra một chiếc nhẫn thật xinh đẹp.

“Anh…………..” Hướng Khả Tinh sững sờ nhìn anh, ánh mắt anh lại chân thành như thế, thâm tình, làm tim cô như sắp ngừng đập.

“Gả cho anh, được không?” anh muốn dùng cả thời gian còn lại để chăm sóc em, yêu em, quý trọng em.”

“Quý Như Phong……………….”

“Anh muốn mỗi khi mở mắt ra đều nhìn thấy em, ở biệt thự, anh biết anh làm những việc kia khiến em đau khổ, cho nên, anh sẽ dùng quãng thời gian còn lại để bù những sai lầm của anh, Khả Tinh, anh yêu em, thật sự rất yêu em, tin tưởng anh được không?”

Thời gian như ngừng trôi.

Hướng Khả Tinh nhìn Quý Như Phong quỳ gối trước mặt mình, nước mắt không kìm nén nổi liền chảy xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, cô mỉm cười thật hạnh phúc.

“Quý Như Phong, lúc này em thật…………….Hạnh phúc!” Lúc nói chuyện, Hướng Khả Tinh ôm chặt Quý Như Phong.

Quý Như Phong không nói nên lời, anh thâm tình ôm lấy cô, anh kích động đứng lên, muốn ôm lấy cô xoay vòng vòng.

“Quý Như Phong sẽ làm cho Hướng Khả Tinh hạnh phúc nhất!” Lúc nói chuyện, Quý Như Phong thả Hướng Khả Tinh ra, anh nâng má cô lên, cười rất mê người, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Hướng Khả Tinh cũng ôm cổ Quý Như Phong, nụ hôn ngày càng sâu.

Bên ngoài phòng, mẹ Hướng nhìn bọn họ, bà hài lòng nở nụ cười, xem ra lần này không cần kéo dài nữa, phải báo tin tốt này cho Quý gia thôi.