Bà Xã Mua Được

Chương 31: Mất đi



Thời điểm Trần Chung đến huyện Anh Sơn, tiến vào thôn họ Mã, đường núi cơ bản đã thông, mặc dù xe ô tô không thể đi vào nhưng người đi lại ra vào thì không thành vấn đề.

Do ô tô không thể tiến thêm nữa, Trần Chung khoác ba lô leo núi mà Hạ Cầm đã chuẩn bị cho, bên trong là những vật phẩm cần thiết, cùng với Diệu Tổ, đi bộ tới thôn họ Mã.

Vì mấy ngày mưa to, đường vào núi vô cùng khó đi, Trần Chung và Diệu Tổ đi vào trong rất vất vả, mặc dùng bọn họ đã cố gắng hết sức có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, nhưng vẫn phải tốn thời gian gấp đôi so với ngày thường mới tới được cửa nhà họ Lâm.

Diệu Tổ mới vừa bước vào nhà họ Lâm, ông Lâm đã nghe thấy tiếng động liền ra đón. Đợi lúc thấy rõ người tới là ai, ông thật không biết bây giờ nên khóc hay nên cười. Diệu Tổ bình an vô sự trở lại thực sự là chuyện đáng mừng. Nhưng con trai yêu đã trở lại mà con gái thì lại không thấy đâu.

Bắt đầu từ chiều hôm qua, khi Chiêu Đệ kiên trì muốn đi vòng ra phía sau núi để ra ngoài, lòng của ông Lâm liền treo ngược lên, chỉ cần hơi có chút gió thổi cỏ lay thì tim ông đã đập rộn ràng không yên.

Ban đầu ông đã gắng sức ngăn cản, không cho Chiêu Đệ đi. Mặc dù lúc đó trời không mưa, nhưng trên đường núi không dễ đi, ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì biết làm thế nào?

Nhưng Chiêu Đệ vẫn khăng khăng nói rằng nếu không thể gọi điện thoại cho Tiểu Trí trước khi trời tối, cô sẽ không yên tâm, cho nên kiên trì muốn đi ra ngoài. Sau đấy, ông nói muốn đi cùng cô nhưng đúng lúc ấy bà xã nhà ông lại tái phát bệnh cũ, cũng chính vì hai ngày này lo lắng hãi hùng, tâm tình kích động cộng thêm thiếu ngủ gây nên, Chiêu Đệ không yên lòng để mẹ ở nhà một mình nên kiên quyết không cho ông đi cùng.

Vì sau đó thấy ông kiên trì muốn theo nên cô mới đồng ý tìm ông Vương trong thôn cùng đi ra bên ngoài. Ông Vương lúc còn trẻ là một thợ săn, đối với địa hình quanh đây rất quen thuộc, mà ông Vương cũng đã vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ mang Chiêu Đệ bình an ra khỏi núi. Ông nhìn trời đã có vẻ quang đãng nên mới đồng ý. Thật không nghĩ tới, bọn họ vừa mới rời đi được hơn hai tiếng, trời đã liền biến sắc, mưa xối xả như trút nước.

Ông ngồi trong nhà mà lòng nặng trĩu, nhiều lần định đội mưa ra ngoài tìm người, nhưng lần nào cũng bị trưởng thôn khuyên nhủ ở lại. Trưởng thôn bảo, lúc này có khi Chiêu Đệ đã vào đến trong trấn rồi ấy chứ. Mưa lớn thế này, nếu ông đi mà bị thương hoặc là vì không quen thuộc địa hình ở trên núi mà bị lạc đường thì chờ Chiêu Đệ trở lại, ông ấy biết ăn nói thế nào.

Sau ông nghĩ lại cũng thấy đúng, nhỡ đâu ông đi tìm nhầm hướng, hai người hai nơi, Chiêu Đệ ở trấn trên nói chuyện điện thoại xong quay trở về không thấy ông rồi lại đi ra ngoài tìm thì không phải là tự làm khổ mình sao? Nghĩ thế, ông cũng kiềm chế bản thân, ép mình không được ra khỏi cửa.

Lo lắng bất an ngồi đợi cả buổi tối, vẫn chưa thấy Chiêu Đệ quay trở lại. Cả hôm nay nữa là ba ngày, ông còn chưa có chợp mắt. Thân thể mệt đến nỗi ngồi cũng muốn ngã ngửa ra sau rồi. Vừa lúc ấy, ông nghe thấy tiếng cửa lớn bị đẩy ra. Giờ khắc này, mệt mỏi gì cũng đều bị ông quên đi không còn một mống, từ từ đứng lên chạy ra ngoài cửa, mong đợi có thể nhìn thấy Chiêu Đệ bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình.

Sau khi Diệu Tổ thấy trên mặt ông Lâm hiện vẻ rối rắm, lập tức cậu liền hiểu ra chị cậu còn chưa có trở về, sợ là lúc này cũng chưa liên lạc được với trong nhà. Cậu vội vàng quay đầu lại nhìn Trần Chung, muốn từ trên mặt Trần Chung nhìn xem tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Ông Lâm thấy Diệu Tổ quay đầu nhìn ra ngoài cửa thì cũng vội vàng tiến lên ghé đầu ra xem, mong mỏi đứng ở ngoài cửa chính là Chiêu Đệ. Nhưng khi ông thấy rõ người đến là Trần Chung, vốn định há mồm kêu Tổng giám đốc Trần, lại chuyển ý niệm, nghĩ một chút đến quan hệ giữa hai người bây giờ, ông thật không biết nên gọi Trần Chung như thế nào cho phải.

Theo như tập tục nơi này, nếu hai nhà nam nữ đã kết thành thông gia, xưng hô hai bên liền đổi thành ông thông gia, bà thông gia… Nếu không xưng hô như thế, có khác gì không thừa nhận cửa hôn sự này. Nhưng tình huống bây giờ của bọn họ thực sự rất phức tạp, ông Lâm thật không biết mình có nên nhận cửa thân gia này không nữa.

Trần Chung vừa nhìn nét mặt ông Lâm thì cũng biết Chiêu Đệ khẳng định ở nhà đã làm công tác tư tưởng cho ba mẹ cô rồi. Mà lúc này hẳn là tâm tình của họ đang rất phức tạp. Ông hiểu rõ, bây giờ không thể nóng vội được, việc cấp bách hiện tại là phải tìm được Chiêu Đệ càng sớm càng tốt.

“Đã lâu không gặp, ông Lâm. Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là vì lo lắng cho Chiêu Đệ. Hiện tại ông có tin tức gì về con bé hay không?” Không muốn cứ tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ làm lãng phí thời gian thêm nữa, Trần Chung dẫn đầu phá vỡ thế trầm mặc, trực tiếp hỏi ra vấn đề mà hiện tại ông rất muốn biết.

“Không có, giờ tôi cũng đang gấp không chịu nổi, đứa nhỏ này, tôi bảo không cho nó đi, đừng đi, nhưng nó nhất định không chịu nghe, ngộ nhỡ có chuyện gì tốt xấu, hai người già tôi đây biết sống thế nào?” Vừa nói đến Chiêu Đệ, lúng túng của ông Lâm liền bay mất. Đúng vậy, hiện giờ quan trọng nhất không phải là chuyện có nhận thức cửa hôn sự này không, mà là chuyện Chiêu Đệ rốt cuộc đã đi đâu?

“Đúng rồi, Chiêu Đệ đã nói, nó muốn ra ngoài chủ yếu là muốn gọi điện thoại cho chồng nó, cũng chính là Tiểu Trí. Vậy Tiểu Trí có nhận được điện thoại của Chiêu Đệ không?”

Trần Chung nghe được ông Lâm hỏi như thế, bao nhiêu hy vọng mà ông ôm ấp dọc đường đi đều tan thành mây khói. Ông vẫn mong ngóng khi đến thôn họ Mã, vào nhà họ Lâm liền có thể nghe được một chút tin tức của Chiêu Đệ nhưng giờ đây lại chẳng có một chút xíu tin tức nào cả.

Đầu tiên, Trần Chung chính là hướng về phía ông Lâm yên lặng lắc đầu. Rồi đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì, ông vội vàng bỏ ba lô trên lưng xuống, lấy ra cái điện thoại vệ tinh của ngành hàng hải, trực tiếp nhấn mấy con số, bấm số điện thoại của ông Đặng. Hôm qua, ông Đặng đã nói sẽ tiếp tục giúp ông hỏi thăm tin tức. Dọc đường đi, ông vẫn còn chưa liên lạc lại với ông Đặng, biết đâu được chỗ ông ấy sẽ có chút tin tức gì thì sao.

Điện thoại vừa mới vang lên một tiếng thì đã có người nhận rồi, Trần Chung vừa mới kêu lên hai chữ “ông Đặng”, đầu bên kia đã nhanh chóng ngắt lời ông.

“Ông Trần, cuối cùng ông cũng gọi điện thoại tới rồi, tôi vừa định cho người gọi điện thoại cho ông. Ông nhanh lên trên huyện đi, người cần tìm là Chiêu Đệ thôn họ Mã đúng không? Cô ấy vừa mới được đưa đến bệnh viện huyện xong. Tôi nghe người của tôi báo lại, tình hình của cô ấy hiện giờ rất không tốt, toàn thân đầy máu tươi, người cũng hôn mê bất tỉnh rồi, không biết là bị thương ở chỗ nào. Giờ tôi chạy qua bệnh viện xem trước, ông đến đây nhanh lên, đến rồi lại gọi điện cho tôi, tôi ra cửa bệnh viện đón ông.” Nói xong lời này, ông Đặng cũng chẳng chờ Trần Chung trả lời liền vội vàng cúp máy.

Trần Chung bị lời này của ông Đặng dọa cho ngây ngẩn cả người. Chiêu Đệ bị thương? Còn khắp người đều là máu tươi? Chuyện này… Đây là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ gặp lở đất bị chôn xuống dưới rồi!?

“Chú Trần, chú Trần, có phải có tin tức gì của chị cháu không?” Diệu Tổ đứng một bên, nhìn sắc mặt của Trần Chung có chút không tốt, liền đưa tay đẩy Trần Chung một cái, làm ông phục hồi lại tinh thần.

“Ờ, à, chuyện này, ông Lâm, Diệu Tổ, hai người nhanh đi theo tôi lên trên huyện đi, tìm được Chiêu Đệ rồi, hiện giờ người còn đang trong bệnh viện, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm, hai người nhanh tay nhanh chân lên chút, chúng ta lập tức đi ngay.”

Diệu Tổ và ông Lâm thấy Trần Chung gấp gáp như vậy cũng liền sợ hãi, tự nhiên tay chân cũng luống cuống không biết phải làm sao. Ông Lâm đi theo phía sau lưng Trần Chung chạy đến trước cổng nhà rồi mới chợt nghĩ ra tiền ông cũng chẳng mang theo, Chiêu Đệ giờ đang ở trong bệnh viện, không có tiền thì không thể được. Ông liền hướng về phía Trần Chung hô lên: “Tổng giám đốc Trần, hai người cứ đi trước đi, tôi quay lại lấy tiền rồi lập tức đuổi theo.”

Trần Chung vốn đã chạy đi trước, nghe được ông Lâm hét lên như vậy, liền hận không thể gõ xuống đầu cái ông bạn già này một phát. Giờ mà còn nghĩ đến cái vấn đề này, không phải là còn có ông ở đây hay sao? Việc quan trọng bây giờ phải là chạy đến bệnh viện mới phải.

Ông lập tức quay người lại chạy về phía ông Lâm, bắt được cổ tay ông ấy, kéo người chạy về hướng cửa thôn: “Đến lúc nào rồi mà còn lấy tiền, tôi có mang theo đây rồi, chúng ta cứ đến bệnh viện trước đi rồi nói.”

Ba người dùng hết hơi sức toàn thân chạy thật nhanh, trên đường vì đường trơn, ba người bị té vài lần nhưng người nào cũng không để ý bản thân có phải ngã bị thương ở đâu không, bò dậy rồi tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Đợi đến khi ba người chạy được tới chỗ Trần Chung đậu xe, người nào người nấy đều đã biến thành tượng đất, nhưng bọn họ cũng chẳng phát hiện ra, chỉ chằm chằm nhìn thẳng phía trước, hận không thể một giây liền đến được cửa bệnh viện.

--- ------ ------ ------ -----

Thời điểm sắp đến bệnh viện, Trần Chung ném điện thoại cho Diệu Tổ ngồi ghế sau, để cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho ông Đặng, bảo ông đến chờ ở cửa bệnh viện, nếu không họ khẳng định không thể lập tức tìm đúng chỗ được.

Từ thôn họ Mã đi ra ngoài, đến bệnh viện đã mất hai tiếng, cuối cùng đám người Trần Chung dưới sự chỉ dẫn của ông Đặng cũng tới được trước cửa phòng giải phẫu. Bệnh viện huyện này rất nhỏ, phòng giải phẫu cũng là một dạng cũ kĩ. Trần Chung nhìn thiết bị bệnh viện ở xung quanh, chân mày liền nhíu chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi. Điều kiện y tế đơn sơ như thế này liệu có thể làm hạn chế việc chữa trị vết thương cho Chiêu Đệ không.

Hiện giờ bác sĩ đều đang ở cả trong phòng giải phẫu, lúc ông Đặng đến người cũng đã được đưa vào trong, tình huống cụ thể như thế nào ông cũng không biết.

Ngoài phòng giải phẫu còn có một người đàn ông trung niên một thân toàn bùn và vết máu đang ngồi. Trần Chung nhìn tuổi của ông liền suy đoán đây có lẽ là ông Vương mà ông Lâm vừa mới kể. Vừa nãy ở trên đường, ông Lâm đã kể lại tất cả chuyện trước và sau khi Chiêu Đệ rời núi, tự nhiên cũng có nhắc tới ông Vương này.

Không đợi Trần Chung tiến lên thăm hỏi, ông Lâm vừa nhìn thấy ông Vương liền chạy qua, lo lắng hỏi đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra, làm sao lại biến thành cái dạng này.

Ông Vương áy này nhìn ông Lâm. Lúc ấy ông Lâm để cho ông đi cùng Chiêu Đệ rời núi, đã cầm tiền phụ cấp vất vả của Chiêu Đệ, hơn nữa còn vỗ ngực đảm bảo đưa Chiêu Đệ an toàn rời núi, không để cho cô xảy ra chuyện gì.

Nhưng trong thời điểm xảy ra lở đất, ông lại hoàn toàn quên mất lời hứa lúc trước, chỉ một lòng một dạ nhanh chóng chạy đi. Chạy được một đoạn, ông mới hơi quay đầu lại xem tình hình của Chiêu Đệ, thấy cô vẫn đi theo phía sau ông. Hơn nữa lúc ấy chỗ bọn họ đứng vẫn còn là khu vực nguy hiểm nên ông cũng chẳng xoay người lại kéo cô theo cùng. Ông cho là chỉ cần cô theo sát ông thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ được an toàn.

Đợi đến khi ông xác định bản thân đã được an toàn, xoay người lại nhìn Chiêu Đệ, mới phát hiện ra không thấy bóng dáng cô đâu. Lúc ấy ông mới “xoạt” một cái, rớt mồ hôi lạnh. Lúc này ông mới nghĩ tới, ngộ nhỡ Chiêu Đệ có xảy ra chuyện gì, ông còn mặt mũi nào mà đi gặp ông Lâm, còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống ở thôn họ Mã.

Lúc này, ông cũng chẳng thèm quan tâm việc trời tối thì làm thế nào để tìm được đường ra khỏi núi, quay người lại liền tìm ngược trở về hướng đường đã đi. Nhưng ông đã kêu đến khô ran cổ họng cũng vẫn không có lấy một tiếng đáp. Chính vào lúc ông đang có ý định buông tha, ở một cái ngã ba, ông liền phát hiện ra vết máu. Mặc dù đã bị mưa gió cọ rửa đến sắp biến mất, nhưng ông vẫn phân biệt ra được đây là máu.

Lúc ấy tim ông chợt lạnh. Mưa lớn thế này, lại qua thời gian dài như vậy mà vẫn còn nhàn nhạt tia máu trong bùn đất. Có thể tưởng tượng ra, lúc ấy phải mất bao nhiêu máu mới có thể thành ra như bây giờ. Ông vội vã men theo phương hướng này mà tìm. Vừa tìm vừa kêu tên Chiêu Đệ, hy vọng có thể sớm tìm được người, ông mới có thể cõng cô nhanh nhanh đi bệnh viện.

Nhưng lúc ông tìm thấy Chiêu Đệ, tay chân chính là đã tê rần. Ông nghĩ, cả đời này ông cũng sẽ không quên được khoảnh khắc ấy, cảnh tượng ấy. Chiêu Đệ cứ như vậy co ro té trong một cái hố bùn lớn, cả hố bùn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Mặt cô trong cơn mưa to lại càng tái nhợt, cùng với cái đầm đã bị nhuộm đỏ như máu và nước bùn tạo thành chênh lệch rõ ràng. Trong nháy mắt ấy, ông cũng không dám tiến lên thăm dò hơi thở của cô, chỉ sợ cô đã ngừng hô hấp. Thật vất vả lấy dũng khí tiến lên nhìn, khi dò thấy hô hấp yếu ớt của cô, ông Vương kích động thiếu chút thì khóc lên.

Ông nhìn bốn phía, muốn tìm giúp Chiêu Đệ thứ đồ gì đó có thể ngăn cản chút gió mưa nhưng là cái gì cũng không có. Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể cởi xuống quần áo đã ướt đẫm của mình để đắp lên trên đầu cô, hy vọng sẽ có chút tác dụng, sau đó cõng cô lên lưng hướng xuống núi mà chạy.

May mắn thay, con đường khi bọn họ vừa nãy mới hoảng hốt chạy bừa để tránh lở đất lại chính là một con đường tắt để rời núi. Bình thường đường này không ai đi, nên cỏ dại mọc thành bụi, người bình thường cũng không ai biết ở đây có một con đường. Không nghĩ đến lần này bị ông đánh bậy đánh bạ lại phát hiện ra. Khi ông Vương vừa mới rời khỏi núi đã cảm giác hơi sức toàn thân mình cũng sắp cạn. Lúc mới vừa cõng Chiêu Đệ trên lưng còn cảm thấy đứa nhỏ nhẹ đến có thể bay đi, nhưng mới một lát đã có cảm giác như đã cõng đá tảng ngàn cân mất rồi.

Cũng may lúc vừa xuống núi chính là đường cái, có một tài xế lái xe tải nhìn thấy bộ dáng chật vật của bọn họ liền tự nguyện dừng xe chở bọn họ tới bệnh viện huyện. Khi ông Vương ngồi vào phía sau xe mới phát hiện Chiêu Đệ vẫn đang không ngừng chảy máu. Lúc này ông cũng chẳng thèm ngại ngùng nam nữ khác biệt, kéo ống tay áo cô lên xem xem có phải bị thương ở đâu không. Quần áo xốc xếch chọc người nhưng ông vẫn nhìn cẩn thận trước sau một chút muốn tìm ra vết máu ở trong.

Nhưng mà trên người cô trừ vết máu ở ngoài do lúc trước ở trong vũng bùn dính vào thì cũng không có chỗ nào chảy máu. Ông Vương lại vội vàng cuộn lên ống quần của cô, nhìn xem một chút có phải bị thương trên đùi hay không. Nhưng tay ông vừa mới xắn được một gấu quần thì liền nhìn thấy dòng nước bị ép ra từ quần rõ ràng đều có màu đỏ tươi.

Lúc ấy sắc mặt ông Vương liền tái đi. Sao có thể có nhiều máu như vậy, hay là chân bị gãy rồi? Nhưng mà quần của một cô gái, ông không thể cứ thế mà cởi xuống được. Hơn nữa coi như có cởi xuống, ông cũng không biết phải làm sao để chữa trị. Việc duy nhất ông có thể làm bây giờ là không ngừng thúc giục bác tài lái xe nhanh lên một chút.

Đến bệnh viện, nhờ sự giúp đỡ của vị tài xế xe tải tốt bụng này, ông Vương mới có thể đưa người vào phòng cấp cứu bằng tốc độ nhanh nhất. Chiêu Đệ vừa vào phòng cấp cứu thì có y tá tới bảo ông qua nộp viện phí. Ông Vương sờ túi, bên trong chỉ có 1000 khối phí trợ cấp vất vả mà Chiêu Đệ đã đưa cho ông lúc trước, nhưng khoản tiền này hiển nhiên không đủ, ông chỉ có thể nói khó với y tá, hy vọng có thể cho ông chút thời gian để liên lạc với người nhà của Chiêu Đệ sau đó lập tức tới nộp tiền.

Y tá cũng là người thấu tình đạt lý, chỉ hỏi tên tuổi của Chiêu Đệ và ông Vương để qua chỗ viện trưởng xin giấy chứng nhận nợ tiền viện phí.

Thế nhưng viện trưởng vừa nhìn thấy đơn chứng nhận mà y tá mang tới có tên Chiêu Đệ thì đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cầm điện thoại lên gọi sang cho ông Đặng. Thì ra là lúc trước, khi Trần Chung nhờ ông Đặng giúp một tay tìm kiếm Chiêu Đệ, ông Đặng sợ ngộ nhỡ Chiêu Đệ đi đường núi gặp phải lở đất rồi bị thương nên đã gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện huyện, đánh tiếng trước, nếu có một người tên Lâm Chiêu Đệ bị bệnh nhập viện thì lập tức liên lạc với ông. Đây chỉ là biện pháp phòng ngừa vạn nhất, nhưng không ngờ lại thực sự nhận được điện thoại. Cũng chính là nhờ cái biện pháp an toàn này mà Trần Chung có thể nhanh chóng lấy được tin tức của Chiêu Đệ.

--- ------ ------ ------

Ông Vương bên này vừa nói dứt lời thì một y tá liền vội vã đi ra khỏi phòng giải phẫu. Trần Chung vừa muốn tiến lên hỏi thăm bệnh tình của Chiêu Đệ thì cô y tá này đã nhanh chóng chạy qua, không bao lâu lại thấy cô y tá này cầm trên tay thật nhiều túi máu vọt vào phòng giải phẫu.

Trần Chung nhìn biểu tình nặng nề cùng với mấy túi máu trên tay của cô y tá, lại quay đầu nhìn quần áo sau lưng ông Vương một mảnh đỏ hồng, tay ông không tự chủ liền run lên. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại nghiêm trọng đến vậy?

Ông Lâm cùng Diệu Tổ đứng ở ngoài cửa phòng giải phẫu cũng mang bộ mặt kinh hoàng, đặc biệt là Diệu Tổ. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn có một ý niệm, chị cậu ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể có chuyện.

Đau khổ và chờ đợi luôn kéo thời gian dài ra vô hạn. Trần Chung không ngừng đưa tay xem giờ, khi ông cảm giác đã qua hơn một giờ thì kim đồng hồ cũng chỉ mới nhảy qua được mười lăm phút. Bây giờ cái gì ông cũng không làm được, chỉ có thể đem số mạng Chiêu Đệ giao vào tay bác sĩ, mong ngóng bên trong sẽ là một bác sĩ có y thuật cao minh.

Lúc này ông nghĩ cũng không nghĩ đến việc phải gọi điện về cho Hạ Cầm và Tiểu Trí. Đầu tiên là ông không biết phải làm sao để có thể nói rõ tình trạng bây giờ của Chiêu Đệ với bọn họ. Mà thật sự ông cũng không dám nói. Hai mẹ con bọn họ vốn chờ ở nhà mãi cũng nóng ruột, nếu giờ mà biết Chiêu Đệ đang ở trong phòng giải phẫu, sống chết chưa rõ, bọn họ sao có thể chịu được.

Cứ như thế không biết đã qua bao lâu, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng mở ra. Đi đầu là một bác sĩ trung niên, ông cầm lấy khẩu trang, nhìn đến những người đang đứng quanh cửa giương mắt nhìn ông rồi lại sợ không dám hỏi thăm tình hình bệnh nhân, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Các người ai là người thân của bệnh nhân? Chồng bệnh nhân đang ở đâu?”

Trần Chung nghe thấy bác sĩ hỏi Tiểu Trí có ở đó không đầu tiên là sững sờ, sau chợt nghĩ đến một khả năng, sắc mặt ông liền lập tức tái đi. Ông tiến lên vài bước đến trước mặt bác sĩ.

“Tôi là ba chồng bệnh nhân, chồng nó còn ở thành phố W, không đến được, bác sĩ… Vợ của con tôi không phải là…” Trần Chung nhìn bác sĩ, trong mắt yên lặng lộ ra khẩn cầu, chỉ hy vọng tất cả đều là do ông suy nghĩ nhiều, không phải như ông đã nghĩ.

“Ai~ các người làm người nhà cũng thật là, phụ nữ có thai ba tháng đầu đều rất nguy hiểm, trong thời tiết như thế này lại còn để cho cô ấy ra cửa, dính mưa to như vậy, lại còn lâu như vậy, tôi xem trên người cô ấy cũng có rất nhiều vết thương do bị ngã xuống. Kết quả gì, trong lòng ông chắc cũng nghĩ tới rồi.”

Bác sĩ thấy sau khi Trần Chung nghe được câu trả lời của ông liền không chịu nổi lắc lư mấy lần, như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống mà ngất đi. Ông tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay Trần Chung, ý bảo ông Đặng đỡ phía sau Trần Chung, rồi mới buông tay.

“Tâm tình của người nhà tôi có thể hiểu được, nhưng tôi làm bác sĩ, vẫn phải nói rõ ràng tình huống của người bệnh với mọi người. Bệnh nhân đưa tới bệnh viện lúc đã bị xuất huyết nặng, đứa bé nhất định là không giữ được, mới vừa rồi đã làm giải phẫu sinh non, nhưng thời gian dài dầm mưa, bệnh nhân bị lạnh vô cùng nghiêm trọng. Tử cung của cô ấy bị một vết thương trí mạng, về sau có thể mang thai được nữa hay không cũng cần phải chuẩn bị tốt tư tưởng. Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, có thể mang thai lần nữa là tương đối khó khăn.”

Trần Chung nhìn miệng bác sĩ đóng lại mở, mở lại đóng, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Nhưng là từng câu từng chữ lại không sót một lời rơi vào trong lỗ tai ông. Ông tuyệt vọng nhắm mắt lại, nắm thật chặt tay ông Đặng đang đỡ lấy ông. Giờ phút này, nói lòng ông không có nửa điểm oán trách là không thể nào. Cháu của ông, cứ thế không còn, cứ thế không còn nữa rồi.

“Ba, ba, người làm sao vậy, người tỉnh lại đi.” Bên này Trần Chung còn đang khổ sở, bên kia lại truyền đến tiếng Diệu Tổ kinh hoàng hô lên. Ông vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ông Lâm đã ngã thẳng xuống đất.

Trần Chung thấy tình hình không tốt, liền hung hăng cắn môi mình, để cho bản thân tỉnh táo lại, lập tức bước nhanh về phía ông Lâm, giúp Diệu Tổ đỡ nửa người trên của ông ấy dậy.

Bác sĩ cũng lập tức chạy tới bên cạnh ông Lâm. Đầu tiên là vạch mí mắt ông ấy nhìn xuống, sau đó dùng ngón tay bóp mạnh vào huyệt vị trên người ông Lâm. Trong chốc lát, con ngươi ông Lâm liền chuyển động dưới mí mắt. Chờ lúc ông mở mắt ra, một giọt nước mắt đục ngầu lập tức chảy thẳng xuống gương mặt tràn đầy nếp nhăn.

Trần Chung nhìn bộ dáng ông Lâm lúc này, trong lòng đau như bị cắt một khối thịt trên người. Vào giờ phút này, ông và ông Lâm lại có cảm giác đồng mệnh tương liên. Ông không có cháu nội, mà ông Lâm cũng không có cháu ngoại. Bọn họ đã bằng này tuổi rồi, lại còn phải chịu nỗi khổ này.

Ông Lâm vừa mở mắt liền đối mặt với ánh mắt đau thương của Trần Chung. Lập tức, ông nhớ lại những lời trước khi té xỉu đã nghe thấy. Chiêu Đệ mang thai, nhưng thời điểm mà bọn họ còn chưa biết thì cô đã bị sảy thai, về sau còn có thể không mang thai được nữa. Tất cả đều lànghiệt do ông tạo ra. Ông đã muốn bảo vệ Diệu Tổ thật tốt, bảo vệ người phụ nữ của ông thật tốt, nhưng lại không cho Chiêu Đệ trở về nhà, lại vào lúc Chiêu Đệ kiên trì muốn đi ra ngoài gọi điện thoại không ngăn cản đến cùng. Giờ thì cháu ngoại mà ông vẫn chờ đợi ở trong bụng Chiêu Đệ đã đi đâu mất rồi.

Ông Lâm hung hăng nắm lấy tóc mình, mạnh tay kéo ra, chỉ hy vọng chút đau đớn thể xác này có thể hóa giải oán hận trong lòng ông.

Diệu Tổ nhìn bộ dáng hiện tại của ba mình thì nhịn không được mà rơi nước mắt. Cậu rốt cuộc đã làm cái gì?

Không gian tràn ngập bi thương và tự trách bỗng bị phá vỡ bởi tiếng vang nho nhỏ khi Chiêu Đệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Ba người vốn đang ngồi dưới đất cũng vụt đứng dậy, nhanh chóng chạy tới trước, nhìn sắc mặt của Chiêu Đệ đang nằm trên giường bệnh di động, hy vọng nhìn ra chút huyết sắc từ gương mặt hoàn toàn trắng bệch. Nhưng là cái mà bọn họ thấy trừ tái nhợt cũng chỉ là tái nhợt.

Chiêu Đệ lẳng lặng nằm đó, dù còn hôn mê do thuốc tê lúc phẫu thuật, nhưng hình như vẻ mặt cô còn mang theo tia khổ sở.

Nhìn Chiêu Đệ như vậy, trong đầu Diệu Tổ liền hiện ra hình ảnh mà cậu đã thấy trong phòng đánh đàn. Chênh lệch rõ ràng như thế, chính là lần nữa tố cáo tội ác mà cậu đã gây ra. Vì cậu tự cho là đúng nên giờ mới hại chị cậu ra nông nỗi này.

Ông Lâm cùng Trần Chung cũng không thể nào tưởng tượng được một Chiêu Đệ mạnh mẽ như rồng như hổ trước đây sẽ trở thành bộ dạng Chiêu Đệ như hiện giờ trước mặt họ. Càng nghĩ tới, mũi của bọn họ càng chua. Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này sao số mạng lại khổ như vậy.