Bà Xã Mua Được

Chương 23: Trốn đi



Buổi sáng, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, kể cả Tiểu Trí hay Chiêu Đệ đều không còn tâm trạng nào mà tiếp tục ngủ nữa. Tiểu Trí ngồi trước đàn dương cầm thật lâu cũng không có cách nào tĩnh tâm lại. Dù Chiêu Đệ đã nói cô không muốn rời xa anh, ở bên anh mới là hạnh phúc của cô, nhưng mà anh vẫn còn rất lo lắng, bởi vì ba của Chiêu Đệ không thích anh. Lý Tư đã từng nói, nếu như ba của Chiêu Đệ biết cô gả cho một người như anh thì hẳn là sẽ tức chết.

Mặc dù anh vừa mới nghe được lời Chiêu Đệ khuyên nhủ ba cô nhưng anh cũng nghe ra, ba Chiêu Đệ còn chưa phải thích anh, cho nên Chiêu Đẹ mới rơi vào tình trạng khổ não như vậy.

Nghĩ tới đây, anh lại lén lút đi xem Chiêu Đệ, chỉ thấy Chiêu Đệ lấy tay phải chống cằm, nhìn chằm chằm vào máy vi tính nhưng ánh mắt lại bất định, tay trái của cô thì lúc có lúc không nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.

Tiểu Trí không biết phải nói gì với Chiêu Đệ. Anh không nghĩ ra biện pháp gì có vẻ hữu dụng. Anh chỉ biết, Chiêu Đệ đã nói, bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều phải dũng cảm kiên cường chờ cô quay lại, phải tin tưởng rằng cô nhất định sẽ quay trở về.

Đây là cam kết của anh với cô, vậy nên nhất định anh phải làm đến cùng.

Trong cuộc điện thoại buổi sáng, cô luôn miệng thề thốt với ba rằng Tiểu Trí rất tốt nhưng trong lòng Chiêu Đệ hiểu rõ trong lòng ba mình sợ rằng đối với Tiểu Trí luôn lấy ấn tượng từ trước làm chủ, đây chắc hẳn có một phần “công lao” không thể thiếu của Lý Tư. Muốn thay đổi được tình huống này, không phải chỉ dựa vào vài ba lời nói có cô mà có thể khuyên nhủ thành công được. Nếu muốn ba thật sự thay đổi cái nhìn đối với Tiểu Trí, chuyện cô đưa Tiểu Trí về thôn họ Mã một chuyến hẳn là không tránh được.

Mặc dù thôn họ Mã dân phong thuần phác, nếu có ai gặp khó khăn gì, tất cả mọi người sẽ nhiệt tình giúp đỡ trong phạm vi có thể, nhưng mặt khác, một khi có điều gì gièm pha, tốc độ truyền tin cũng thực sự rất nhanh. Mỗi người chuyển lời lại thêm một chút tưởng tượng của mình nên thường thường đến cuối cùng, lời đồn đại có thể cách xa chân tướng sự thật đến cả vạn dặm. Hơn nữa thôn dân bọn họ cũng không phải người hàm súc, thậm chí có lúc còn đứng ngay trước mặt người trong cuộc để chỉ chỏ, nói chuyện, nước miếng văng đầy trời. Nếu như cô đưa Tiểu Trí về thôn họ Mã, anh có thể chịu đựng được sự chỉ trích, theo dõi của mọi người sao? Hoàn cảnh như vậy có thể khiến Tiểu Trí chịu bao nhiêu tổn thương chứ? Cô thực sự không muốn làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.

Đúng rồi, Chiêu Đệ dùng sức vỗ đầu một cái, thầm buồn bực cho suy nghĩ một chiều của mình. Tiểu Trí không thích hợp về thôn họ Mã thì cô gọi ba mẹ mình tới thành phố W cũng được mà. Chỉ cần để bọn họ có cơ hội tiếp xúc với Tiểu Trí, ai đến chỗ của người nào thì có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, hiện giờ ba cô đi làm trong xưởng của ba chồng, không giống ngày xưa chỉ dựa vào mấy mẫu đất cằn để sống qua ngày, muốn đi khỏi thôn họ Mã cũng khó, giờ chỉ cần có thể bố trí, sắp xếp công việc, việc rút ra một chút thời gian hẳn là đơn giản.

Sau khi nghĩ ra phương pháp giải quyết, tâm tình Chiêu Đệ từ sầu khổ thảm thương lúc ban đầu trong nháy mắt liền xua tan màn đêm để nhìn thấy ánh sáng rồi. Hôm nay ba chồng có thể trở lại, đến lúc đó cô đem chuyện thương lượng với ba mẹ một chút, tìm ra một đối sách thật tốt, mọi chuyện hẳn là có thể được giải quyết một cách dễ dàng.

Trần Chung hẳn đúng như Chiêu Đệ đón, xế chiều hôm đó hơn năm giờ thì trở về nhà. Đi công tác mấy ngày nay thật khiến ông bận túi bụi. Cũng may cuối cùng cũng có kết quả. Lúc trước ông vẫn mãi không mở rộng được thị trường Nam Bộ, lần này cuối cùng cũng đã có được một khởi đầu tốt đẹp. Công ty hiện tại chủ yếu buôn bán ở Bắc Bộ, phương Nam cạnh tranh áp lực rất lớn, hơn nữa trước đây công ty chỉ cố gắng tập trung đi theo con đường truyền thống mà rất nhiều thành thị phía Nam lại nghiêng nặng theo mua bán qua mạng nên vẫn chậm chạp không tiến triển gì. Lần này may mà có phúc của Chiêu Đệ, trong khoảng thời gian này tạo ra được thương hiệu của công ty trên thị trường Internet nên trở thành một lợi thế cực lớn trong cuộc đàm phán lần này.

Vì lần này trở lại thành phố W đã tương đối trễ nên ông cũng không quay về công ty mà chỉ đơn giản báo lại với nhân viên đi theo về tài liệu cần phải chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai rồi lập tức trở về nhà.

Trần Chung vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tràn ngập cả phòng. Mới bước qua cả trước đã nghe được tiếng cười vui từ phòng bếp truyền tới, ông liền tiện tay đặt ngay cặp công văn xuống ghế sa lon rồi đi tới cửa phòng bếp, muốn xem cho rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì mà có thể chọc cho bọn họ cười vui vẻ đến vậy.

Mới vừa đi tới cửa bếp, không kịp đề phòng, Trần Chung thiếu chút nữa thì đụng phải bà Hạ Cầm đang bưng một đĩa đầy cá bước nhanh ra ngoài. May mà ông phản ứng nhanh nên mới không thành trò cười ở trước mặt tụi nhỏ.

“Ông Trần, ông trở về lúc nào vậy, sao về mà cũng không gõ cửa chứ?” Hạ Cầm vừa ngẩng đầu liền thiếu chút nữa đụng phải ông chồng đã đi công tác chừng mấy ngày của mình liền mở miệng nói chuyện với nụ cười tươi như hoa.

“Có gõ mà, nhưng không có ai thèm ra mở cửa cho tôi, tôi không thể làm gì khác đành tự mình mở cửa đi vào. Sao nào? Có chuyện gì để cho mấy mẹ con bà vui vẻ như vậy?”

“Nói đến đấy. Ông mau lại đây mà nhìn, cái bộ dáng hiện tại của con chúng ta bây giờ là cái kiểu gì? Có thấy giống vai hề trong kinh kịch không?”

Trần Chung nghe vậy liền nhìn về phía sau bà, chỉ thấy trong phòng bếp một khoảng bừa bãi, khắp nơi đều là bột mì, Tiểu Trí đang đứng cạnh Chiêu Đệ cười cười lấy lòng, vẻ mặt xin lỗi, giữa sống mũi anh còn là một mảng trắng lớn, thật giống mặt chú hề.

“Tiểu Trí, con ở đây làm gì thế? Thế nào mà lại đem mặt mình biến thành như vậy?”

Tiểu Trí tự biết bộ dáng mình bây giờ rất tức cười, bị Trần Chung hỏi như vậy, vẫn chỉ cúi đầu cười cười, đồng thời còn ý vị liếc trộm Chiêu Đệ qua khóe mắt, muốn để cô trả lời thay, tiện thể lên án đầu sỏ gây ra chuyện.

Chiêu Đệ sau khi nhận được ánh mắt nói chuyện của Tiểu Trí, buồn cười liếc Hạ Cầm đang đứng kia hả hê vì đánh lén thành công rồi mới lên tiếng giải đáp thắc mắc của Trần Chung.

“Ba, buổi tối Tiểu Trí bỗng nhiên muốn ăn mì nhưng thím Phúc nấu cơm xong đã về mất rồi nên mẹ liền đề nghị tự làm. Mới vừa rồi lúc vẩy bột, mẹ chợt vung tay lên, bôi bột lên trên mặt Tiểu Trí. Lúc ba vừa tiến vào, chúng con đang nhắm vào mẹ báo thù đấy ạ.”

Sau khi nghe xong Chiêu Đệ kể lại rõ ràng mạch lạc ngọn nguồn, Trần Chung vô cùng chính nghĩa gia nhập vào nhóm Tiểu Trí, trong nháy mắt giúp Tiểu Trí đòi lại công đạo. Ông thừa dịp có ưu thế “địa lợi”, tiện tay bốc lấy một ít bột ở đằng trước mặt, nhanh chóng bôi lên trên mặt Hạ Cầm, làm cho Hạ Cầm không kịp phản ứng mà đứng ngốc lăng tại chỗ. Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì vui vẻ cười to.

Đây mới là một nhà chứ! Đã bao nhiêu năm rồi, Trần Chung vẫn cho rằng ông và bạn già cùng với con trai sẽ luôn sống trong không khí trầm lặng, không ngờ chỉ một chuyến đi không ôm nhiều hy vọng đến thôn họ Mã lại hoàn toàn thay đổi được số mạng của nhà họ Trần. Trời cao vẫn đối xử rất tử tế với bọn họ. Cuối cùng vẫn đem lại hạnh phúc cho bọn họ, không phải sao?

Một nhà bốn người cùng ăn tối trong không khí đầy ắp tiếng cười. Trần Chung còn kể lại những chuyện đã gặp được trên đường đi công tác cho mọi người cùng nghe. Tiểu Trí nghe mà mắt sáng rực lên. Bây giờ cuộc sống của anh không còn bị phong bế trong không gian nhỏ hẹp nữa. Trước đây, vì sợ anh bị tổn thương nên số lần Trần Chung và Hạ Cầm đưa anh ra khỏi cửa càng ngày càng ít. Sau này, khi Chiêu Đệ tới, cũng chỉ dẫn anh đến những hoàn cảnh tương đối an toàn đơn điệu. Cho nên, những chuyện thú vị như vậy, anh chưa từng gặp qua bao giờ.

Bây giờ để anh ra cửa, anh vẫn sẽ không còn cảm thấy có chút không thích ứng nhưng nghe Trần Chung miêu tả, lần đầu tiên anh có một loại kích động muốn được đi ra bên ngoài. Nếu như anh cùng Chiêu Đệ đi đến những chỗ vui chơi mà ba đã kể, Chiêu Đệ có phải sẽ cảm thấy vui sướng, khoái hoạt, hạnh phúc hơn không?