Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!

Quyển 1 - Chương 28: Trăng mật ở Maldives ( hai )



Bởi vì ngày hôm qua ngủ trễ nên sáng nay Hạ Tịch Nguyệt dậy trễ hơn. Khi cô tỉnh lại đã là buổi trưa, rửa mặt xong xuống lầu nhìn thấy Âu Dương Thụy đang ngồi trước máy vi tính không biết đang làm thứ gì. Cô biết anh quản lí một công ty lớn như vậy thật không dễ dàng, có thể đưa cô đi du lịch là một chuyện cũng không hề dễ.

Nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đi xuống, Âu Dương Thụy đóng máy vi tính lại, cười nói với cô:

“Em đã dậy rồi à?”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Âu Dương Thụy thì nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng tối hôm qua, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng đáp:

"Ừm."

Âu Dương Thụy đứng lên, đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt nói đến:

“Bởi vì không biết khi nào em thức nên cũng chưa gọi thức ăn, chúng ta đi xuống phòng ăn ở bên dưới đi.”

Đi tới phòng ăn, Âu Dương Thụy thuần thục dùng Anh ngữ gọi bữa trưa. Sau khi cơm nước xong, Âu Dương Thụy mang Hạ Tịch Nguyệt đi tới bờ cát trên bãi biển.

"Cho em này, kem chống nắng."

Âu Dương Thụy cười đưa cho Hạ Tịch Nguyệt một chai kem chống nắng.

"Cám ơn."

Hạ Tịch Nguyệt nhận lấy kem chống nắng thoa lên người mình. Một trái bóng ở đâu đột nhiên lăn đến chỗ chân cô, Hạ Tịch Nguyệt khom người nhặt quả bóng lên nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đối diện đang đi tới.

“Của cô này.”

Hạ Tịch Nguyệt dùng tiếng mẹ đẻ nói.

"Cám ơn, cô cũng là người Trung Quốc?"

Cô gái nhận lấy quả bóng nói.

"Ừ, tôi tới đây nghỉ phép.”

“Ah, vậy sao, tôi cũng tới đây nghỉ phép cùng bạn học, chào cô tôi tên là Tất Hiểu Hiểu, tôi đến từ thành phố D.”

Cô gái cười giới thiệu, cũng đưa ra một cái tay.

"Xin chào, tôi tên là Hạ Tịch Nguyệt, đến từ thành phố A.”

Hạ Tịch Nguyệt cười trả lời, bắt tay cô gái kia. Có thể là do ở nước ngoài khó gặp người cùng một nước nên hai cô gái đều rất nhiệt tình.

“Cô tới chơi cùng chúng tôi đi.”

Tất Hiểu Hiểu nhiệt tình nói.

“Tôi . . . . . .”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy một cái, Tất Hiểu Hiểu theo ánh mắt của Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy một gương mặt đẹp trai, cô thề cô chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy, không kiềm chế được bị anh hấp dẫn.

“Không sao đâu, cô có thể cùng bạn trai tới chơi.”

Tất Hiểu Hiểu lập tức thu hồi ánh mắt của mình, giả bộ vô tội nói.

“Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”

Hạ Tịch Nguyệt phủ nhận, Tất Hiểu Hiểu nghe Hạ Tịch Nguyệt nói người đàn ông kia không phải bạn trai của cô, trong lòng cô nàng sướng ngất trời, cô có thể quang minh chính đại quyến rũ anh ta.

Mà Âu Dương Thụy khi nghe Hạ Tịch Nguyệt phủ nhận quan hệ của bọn họ thì trong lòng hết sức không vui. Sau đó nở nụ cười đi tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, ôm hông của cô cười nói:

“Bà xã, không có việc gì đâu, chúng ta hãy chơi cùng bọn họ.”

Âu Dương Thụy cố ý để cho người phủ nhận quan hệ của bọn họ nghe, lần này cô không đổ thừa anh vô lại nữa. Mà Tất Hiểu Hiểu nghe Âu Dương Thụy gọi là ‘bà xã’ thì nụ cười trên mặt đã tắt, trong lòng tức giận nghĩ:

‘Không phải bạn trai, lại là chồng của cô ta, còn có cái gì mà phủ nhận nữa.’

Hạ Tịch Nguyệt nghe Âu Dương Thụy nói như vậy đành phải nhắm mắt giới thiệu:

“Đây là chồng của tôi, Âu Dương Thụy.”

“Chào anh, tôi tên là Tất Hiểu Hiểu.”

Đối mặt với Âu Dương Thụy, Tất Hiểu Hiểu nở nụ cười vô cùng sáng lạn. Cũng đưa tay ra muốn bắt tay Âu Dương Thụy.

“Chào cô.”

Âu Dương Thụy lạnh lùng nói, sau đó quay đầu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Tịch Nguyệt, hoàn toàn không để ý tới cái tay trước mặt. Mà Hạ Tịch Nguyệt không thể làm gì khác hơn, lúng túng cười nói:

“Ha ha ha, thật xin lỗi, chồng tôi anh ấy có chứng bệnh sợ phụ nữ,”

Tất Hiểu Hiểu lúng túng thu hồi tay:

"Thật sao?"

Trong lòng nghĩ: nhìn tôi thì gương mặt lạnh lùng nhìn Hạ Tịch Nguyệt thì dịu dàng có thể nhéo ra nước, hừ, rốt cuộc tôi có điểm nào kém so với cô ta.

Sau đó giả vờ không có xảy ra chuyện gì, đưa hai người bọn họ đi chơi bóng. Nhưng từng vẻ mặt của Tất Hiểu Hiểu đều bị Âu Dương Thụy nhìn rõ ràng, xem ra sau này nên để bảo bối ít tiếp xúc với cô ta, người phụ nữ này không đơn giản.

Ở đảo Trăng tròn chơi hai ngày, Âu Dương Thụy lại mang Hạ Tịch Nguyệt đi tới đảo Địch oa.

Đó là một trong những đảo lớn nhất ở Maldives, bờ cát trải dài 4 cây số , được bao bọc bởi những thảm thực vật xanh tốt. Quanh đảo là bờ cát màu trắng rộng mênh mông bát ngát trải dài như thủy tinh trong suốt và nhiều loại thực vật nhiệt đới. Trên hòn đảo có một cái hồ ở đó có nhiều loại sinh vật biển màu sắc sặc sỡ, những đàn cá cảnh nhiều màu sắc bơi qua bơi lại càng làm cho hồ nước rực rỡ hơn.

Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt lên du thuyền, Hạ Tịch Nguyệt nhìn những đàn cá đang bơi trong nước cực kì xinh đẹp.

Âu Dương Thụy còn đưa Hạ Tịch Nguyệt đến hồ nước, Hạ Tịch Nguyệt thay đồ lặn xuống dưới hồ, cô nhìn thấy những đàn cá và những sinh vật biển sặc sỡ đầy màu sắc kia, Hạ Tịch Nguyệt vui mừng như đứa bé, cô đưa tay ra chạm vào những chú cá kia, chúng vội rụt lại và tản ra bơi đi mất.

Sau đó Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt đi tới nhà hàng ăn uống Y Đặc dưới nước nổi tiếng của Maldives, ngồi ở đây có thể nhìn thấy rặn san hô ở trên đầu mình, vừa ăn cao lương mĩ vị vừa có thể tận hưởng những điều tuyệt diệu của thế giới biển, giống như chính bản thân mình được trải nghiệm ở hải dương.

Một tháng này, Âu Dương Thụy dẫn Hạ Tịch Nguyệt đi khắp các đảo ở Maldives.

Ngày mai họ phải trở về nước, Hạ Tịch Nguyệt không bỏ được, suốt một ngày mệt mỏi, cô muốn Âu Dương Thụy đưa cô đi dạo trên bờ cát.

Âu Dương Thụy dĩ nhiên biết Hạ Tịch Nguyệt chưa chơi đủ nhưng đã một tháng không có về, anh phải trở lại xử lí chuyện công ty, về sau có cơ hội sẽ đưa cô đến nữa.

Đi tản bộ trên bờ cát, Hạ Tịch Nguyệt như một đứa bé nhìn thấy vỏ ốc xinh đẹp cô liền nhặt lên, cô lượm thật nhiều vỏ ốc định mang về tặng cho Vân Nặc. Nhìn phía xa thấy một đứa bé đang chơi trò xây lâu đài cát, Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên muốn chơi, cười nói với Âu Dương Thụy:

“Chúng ta tới xây lâu đài cát được không?”

Nói xong cô ngồi xuống nắm lấy cát ướt, Âu Dương Thụy ở bên lẳng lặng nhìn cô, không hề có ý muốn quấy rầy cô. Xây được vài tầng, Hạ Tịch Nguyệt vỗ vay, cười nói với Âu Dương Thụy:

“Anh nhìn này, lâu đài của tôi thật đẹp phải không? Bên trong có một mỹ nhân đang chờ đợi hoàng tử hôn để cô ấy được tỉnh giấc.”

“Ah, vậy sao? Nhưng lâu đài của em sao không có cửa, chẳng lẽ muốn hoàng tử bay vào sao?”

Âu Dương Thụy cười nói đến.

"A, đúng nha. Ở nơi nào mở cái cửa thì tốt nhỉ?"

Hạ Tịch Nguyệt nhìn lâu đài, nghiêm túc hỏi.

“Anh nghĩ là ở chỗ này!”

Âu Dương Thụy vừa chỉ vào vừa nói.

“Không được, như vậy tòa lâu đài sẽ không còn đẹp nữa!”

“Em muốn tòa lâu đài đẹp thì công chúa không thể tỉnh lại, chẳng lẽ em muốn cho hoàng tử vào chuồng chó sao?”

“Hoàng tử nhà anh mới bò vào chuồng chó thì có!”

Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói, sau đó cầm nắm cát ném lên người Âu Dương Thụy. Đi cùng anh lâu như vậy, Hạ Tịch Nguyệt biết anh có tính ưa sạch sẽ, nhưng vì giận nên đã ném cát lên người anh.

“Em..”

Nhìn cát trên người, Âu Dương Thụy không thốt nên lời.

“Tôi như thế nào?”

Nói xong nhìn về phía Âu Dương Thụy làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.

“Em còn dám chạy hả?”

Âu Dương Thụy bước hai bước liền đuổi tới Hạ Tịch Nguyệt, hai người điên rồi, làm cho khắp người dính đầy cát. Khi trở lại khách sạn cũng đã muộn rồi, hai người tắm rửa sau đó đi ngủ.