Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 9: Chân chân em lấy 60 vạn này ở đâu ra?



“Khụ khụ...” Nam Cung Thần khó hiểu sờ mũi, ánh mắt nhìn Lương Chân Chân có chút kì lạ, làm cho cô sợ hãi.Orz~~(*)

(*):Orz-các bạn có thấy giống hình gì không? Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất, chữ O là đầu người. Cách viết bắt nguồn từ Nhật Bản.

. “Nam Cung tiên sinh, tôi có thể đi được chưa?” Hiện tại Lương Chân Chân vô cùng gấp gáp, căn bản không quá để ý đến ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của con người kia đâu.

“À! Đương nhiên có thể rồi. Vừa đúng tôi cũng muốn tới công ty, không bằng để tôi đưa Lương tiểu thư đi một đoạn?” Trong lòng anh đã có tính toán hết rồi, điều quan trọng là phải tìm được địa chỉ nhà của Lương Chân Chân, bởi vì rất có thể...có thể... Đằng thiếu sẽ “muốn” cô ấy.

“Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự mình bắt xe đi” Tuy rằng nhà Lương Chân Chân không khá giả cho lắm, nhưng giáo dục lại rất tốt, chưa bao giờ ham món lợi nhỏ, lại càng không dễ dàng nhận ân huệ của người khác.

Nam Cung Thần phát hiện cô gái trước mắt này thật sự rất bướng bỉnh, nhưng cuối cùng anh vẫn không nổi giận: “Chỗ này rất vắng vẻ, là của tư nhân, căn bản rất khó bắt xe.”

Cuối cùng, Lương Chân Chân đành khuất phục, bởi vì cô phát hiện ra nơi này thật sự rất vắng vẻ, ngay cả bóng dáng của một người cũng không thấy, chứ đừng nói là xe taxi, bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn lên xe của Nam Cung Thần.

Nhưng mà, tính toán của người kia cũng không thực sự thành công. Lương Chân Chân xuống xe ở cửa bệnh viện nhân dân, nói một tiếng “Cám ơn” rồi nhanh chóng chạy vào.

Nam Cung Thần nhìn bóng dáng phấn hồng kia, dường như có chút suy nghĩ, bán mình cứu cha? Khóe miệng không khỏi cười khổ, lập tức quay đầu xe rời đi.

Tầng 3, ngoài phòng phẫu thuật, Lương Chân Chân có chút mệt mỏi ngồi trên ghế dài, ánh mắt không chút tiêu cự, nhìn chằm chằm xuống đất.

Tất cả những chuyện này giống như đang nằm mơ, cho đến khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, thần kinh căng thẳng của cô rốt cuộc cũng buông lỏng.

Chỉ cần mẹ Diệp có thể khỏi bệnh, thì tấm màng kia có là gì đâu?

“Chân Chân, em lấy 60 vạn này ở đâu ra?” Người hỏi là một chàng trai mặc quần áo thoải mái màu xám tro, bề ngoài trong sáng tuấn tú, người ngoài nhìn qua sẽ tưởng như thấy được một vị vương tử dịu dàng bước ra từ trong truyện, chỉ tiếc bây giờ ánh mắt anh ta như muốn tìm người gây sự, hoàn toàn không tương xứng với khí chất ôn hoà của anh.

Đó chính là Diệp Thành Huân, con trai ruột của Diệp Lan, anh trai của Lương Chân Chân, cũng là người mà cô thầm mến, chỉ tiếc Diệp Thành Huân đã sớm có người trong lòng. Đây chính là bí mật mà từ trước đến giờ cô vẫn mãi cất giấu tận sâu trong đáy lòng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lương Chân Chân nhìn thấy ánh mắt dọa người như vậy của anh trai, cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng không dám mở miệng trả lời. Muốn cô nói thế nào đây? Muốn cô nói cho anh biết đây là tiền cô đi bán thân?

Không! Cô không làm được, cô không thể nói ra được!

“Những người đó nói có phải là sự thật không?” Tơ máu trong mắt Diệp Thành Huân ngày càng nhiều, mắt càng đỏ, trong mắt tràn ngập không thể tin và đau xót.

Anh liên tục gọi điện hỏi bạn bè người thân vay tiền một đêm, thật vất vả mới mượn được 20 vạn, vội vàng cầm tiền chạy đến bệnh viện, thì được thông báo rằng em gái đã thanh toán toàn bộ tiền phẫu thuật rồi.

Một giây kia, anh giống như bị người ta tát một cái, sự thật tàn khốc nói cho anh biết: Diệp Thành Huân, mày thật con mẹ nó vô dụng, tiền phẫu thuật cho mẹ cũng không thu xếp được!

Nhưng mà những lời nói thầm của y tá với nhau lại làm lòng anh khó chịu hơn, giống như đâm một nhát dao vào ngực anh, cơ hồ làm anh mất đi lý trí.

“Trong vòng một đêm đã có 60 vạn, trừ bỏ đi ra ngoài bán thân, còn có thể làm gì nữa?” Y tá Giáp hèn mọn nói.

“Ôi trời! Nói không chừng người ta trong một đêm trở thành thiên kim tiểu thư đấy!” Y tá Ất khinh miệt cười nói.