Ba Trăm Năm Chẳng Gặp Thượng Tiên

Chương 27: Hỏi hết



Những ngày sau khi trở thành tà ma hỗn hỗn loạn loạn, giống như sương mù vây thành không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Đó thật ra cũng không gian nan –––– bá tánh bình thường ngày ngày lo lắng sợ hãi, giãy giụa tìm đường sống, tiên môn muốn che chở khắp nơi, trừ ma vệ đạo.

Nhưng tà ma không giống vậy. Tà ma chỉ lo cho bản thân mình vì vậy mà ngược lại chiếm thế thượng phong.

Thời kì hỗn độn chưa khai trí hoặc là tà ma mới nhập đạo gặp phải đệ tử tiên môn còn kinh sợ một chút, dễ dàng bị giết hại.

Hắn tu luyện cực nhanh, đừng nói đệ tử bình thường không đối phó được hắn, chính những gia chủ tiên môn tới e là cũng sợ hãi hắn ba phần.

Hắn vốn nên thật sung sướng hoành hành không kiêng dè nhưng hắn lại không như vậy.

___________

Đồn đãi nơi đó có một loại đại cấm thuật phong ấn, tu có thể giải thoát hết tất cả hỉ nộ. Nhưng có rất ít người có thể chân chính tu được loại cấm thuật này, bởi vì tà ma đều xem trọng dục vọng tư chất thân thể, hưởng thụ chính là những kích thích và vui thích vô thượng.

Nếu tất cả đều bị niêm phong, tự tổn hại còn chưa nói, so với những tiên môn nhạt nhẽo nào đó lấy vô tình nhập đạo có cái gì khác nhau đâu?

Phong bế hỉ nộ ái hận, những thứ làm hắn thống khổ đã không còn ngày đêm vướng bận nữa. Hắn vô bi vô hỉ, không sợ không hoảng, cỏ cây con kiến cũng được, tiên gia tà ma cũng thế, ở trong mắt hắn không hề khác nhau, sống thì sống, chết cũng đã chết.