Ba Tiêu Hồ Vũ Dạ Xao Song

Chương 3



Đạo sĩ cái quái gì

Ngày mười chín tháng chín ấy, ta dựa theo dặn dò của bà bà chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Phạm sinh nhìn ta nghi hoặc, ta liền mỉm cười làm yên lòng hắn, hắn là phàm phu tục tử, không nên chịu nỗi hoảng sợ này.

Giữa trưa, ta đứng ở ngoài viện, mặt trời chiếu xuống khiến thân thể yếu ớt của ta như muốn chảy ra. Tên đạo sĩ điên kia rốt cuộc có tới không đây?

Bỗng nhiên một tia sét giáng xuống, suýt nữa bắn trúng đỉnh đầu ta. Ta giống như kẻ đần sửng sốt nửa khắc, lập tức lộn nhào chạy vào cửa lớn.

Không chờ trở lại đã nghe phía sau quát to một tiếng chói tai: “Yêu hồ!”

Ta nín thở định thần, chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang theo một nụ cười rất tươi: “Tiểu yêu xin thỉnh an đạo trưởng.”

Đạo sĩ kia râu tóc toàn là bụi, mũ cao đai rộng, quần áo thì rách rưới, bề ngoài nghèo túng, một chân bị cụt từ cẳng, được một cái chân gỗ hình dáng kì quái đỡ lấy, nhưng hình như không ảnh hưởng đến hành động của hắn, mà ánh sáng lộ ra trong mắt vừa nhìn liền biết không phài hạng người dễ chơi.

“Yêu hồ, khỏi cần tốn tâm tư, ngoan ngoãn chịu chết đi!” Đạo sĩ điên quát, đuôi mắt hơi lóe lên. Quái lạ, cho dù ta là yêu hồ, nhưng cũng chưa từng đụng đến ông ta, vì sao ông ta hận ta đến vậy? Con người đúng là kỳ quái, vô duyên vô cớ, không liên quan tự nhiên đi hận bừa.

“Khoan đã khoan đã đạo trưởng.” Ta vội vàng xoa dịu không khí khẩn trương này. “Vừa mới gặp, hà tất phải cố sống cố chết? Đạo trưởng muốn giết ta, dù sao cũng nên có một lý do chứ?”

Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, như thể vấn đề ta hỏi ngu xuẩn lắm vậy: “Trừ yêu không cần lý do?”

“Nói cách khác, lý do của đạo trưởng chính là, ta không phải người?”

“…” Đạo trưởng từ chối cho ý kiến, nhưng ánh mắt của ông ta rõ ràng nói: Đúng vậy, súc sinh!

“Vậy heo chó dê bò nuôi trong nhà cũng không phải người, vậy sao không giết chúng?”

“Chúng vốn là sinh vật tự nhiên do trời sinh, không giống bọn yêu nghiệt tu luyện thành tinh các ngươi.”

“Chẳng lẽ bọn ta không phải do trời sinh sao? Trời sinh chúng ta không giống những con hồ ly khác, cũng là lỗi của chúng ta sao? Huống hồ, chỉ chấp nhận cho con người các ngươi tu luyện đắc đạo thành tiên, loài vật chúng ta không được tu luyện thành tinh để giải thoát sao?

Đạo sĩ điên đột nhiên nhếch môi nở nụ cười: ‘Tiểu hồ ly ngươi thật giỏi ngụy biện.”

Quả nhiên là cùng ở tên thư sinh ngốc kia lâu, ta cũng trở nên giỏi biện bạch.

“Ta đây là nói có lý có lẽ.” Ta oán hận nói: “Còn nữa, đừng tùy tiện gọi ta là tiểu hồ ly, cho dù chỉ có ba trăm năm tuổi, nhưng còn lớn tuổi hơn nhiều so với phàm nhân ngươi đấy.”

Đạo sĩ điên cười ha hả: “Tiểu hồ ly, ta giết ngươi, không chỉ bởi vì ngươi là yêu, thêm việc ngươi mê hoặc thư sinh kia.”

Ta vội vàng kêu oan: “Ta đâu có mê hoặc hắn? Đây là nhà của ta, tự nhiên hắn chiếm lấy, ta cũng không gây tổn hại đến tính mạng hắn.”

“Hừ, tính mạng đố ivới ngươi có giá trị bao nhiêu? Ngươi tưởng ta không biết sao? Cái yêu nghiệt các ngươi cần chính là lòng người.”

“Lòng người?”

“Đúng vậy. Mặc dù ta không biết các ngươi lấy như thế nào, được lợi gì, nhưng chỉ bằng yêu nghiệt các ngươi mà cũng muốn hiểu rõ ảo diệu của lòng người sao, đúng là chết cười mất thôi.”

Vẻ mặt ta vô tội nhìn về phía đạo sĩ kia, đạo sĩ lại phát ra một tràng tiếng cười lạnh dựng tóc gáy.

Vì thế ta đành phải dùng phương pháp mà bà bà dạy ta. Đúng vậy, ta chỉ là tiểu hồ ly vô dụng, ngoài biết tạo chút gió hay ức hiếp những tiểu yêu nhỏ hơn ta ra, nói đến liều mạng đao thật thương thật, thì ta chỉ biết bôi mỡ vào bàn chân mà chuồn thôi.

“Đạo trưởng, thật sự là ta chưa từng có ý hại người, không tin, ngươi xem, ta cho ngươi thứ ta đã chuẩn bị.” Ta cười meo meo trốn đến sau cái vạc lớn.

Đạo sĩ điên hoài nghi tới gần, đợi hắn cách ta chỉ có ba thước thì ta dùng sức đưa tay lật đổ vạc lớn, chất lỏng trong vạc nghiêng trên đất, hắt hết lên người đạo sĩ, cả người đầy mùi rượu.

Đúng vậy, đây chính rượu Thiên Nhật mà bà bà đã dặn chuẩn bị từ trước. Bà bà nói chắc chắn, đạo sĩ kia không sợ cái gì, chỉ sợ rượu dính vào người, tửu lượng của hắn kém, vừa ngửi mùi rượu liền buồn ngủ, ngay cả con kiến dẫm lên cũng không chết, chứ đừng nói giết cáo.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bà bà, đạo dĩ điên dính hơi rượu, lập tức liền thành đạo sĩ ỉu xìu, lảo đà lảo đảo, đứng thẳng cũng không xong, chỉ còn đôi mắt hung tợn trừng ra nhìn ta.

“Ngươi lập mưu với ta?”

“Ấy dà, đạo trưởng ngươi nói quá lời rồi, ta cho ngươi uống rượu ngon, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, sao có thể nói ta mưu mô này nọ chứ?” Ta vui sướng khi người gặp họa, gan hồ lại bừng tỉnh.

Hắn lảo đảo sắp ngã, lùi hai bước: “Người ngoài sẽ không nghĩ ra phương pháp này đối phó với ta, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta sao? Ta chỉ đơn giản là một hồ ly nhỏ nhoi thôi.”

“Ngươi và con hồ ly già ngàn năm kia rốt cuộc là có quan hệ gì?” Hắn hét lớn.

Ta mỉm cười: “Nàng là bà bà của ta.” Dọa cũng không chết người.

“Các ngươi … Yêu nghiệt!” Đạo sĩ điên tiếp tục vận dụng cái miệng duy nhất có thể dùng lúc này.

“Dạ…” Ta đáp to như học trò ngoan.

Đạo sĩ kia lại lảo đảo, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của mùi rượu, thừa dịp ta dương dương tự đắc là lúc bình tĩnh ổn định lại tinh thần, sau khi đủ sức liền đánh ra một đường sét.

“Má ơi!” Ta cuống quít bay lên không tránh thoát, thầm nghĩ nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

Không ngờ tia sét kia đánh lên mặt đất rồi bắn ra ba phần lực đạo đánh về phía tòa nhà.

Ta kêu to không ổn, một chiêu này nếu đánh trúng, đừng nói tòa nhà bị hủy, chỉ sợ thư sinh ngốc bên trong…. Ý nghĩ biến chuyển rất nhanh, ta không rảnh bận tâm đến những thứ khác, bay nhanh qua, dùng công lực ba trăm năm của ta hợp lại ngăn cản.

Sau tiếng nổ thật lớn, cửa lẫn xà nhà của tòa nhà sau lưng ta bị hủy hết, ngực ta cũng bị ảnh hưởng của sức nổ đến mức máu chảy ra không ngừng.

Đau đau đau đau đau … Lần này chết chắc. Nhưng ta nên vui mừng vì ta chỉ nhận ba phần lực đạo, nếu như bị sét đánh đúng mười phần, đạo hạnh nông cạn của tiểu hồ ly như ta nhất định bị nổ đến xương cốt cũng không còn.

Đạo sĩ điên vừa điều chỉnh nội khí, vừa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi … Vì sao liều mạng như vậy? Là vì tòa nhà này, hay là vì …”

“Vì người trong nhà?” Ta suy yếu cười, “Nếu ta không chắn, bằng cái thân thể phàm nhân kia sớm đã bị nổ đến máu thịt mơ hồ, đánh vào trên người ta, cũng không đến mức lấy đi cái mạng này của ta.”

Đạo sĩ điên không nói, hắn nghiêm túc nhìn ta, sau một lúc lâu, nhìn thấy ta hoảng sợ sắp chết, mới nói: “Tiểu hồ ly, là ta khinh thường ngươi. Thôi được, lần này ta tạm tha cho ngươi một mạng, nếu sau này để ta thấy ngươi làm hại nhân gian, đừng trách ta xuống tay vô tình.”

May mắn nhặt được một mạng, ta chỉ biết vâng dạ đồng ý, nhìn hắn khập khiễng đi xa.

Phạm sinh hoảng loạn lao từ trong nhà ra, thấy ta thì càng hoàng sợ.

“Đạo sĩ kia … máu của nàng…” Hắn ôm lấy ta, nói không thành câu, trong mắt thoáng hiện sự đau lòng rõ ràng.

“ Ta không chết được đâu.” Ta an ủi hắn. Đột nhiên cảm thấy cơn đau vừa rồi đều là đáng giá, chí ít có người vì ta đau mà tâm hoảng ý loạn.

Bỗng dưng cánh mũi nóng ướt, trong vành mắt tuôn ra thứ gì đó. Vốn tưởng rằng ở trên thế giới này chỉ có một mình ta, không ngờ ở đây còn có một người khác, người kia, cũng không phải là không có chút gì liên quan tới ra.

Hắn cúi người ôm lấy ta, cho dù là thư sinh văn chương yếu ớt nhưng dù sao cũng là một nam nhân, cánh tay rốt cuộc cũng cường tráng hơn rất nhiều so với thân thể nữ tử yếu ớt này của ta. Ta thanh thản nằm ở trong lồng ngực của hắn, tựa vào trước ngực hắn, đầu một hồi cảm thấy không cần lo lắng sống hay chết, thành hay bại, mạnh hiếp yếu, ganh đua với trời.

Con người, chẳng lẽ chỉ dựa vào như vậy mới đạp lên đầu loài khác?

ᶘ ᵒᴥᵒᶅ

Cách thi Hương còn có ba ngày, Phàm sinh cực nhọc ngày dêm, không hề yên ổn nghỉ ngơi chăm sóc tiểu hồ ly bị thương ta đây.

Thật ra vết thương của ta đã khá hơn nhiều rồi, nhưng mà hưởng thụ cuộc sống được chiều chuộng quá mức này, không muốn lộ ra bộ dạng khỏe mạnh.

“Ta muốn ăn sủi cảo tôm khô thạch anh của Hồ Ký thành Đông.” Ta ôm chăn ngồi ở trên giường, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, đột nhiên không lý do chép miệng một cái.

Phạm sinh đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe thấy ta nói chuyện, hắn buông sách, xoay người, nhìn ta.

“Vô cùng mịn màng, trong suốt, bên trong thấp thoáng màu đỏ, ngươi nói, sủi cảo tôm thạch anh kia có giống khuôn mặt của mỹ nhân không?” Ta cũng xoay mặt nhìn hai tròng mắt sáng ngời ôn hòa của hắn, lộ ra nụ cười đáng yêu thêm chút nũng nịu.

Có lẽ tên đạo sĩ điên định tội trạng cho ta cũng không sai, ta muốn mê hoặc trái tim thư sinh này, mê hoặc hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mê hoặc hắn vĩnh viễn không tìm thấy đường về nhà.

Phạm sinh không nói, yên lặng nhìn ta, trong mắt tràn đầy nuông chiều.

Haizzz, hắn không biết, không chỉ là nữ nhân, ngay cả hồ ly cũng không dứt được ánh mắt như vậy sao?

“Ta đi một lát rồi sẽ trở lại.” Hắn đột nhiên lên tiếng, sau đó cầm áo khoác lên xông ra ngoài.

“Ấy… bên ngoài …” Sắp mưa. Giọng nói của ta chưa dứt đã không thấy bóng hắn.

Nếu hắn thật sự vào thành Đông mua sủi cảo tôm khô cho ta, ta sẽ…. Ta thầm suy nghĩ.

Ngươi sẽ thế nào? Sẽ như thế nào? Một giọng nói khác trong lòng khẽ hỏi.