Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 46: Cô ấy giống như cơn gió thoảng đến từ vùng cận nhiệt đới



1

Tờ tạp chí M Beautiful long trọng xuất hiện trên thị trường khoảng một tháng rưỡi, phản ánh của độc giả cuối cùng cũng xuất hiện, tất cả các vùng miền đều yêu cầu lấy thêm số lượng, phản ứng của luận đàn cũng nổ ra rầm rộ, rất nhiều độc giả đã post bài viết lên, xôn xao bàn luận.

Đặc biệt là bài viết "Để phụ nữ cút vào bếp" của Kha Đậu, giống như một viên sỏi làm gợn lên hàng nghìn lớp sóng. Ý kiến của độc giả chia làm hai phe đối lập, có người chửi bới tác giả và chửi bới quan điểm, có người thì lại tự suy ngẫm kiểm điểm bản thân là một người phụ nữ chuyên tâm làm việc, nhưng lại lơ là trách nhiệm trong gia đình. Tổng kết lại, có tranh luận là bởi vì có người đọc, sợ nhất là một tờ tạp chí sau khi xuất hiện trên thị trường lại không có chút tiếng tăm gì, chìm nghỉm giữa biển tạp chí rộng mênh mông.

Mạch Khiết bị ức chế bao lâu nay cuối cùng cũng lĩnh hội được cảm giác "đắc ý sau một đêm".

Ngày hôm nay, Mạch Khiết mặc chiếc áo mẫu mới nhất của hãng Issey Miyake vừa bước vào công ty, tất cả những khuôn mặt tươi cười hớn hở như thể hoa hướng dương đều để chào đón cô, tất cả các nhân viên bất giác cùng ùa đến chào cô:

- Chào tổng biên tập Mạch!

Mặc dù sự hư vinh đã khiến cô như muốn bay lên, nhưng trên khuôn mặt Mạch Khiết vẫn thể hiện sự lạnh lùng như băng, Mạch Khiết đã đọc được những lời khuyên nhủ ở chốn công sở, khoảng cách không chỉ khiến cho mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn, còn có thể nảy sinh sự sùng bái và uy nghiêm.

Nét mặt Mạch Khiết vẫn giữ nguyên thái độ như thể "anh nợ tôi một vạn tệ", rảo bước thật nhanh vào văn phòng làm việc của mình. Vừa mới ngồi xuống được một lát đã nhìn thấy ông sếp bụng bự bước vào.

Dạo này ông thường xuyên đến phòng làm việc của Mạch Khiết, khiến Mạch Khiết lần nào cũng phải kéo rèm cửa lên để thể hiện cho những cô gái lắm miệng hay buôn chuyện ở bên ngoài nhìn thấy: Này, nhìn rõ rồi chứ, tôi và ông chủ giàu có này không có gì mờ ám cả đâu!

Ông ta tươi cười lấy lòng, mắt toát ra ánh hào quang:

- Tốt lắm! Mạch Khiết, tôi vẫn luôn rất tôn trọng cô, biết cô là nhân tài, quả là vàng thật thì vẫn luôn phát sáng!

Con người này, trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết. Ông như thể mắc bệnh đãng trí, đã quên ngay những lời nói vô tình ông từng nói với Mạch Khiết.

Ông ta hào hứng nói cho Mạch Khiết biết tình hình tiêu thụ của M Beautiful phiên bản mới tại các vùng miền, cuối cùng ông nói:

- Mạch Khiết, tối nay tôi mời mọi người đi ăn đồ biển, tôi đã đặt một phòng VIP lớn tại Thế giới đồ biển Thịnh Kí rồi, để chúc mừng cuộc chiến đầu tiên của cô đã thành công.

Ông sếp này mặc dù rất yêu tiền nhưng cũng coi như là trọng nhân tài, không đến nỗi đối xử tệ bạc.

Mặc dù vẫn bực bội khó chịu với ông ta vì đã từng nghi ngờ năng lực của mình, nhưng trên mặt Mạch Khiết quyết không để lộ ra, mặc dù độc giả mới là "bố mẹ cơm áo" của mình nhưng ông chủ là trạm trung chuyển của các "bố mẹ cơm áo", cần phải thông qua ông ta mới có thể nhận được tiền.

Mạch Khiết vẫn giữ nụ cười:

- Cảm ơn sự hậu ái của sếp!

Nhìn ông ta bước ra ngoài, Mạch Khiết bĩu môi nghĩ rất thực dụng, sao lại không để số tiền ăn đồ biển vào trong bao lì xì tặng riêng cho tôi chứ.

Buổi tối, Mạch Khiết vừa mới dẫn các nhân viên bước vào trong phòng VIP của nhà hàng hải sản Thịnh Kí thì nghe thấy một tiếng "phụt", vô số những sợi dải màu rơi từ trên cao xuống, quấn xung quanh họ. Trong khoảnh khắc đó, Mạch Khiết cảm thấy như bước vào lễ đường buổi hôn lễ của mình vậy, thật không ngờ nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lý Mộng Long như thể rất thích thú cảm giác làm người gỗ. Đúng là trợ lý riêng của Mạch Khiết, Lý Mộng Long hiểu được tâm lý riêng của cô, vội vàng giơ tay ra gỡ sợi dây màu xuống. Lâm Đại đứng ở bên cạnh ông chủ nói vẻ hơi chạnh lòng:

- Chúc mừng cậu, Mạch Khiết, thành công ngay trong trận đầu nhưng thời gian còn dài lắm!

- Cảm ơn lời chúc của cậu, thời gian còn dài lắm, cứ từ từ tiến lên. – Mạch Khiết tiếp lời.

Những ngày tháng có cơ hội để thở phào khoan khoái không nhiều, Mạch Khiết thầm nghĩ phải tranh thủ nắm cơ hội để thể hiện sự đắc ý, làm người nổi bật mới được.

Trong suốt cả bữa tiệc, Lâm Đại bị sếp thờ ơ lạnh nhạt giống như một phi tử bị thất sủng, còn Mạch Khiết thì lại giống như phi tử được sủng ái, liên tục đón nhận những lời chúc mừng.

Sếp rất hào hứng, sau khi ăn xong, còn mời mọi người đi hát karaoke.

Mạch Khiết uống một chút rượu thấy hơi chóng mặt, bước chân không vững, quyết định tìm một nơi nào đó để hít thở bầu không khí trong lành.

Mạch Khiết bước ra ban công lộ thiên rộng rãi, một mình đứng ở trong bóng tối của cửa sổ xếp. Cơn gió mát thổi tới, trên bầu trời có hàng vạn ngôi sáng lấp lánh, trong khoảnh khắc này, cô thực sự rất ung dung tự mãn.

Bản thân mình đã bị kiềm chế nhiều năm, giờ đây đã bước đầu có thể thực hiện chí hướng rộng lớn của mình, lại không dựa vào cơn gió thổi để lên đến mây sao?

Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng bước chân khe khẽ, vị trí cô đứng có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh ở sân thượng, nhưng cô lại đứng ở một góc khuất, bởi vì ánh sáng lờ mờ người khác không nhìn thấy cô.

Cô nhìn thấy Lâm Đại bước loạng choạng, hai tay đang quấn chặt lấy cánh tay của một người đàn ông, dường như được nửa ôm kéo lên sân thượng.

Người đàn ông đó, dáng người cao ráo, nụ cười dịu dàng thân thiết, mặc một chiếc áo sơ mi chất liệu tơ tằm màu đen, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt tuấn tú của anh ta toát ra một thứ mê lực làm say đắm lòng người giống như hoàng tử bóng đêm vậy.

Mạch Khiết chợt nghĩ, anh ta đang ôm Lâm Đại, lại còn chẳng nhân cơ hội để tranh thủ sao.

Nhưng Lâm Đại chắc chắn rất cam tâm tình nguyện để được Lý Mộng Long lợi dụng.

Cô đang định bước ra khỏi bóng tối, tươi cười chào hỏi bọn họ, để tránh bị người khác hiểu nhầm là cô muốn "nhìn trộm".

Nào ngờ, Lâm Đại đãi làm tan biến ngay suy nghĩ muốn xuất đầu lộ diện của cô:

- Mộng Long, sau này ở chỗ Mạch Khiết có phương án kế hoạch gì hay, anh chắc chắn phải tiết lộ trước cho em đấy. Em không bao giờ để cho anh thiệt thòi đâu. Em thực sự rất buồn, cô ta dựa vào đâu mà bỗng chốc trở thành người được sếp cưng chiều, nhìn thấy bộ dạng cao ngạo tiểu nhân đắc chí của cô ta mà em thấy bực! Anh nhất định phải giúp đỡ em, để giảm bớt sự huênh hoang của cô ta!

Mạch Khiết sa sầm nét mặt, tay nắm chặt lại, thực sự chỉ muốn lao ra tát cho người phụ nữ đó mấy cái bạt tai, sau đó đá cô ta từ trên sân thượng xuống.

Lý Mộng Long mỉm cười nhã nhặn:

- Tôi làm thế chẳng phải sẽ trở thành gián điệp sao? Em sẽ cho tôi lợi ích gì chứ?

Lâm Đại ngước mặt lên:

- Anh yên tâm, em sẽ không để anh thiệt thòi đâu... Mộng Long, anh đẹp trai quá, anh...

Cô ta bất giác giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.

- Nếu như em tặng chính bản thân em cho anh, anh có bằng lòng giúp em không?

Nụ cười trên môi Lý Mộng Long càng rạng rỡ hơn, anh ta nắm lấy bàn tay Lâm Đại đang vuốt ve trên mặt mình:

- Em uống say rồi, về nhà sớm đi! Tôi có thể lái xe đưa em về!

Cả người Lâm Đại dường như đều nhào vào trong lòng anh ta:

- Hãy đến nhà em đi, chắc chắn sẽ cho anh một buổi tối tuyệt vời... – Cô ta rướn môi lên muốn hôn anh.

Nhưng anh ta lại né tránh.

- Tại sao, tại sao lại né tránh em? Lẽ nào anh không thích em sao? Lẽ nào anh đã có bạn gái rồi sao? – Lâm Đại buồn bã hỏi dồn dập.

Trông bộ dạng ghê gớm của cô ta chẳng hề giống uống say chút nào cả, rõ ràng là mượn chút rượu để thổ lộ tâm tình, dùng sắc để mê hoặc Lý Mộng Long.

Lý Mộng Long nói:

- Tiểu Đại Đại...

Mạch Khiết xém chút nữa đã nôn đồ ăn từ đêm qua ra, cố gắng kiềm chế đến nỗi khuôn mặt rúm ró cả lại, chỉ nghe thấy Lý Mộng Long vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Đó là vì anh lo nghĩ cho em đấy, thứ nhất ở đây có nhiều người qua lại không phù hợp để cho anh và em nói chuyện yêu đương, thứ hai em là cấp trên của anh, anh là cấp dưới của em, con người anh không muốn yêu người phụ nữ có địa vị cao hơn mình, em có thể hiểu được anh không?

Lâm Đại nói:

- Điều này em có thể hiểu được, anh là đàn ông mà! Giống như Kha Đậu... Em thích đặc điểm này của anh... Thực sự cũng rất dễ giải quyết mà, em và anh hợp tác với nhau đá Mạch Khiết ra khỏi M Beautiful phiên bản mới, sau đó em sẽ đề bạt anh làm tổng biên tập, thế thì địa vị của anh chẳng phải cũng cao như em sao?

Lý Mộng Long so so vai:

- Anh không muốn dùng những thủ đoạn đen tối như vậy, anh hy vọng có thể dựa vào năng lực của mình, trước tiên anh hy vọng có thể được thăng chức làm trưởng ban nhưng đã nói với Mạch Khiết mấy lần rồi, nhưng cô ta vẫn không bằng lòng, cứ thà để khuyết vị trí trưởng ban, cô ta có thành kiến đối với anh quá.

Mạch Khiết thầm nghĩ, thật đúng là cao thủ, bề ngoài thì từ chối sự lôi kéo của Lâm Đại, nhưng mặt khác thì lại vạch rõ mối quan hệ với mình.

Lâm Đại nói:

- Cậu bé ngoan...

Gương mặt Mạch Khiết lại một lần nữa rúm ró, cô ta giơ tay ra véo nhẹ gương mặt góc cạnh của anh ta:

- Anh thật là đáng thương, Mạch Khiết bá đạo quá, chắc chắn là cô ta đang đề phòng anh, lo lắng anh quá xuất sắc sẽ khiến cho cô ta bị mờ nhạt, như vậy thì địa vị của cô ta sẽ không giữ được nữa...

Cô ta dựa người vào lòng Lý Mộng Long, ánh mắt đưa tình lên tiếng hỏi:

- Anh vẫn độc thân, có phải là em vẫn còn cơ hội không?

Gương mặt Lý Mộng Long chìm vào trong bóng tối, Mạch Khiết không nhìn rõ biểu hiện trên nét mặt anh ta, chỉ nghe thấy anh ta khẽ nói:

- Anh nghĩ, anh đối xử với tất cả phụ nữ đều rất công bằng!

Mạch Khiết cười khểnh, nghĩ bụng, Lâm Đại cô thật có bản lĩnh, dùng sắc để dụ dỗ Lý Mộng Long, cài anh ta làm "nội gián" ở bên cạnh tôi. Cô đã bất nhân như vậy thì tôi sẽ bất nghĩa, chúng ta cứ chờ đó mà xem.

May mà Lâm Đại cũng lo ngại bị người khác bắt gặp họ đang nói chuyện riêng, cho nên hai người đã kéo nhau rời khỏi đó.

Mạch Khiết bước ra khỏi bóng tối, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống người cô. Mặc dù đang sống giữa trung tâm của chốn phồn hoa đô hội nhưng vẫn cảm thấy mình thật cô đơn lạc lõng, không có lấy một người để tâm sự. Đây thực sự là một nỗi bi ai bất lực.

Sau khi Mạch Khiết trở về phòng hát karaoke, nhìn thấy Lâm Đại đang nói chuyện với sếp, Lý Mộng Long hỏi:

- Tổng biên tập Mạch, hôm nay cô là nhân vật chính, cô lại trốn đi đâu vậy?

Mạch Khiết mỉm cười nhìn thẳng vào anh ta:

- Tôi chẳng làm việc gì giấu giếm cả thì sao phải trốn chứ? Những người làm việc gì đó không quang minh chính đại mới cần phải trốn.

Sắc mặt anh ta chợt biến đổi, nhìn Mạch Khiết như thể nhìn thấy một huyền thoại.

Mạch Khiết khẽ cười:

- À, tôi không nói anh, anh đừng lo lắng thế. – Rồi không đợi anh ta phản ứng lại, cô đã lạnh lùng bước đi.

Người phụ nữ này, Lý Mộng Long hứng thú nhìn theo bóng dáng thon thả của Mạch Khiết – Cô ta luôn thể hiện ra bộ dạng như cái gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng trong mắt lại không che giấu được sự non nớt.