Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 29



4

Lâm Đại luôn miệng nói, Mạch Khiết vào được M Beautiful là do được cô ta giúp đỡ, nhưng trên thực tế, Mạch Khiết đã bỏ ra bao nhiêu có gắng mà mọi người không hề hay biết.

Ban đầu, Mạch Khiết bắt đầu từ một biên tập viên quèn, và kỹ năng cơ bản của một biên tập viên quèn là phải biết làm cuộc khảo sát thị trường.

Do đó, khi cô nhét tập tài liệu để khảo sát thị trường vừa mới in ra vào trong túi xách tay hãng Gucci của cô, nói với Lý Mộng Long "Đi nào, chúng ta đi làm cuộc khảo sát", anh ta vô cùng kinh ngạc:

- Tổng biên tập Mạch, cô không cần phải tự mình đi đâu, giao cho tôi và những nhân viên khác đi là được rồi.

Mạch Khiết lườm anh ta một cái:

- Tôi biết anh đang muốn nịnh bợ tôi! Nhưng nhờ anh lấy trí tuệ anh vẫn thường dùng để chơi gái mà nghĩ xem, nếu phát bản điều tra này ra, người đông lắm miệng, có lẽ sẽ truyền tới tai của đối thủ cạnh tranh. "Nội gián" như Lạc Bình không biết còn bao nhiêu người nữa kia! Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình!

Lý Mộng Long chăm chú nhìn cô, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lần đầu tiên hiện ra nụ cười chân thành:

- Tổng biên tập Mạch, cô thực sự có tinh thần tôn trọng nghề nghiệp, về điều này thì tôi rất khâm phục cô!

- Đúng là thừa lời, tôi không tôn trọng nghề nghiệp thì sao tôi có thể thuận lợi lên được chức trưởng ban, rồi lên chức tổng biên tập chứ? Tôi có vén váy lên cho sếp xem đâu.

Mạch Khiết chỉ hướng cho chiếc xe Ford đi, lao nhanh dọc theo đại lộ ven sông.

Lý Mộng Long hỏi:

- Chúng ta đi đâu để khảo sát?

Mạch Khiết nói:

- Trước tiên hãy đi đến nơi dễ dàng một chút, tôi đã liên hệ được rồi, đã sắp xếp xong cả rồi. Anh cứ học theo tôi đi!

Cứ tưởng anh ta sẽ giễu cợt cô, không ngờ anh ta lại nói với vẻ rất chân thành:

- Nói thực, đi theo cô đúng là cũng học được chút ít.

Mạch Khiết cảm thấy hơi đắc ý, nghĩ bụng, anh sao có thể so được với tôi chứ, anh là kẻ dựa vào quan hệ để được vào đây, còn tôi thì hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, từng bước từng bước nặng nề tiến về phía trước, dọc đường đi đã trải qua bao nhiêu con sóng to gió lớn hãi hùng. Chỉ e ngay cả người bạn đại thần của anh cũng không thể tưởng tượng ra chặng đường phấn đấu đầy gian khổ của tôi lại hào hùng đến nhường nào.

Nghĩ đến đây, cô bất giác bừng bừng khí thế, ngồi ở trong chiếc xe Ford mà lại tưởng tượng như đang ngồi máy bay lao thẳng lên bầu trời bao la.

Cuối cùng xe cũng dừng lại, từ xa đã nhìn thấy Mạch Tiểu Lạc tóc dài và váy ngắn nhất loạt tung bay đứng ở trước cổng trường, thu hút bao nhiêu con mắt hau háu của vô số nam sinh.

Vừa nhìn thấy họ, Mạch Tiểu Lạc đã lao đến:

- Tổng biên tập Mạch, sao giờ chị mới đến, anh Mộng Long, anh cũng đến à?

Mạch Khiết hỏi:

- Đã chuẩn bị xong cả rồi chứ, những sinh viên được mời, địa điểm, đề tài cần thảo luận, đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?

Mạch Tiểu Lạc thè đầu lưỡi ra:

- Địa điểm thì chỉ có thể ngoài trời, phòng học bậc thang hôm nay bị khóa mất rồi.

Ngoài trời thì ngoài trời vậy! Hôm nay thời tiết cũng rất đẹp, bầu trời trong xanh, ấm áp, ánh nắng vỡ thành mảnh vụn nhỏ xuyên qua những tán cây. Trong một ngày thời tiết thế này mà có thể trò chuyện thoải mái với một nhóm sinh viên luôn tươi cười rạng rỡ, dường như có thể quay trở lại thời trẻ tuổi phơi phới mà họ đã từng trải qua.

Bảy tám cô sinh viên đều đã ngồi xuống bãi cỏ lặng lẽ chờ đợi họ đến.

Lý Mộng Long bước tới gần họ, một khoảng lặng vốn có đột nhiên vô cớ trở nên xao động. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, càng làm tôn thêm nước da trắng trẻo của anh ta, sáng bóng lấp lánh, đôi mắt màu nâu trong suốt như pha lê, đôi môi mỏng nhàn nhạt, dưới sự khúc xạ của từng tia nắng mặt trời, giống như một cánh hoa anh đào phớt hồng đang khẽ nở, lúc cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp trắng bóng, mang theo sức mê hoặc bí ẩn.

Nhìn thấy ánh mắt gần như si mê của các cô gái, Mạch Khiết bật cười thầm trong lòng, xem ra chiêu "mỹ nam kế" dẫn Lý Mộng Long đến đây làm khảo sát đã thực sự rất thành công.

Tổng biên tập Mạch Khiết đã hoàn toàn bị Lý Mộng Long cướp mất vị trí trung tâm. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình phơi phới tổ chức mọi người điền vào phiếu khảo sát của anh ta, Mạch Khiết nghĩ mình cũng nên làm chút gì đó để tận tâm tận lực. Cô nhìn lên bầu trời, thấy ánh nắng càng lúc càng chói chang, nói:

- Tôi mua đồ uống cho các bạn nhé? Các bạn muốn uống gì?

Hỏi liền ba câu, không có ai thèm chú ý đến cô. Con gái mà đã si tình thì còn điên cuồng hơn con trai nhiều.

Vẫn là Lý Mộng Long tranh thủ trả lời:

- Để tôi đi cho!

Nhìn thấy đám nữ sinh gần như đã dán sát người vào lòng anh ta, Mạch Khiết lắc đầu nói:

- Được rồi, anh ở lại đây đi, tôi đi.

Sau khi đã hỏi kỹ càng Mạch Tiểu Lạc hướng đi của cửa hàng tạp hóa trong trường, Mạch Khiết quay người bước đi. Mạch Khiết xách một túi nilon to, bước chân thoăn thoắt đi dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây, chỉ cần rẽ một lần nữa là có thể nhìn thấy bãi cỏ đó, còn có cả đám người đang ngồi trên cỏ.

Cơn gió dìu dịu thổi vào cây long não, đem theo mùi hương ngào ngạt, ánh nắng vàng kim phủ lên cho thế giới một lớp viền màu, Mạch Khiết như thể đang đi trong bức tranh.

Một chiếc xe đạp màu xanh lam đi từ phía trước tới, mái tóc màu nâu tung bay theo gió, một đôi mắt trong veo, đơn thuần ấm áp như đôi mắt nai, hàng lông mi đen dài giống như lông vũ đang tung bay trong gió, khuôn mặt với các đường nét tinh thế giống như bức tượng điêu khắc của thời kỳ La Mã cổ, khuôn mặt trắng trẻo giống như một bông hoa tường vi nở rộ mang theo nụ cười đa tình. Anh giống như một người trong bức họa, chậm rãi bước vào trong bức tranh cuộc sống của Mạch Khiết.

Trong hàng vạn người, gặp được người bạn đã từng gặp trong hàng vạn năm, giữa bao la đất trời, không sớm một bước, cũng không chậm một bước, vừa vặn gặp gỡ.

Những đám mây khói bay lượn, trong khoảnh khắc này đây, chợt biến thành những cánh hoa đẹp đẽ uốn lượn dưới kính hiển vi, vô cùng sinh động, rạng ngời.

Có một số việc bạn tưởng rằng sẽ không còn nhớ nữa, nhưng cứ luôn trong khoảnh khắc mà số phận sắp đặt, có người bạn lại tưởng rằng không bao giờ gặp lại nữa, nhưng lại chờ đợi ở một khúc ngoặt kỳ lạ tương phùng với bạn trên một con đường nhỏ hẹp.

Bàn tay nắm chặt bất giác thả lỏng, túi nilon rơi xuống đất, bình nước khoáng thi nhau ùa ra, lăn tản mạn ra khắp con đường nhỏ rợp bóng cây nhẵn mịn nhưng hơi dốc...

Chiếc xe đạp màu xanh lam "két" một tiếng rồi dừng lại, người lái xe chống một chân xuống, nheo mắt nhìn những chai nước khoáng đang lăn dưới đất, nhanh nhẹn xuống xe, cơn gió nhẹ khẽ thổi tới mùi hương bạc hà ngan ngát trên chiếc áo sơ mi trắng.

Anh nhặt những chai nước khoáng dưới chân lên, đưa đến tận tay Mạch Khiết vẫn đang ngẩn ra ở đó, khẽ mỉm cười, đôi đồng tử sâu thẳm sáng lấp lánh:

- Tôi xin lỗi!

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nhưng Tiêu Ly vẫn dừng lại ở trong ký ức Mạch Khiết, vẫn là một cậu thiếu niên tuấn tú mặc áo sơ mi trắng và quần bò, có mái tóc màu nâu bẩm sinh, mãi mãi không bao giờ già đi.

Mạch Khiết là một cô gái rất lý trí, nhưng trong nơi sâu kín trái tim cô, vẫn cố chấp giữ gìn giấc mộng hoa hồng không thể nào trở thành hiện thực.

Đã bao người tiếp cận rồi lại rời xa cô, có bao nhiêu vở kịch bi hoan ly hợp ở bên cạnh cô lên diễn và hạ màn, có bao nhiêu cuộc tình lãng mạn kéo đến rồi lại cuốn gói ra đi... Cô chưa bao giờ hối hận, chỉ vì một người không có khả năng gặp lại, vì một người có thể đã không còn thuộc về cô nữa. Cô cố thủ giấc mộng của mình, canh giữ cho tòa lâu đài tình yêu của mình, giống như một vị thiên sứ áo trắng không vương bận bụi trần, để tất cả mọi người ra bên ngoài.

Cánh cửa này, chỉ mở cho duy nhất một người, cho dù anh không hề hay biết.

Tưởng tượng ra rất nhiều cảnh trùng phùng, nhưng lại không thể ngờ được là một niềm vui ngạc nhiên bất ngờ như thế này, gần như giống y như giấc mộng hoàn mỹ nhất. Anh giống như được uống linh dược, khuôn mặt không già đi chút nào, dáng vẻ cũng không thay đổi, khí chất vẫn cứ tự nhiên thanh toát như xưa.

Lúc này đây, cô như thể quay về lúc năm cô 10 tuổi, cậu thiếu niên 16 tuổi áo trắng bay bay ngồi trên chiếc xe đạp, dưới hàng lông mi dày là ánh mắt dịu dàng gần gũi bao quanh cô, nở nụ cười như cánh hoa anh đào tươi sáng, khẽ nói:

- Hi, chào em!

Nước mắt, đột nhiên không thể làm chủ được cứ thế nhỏ xuống. Cô đang vô cùng cảm kích thứ gọi là ý trời.

Tiêu Ly thì lại lúng túng không biết phải xử trí ra sao:

- Bạn ơi, bạn sao vậy?

Đôi đồng tử trong veo của anh lộ ra tia nhìn dịu dàng như ánh sao, khiến cô càng kích động, nước mắt tiếp tục tuôn rơi.

Anh đưa cho cô một tờ giấy ăn trắng tinh, cô nắm chặt trong tay, ngồi xổm xuống, vẫn không thể cầm được nước mắt.

Tiêu Ly cũng ngồi xổm xuống theo cô:

- Có phải bạn bị thương rồi không?

Làm gì có ai lại mẫn cảm thế như thế, xe của anh vốn chưa hề chạm phải cô.

Mạch Khiết cầm lấy giấy ăn lau nước mắt nơi khóe mắt, đón lấy chiếc túi nilon từ trong tay anh, quay người chạy luôn...

Chỉ cần biết được anh đang dạy học ở trường Đại học Truyền thông, là có thể có cơ hội gặp lại. Lần này hãy để cô chọn lựa chạy trốn trước, không thể để cho anh phát hiện ra trong mắt cô có quá nhiều chấn động. Như vậy sẽ làm cho anh ấy sợ hãi mất.

Cơn gió thổi tung mái tóc dài của cô, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô như đã tìm lại được tất cả thứ tình cảm cuồng nhiệt mà cô đã đánh mất, từng tế bào đều có thể hoàn toàn nở rộ như nhụy hoa dưới trời xuân.

Cô dừng bước, nhìn thấy Lý Mộng Long đang khoanh tay trước ngực, đang đứng thẳng người một cách khoáng đạt dưới cây long não, trong ánh mắt trào dâng chút giễu cợt.

- Người tình cũ à?

Thì ra anh ta đã thu vào tầm mắt tất cả mọi tình tiết, cô lườm anh ta một cái, nhưng khóe môi lại không thể nén được ý cười. Cô biết bộ dạng này của mình trông rất giống một con mèo khoang đang lúc xuân thì, nhưng cô thực sự không muốn che giấu, cũng không thể nào che giấu được...

Cánh cửa tòa lâu đài tình yêu đã bị đóng chặt suốt 15 năm qua, xuyên qua lớp cát bụi thời gian, rũ sạch bụi trần nỗi nhớ mong, chầm chậm, nặng nề mở ra...

Hướng Đình Đình ngồi trên chiếc ghế dài có lưng tựa ở cuối con đường nhỏ rợp bóng cây, ngẩng đầu nhìn đám mây trắng lững lờ trôi trên trời. Mắt kính hơi mờ, cô giơ tay ra lấy kính xuống, nhưng lại bị một đôi tay ấm áp đón lấy trước.

- Để anh nào!

Trong tầm mắt lờ mờ không rõ của cô xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười dịu dàng.

Trái tim cô chợt cảm thấy nhói đau.

Tiêu Ly ngồi xuống bên cạnh cô, rút từ trong túi ra một tờ giấy ăn trắng tinh, khẽ lau bụi dính trên mắt kính.

Vườn trường đẹp đẽ tĩnh mịch, đôi uyên ương dịu dàng yên lặng, quãng thời gian trầm uất u buồn, trong khoảnh khắc quay người bước đi, đều là những ký ức không thể nào xóa nhòa.

- Tiêu Ly, em không muốn đi nữa, thật đấy...

Hướng Đình Đình giơ tay ra, lấy chiếc kính đang để trong lòng bày tay anh, nhưng lại bị anh trở tay nắm chặt lấy tay cô.

Lòng bàn tay mang theo hơi ấm, đã nhấn chìm tâm trạng bi thương của cô.

Tiêu Ly nói:

- Anh sẽ đi thăm em, em đừng buồn!

Hướng Đình Đình cảm thấy rất mông lung, bao năm qua thứ mình luôn theo đuổi, thực sự đã đạt được rồi, sao lại có cảm giác buồn lòng chứ?

Chỉ là bởi vì từ nay về sau phải cách xa người mình yêu một khoảng cách quá lớn.

Hay là đã hiểu rất rõ, sau khi quay người bước đi, tất cả những lời hứa hẹn đều tan thành bọt nước, tất cả tình yêu và nỗi hận thù đều kết thúc, tất cả những sự quyến luyến đều kết thành cuốn băng cất giữ trong nơi sâu thẳm của ký ức, sau khi bật lên xem rất nhiều lần, dần dần lại trở nên mơ hồ...

Tình yêu mỏng manh như pha lê, chỉ khẽ đập vào đã vỡ vụn, huống hồ, ở giữa còn có khoảng cách xa xôi vời vợi về cả không gian và thời gian.

Cô rất đau khổ, bởi vì biết rõ tình yêu yếu đuối không chống đỡ lại được một đòn công kích, cho nên càng thêm quyến luyến giây phút ân cần chăm sóc vào thời khắc cuối cùng này. Cô ngẩng đầu say đắm nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, là người bạn học và là người yêu đã bầu bạn cùng cô bao nhiêu năm tháng, cô muốn lưu giữ từng nét cau mày, từng nụ cười của anh vào nơi sâu kín nhất của ký ức.