Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 20



3

Ngày hôm sau, Mạch Khiết vừa từ ngoài cửa bước vào, Lâm Mạnh nói:

- Sếp bảo chị đến văn phòng của sếp.

Mạch Khiết cảm thấy rất bồn chồn, bình thường sếp một tháng nhiều nhất cũng chỉ đến hai, ba lần, bây giờ ngày nào cũng nhàn rỗi chạy đến đây thế này? Lẽ nào ông ta không biết rằng sau khi ông ta đến, văn phòng vốn tràn ngập khí chất văn nghệ lập tức trở len vô cùng vẩn đục, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hôi của kim tiền sao?

Mạch Khiết bước vào văn phòng của sếp, tràn đầy mùi hôi của kim tiền và mùi vị của nhà trọc phú, nhìn thấy Lâm Mạnh và cả Lý Mộng Long đều có mặt ở trong đó.

Một người nếu muốn nổi tiếng nhanh chóng như tốc độ của hỏa tiễn chỉ cần dựa dẫm vào một người có quyền hành, quyền thế là được. Anh chàng Lý Mộng Long xém chút nữa là bị đuổi việc thực sự đã thấu hiểu sâu sắc được đạo lý này!

- Vu Môn đã sống dậy rồi.

Phía trên có tiêu đề bằng mực đen to đậm – Tạp chí mới Vu Môn nhận được nguồn đầu tư khổng lồ, cây ngô đồng đã đón nhận được phượng hoàng lửa. Mạch Khiết đọc lướt rất nhanh, đại ý là Tưởng Văn đã gia nhập Vu Môn đảm nhận vai trò tổng biên tập, hơn nữa bài báo còn ngầm ám thị cô ta sẽ trở thành bà chủ, nhưng trọng điểm lớn nhất là, phóng viên ngầm chế giễu một tạp chí cùng trong thành phố đã mời một tác giả đại thần danh tiếng tồi tệ để mở một chuyên đề – "Phẩm vị này đáng để hoài nghi".

Thông qua những câu chữ phóng đại đó, Mạch Khiết đã nắm được trọng điểm.

- Việc ký kết hợp đồng với Kha Đậu tại sao mới chỉ một buổi tối mà tác giả bài viết này đã biết rồi?

Lâm Đại không để mất cơ hội giậu đổ bìm leo:

- Đây là kế hoạch cơ mật, cô làm ồn ào khiến cho ai nấy đều hay biết, ngay cả cô lao công cũng biết cô muốn tiến hành khử độc. Người ta chỉ cần bỏ ra mấy đồng là tin tức gì cũng biết cả.

Sếp bất mãn trừng mắt nhìn Mạch Khiết:

- Mạch Khiết, kinh nghiệm của cô vẫn chưa đủ đâu...

Lý Mộng Long liền mỉm cười, nói:

- Tôi thì lại thấy thế này là Vu Môn đã tạo tiếng vang cho chúng ta đấy! Độc giả chắc chắn muốn biết chúng ta đã mời vị đại thần "danh tiếng tồi tệ" nào, hơn nữa bây giờ không sợ danh tiếng không hay, chỉ sợ là không có danh tiếng. Kha Đậu nổi tiếng như vậy còn lo không có ai mua tạp chí sao?

Sếp nghĩ một lát, lại tát nước theo mưa ngay:

- Vậy thì xem ra chúng ta thực sự phải cảm ơn Vu Môn rồi...

Mạch Khiết ngẩng lên liếc nhìn Lý Mộng Long, con người này như thế luôn lơ đễnh nhưng đến thời khắc quan trọng cũng vẫn có chút nhân tính. Còn hơn hẳn những người bình thường cứ coi bạn là chị em nhưng đến lúc then chốt nhất thì lại không có chút nhân tính nào.

Sếp dặn dò:

- Sau này các cô làm việc gì nhất định phải giữ bí mật, không được gây ồn ào nữa, bên Vu Môn nếu thực sự có được nguồn tài chính lớn, thì đúng là cũng không thể coi thường được. Ôi, Tưởng Văn sao lại gia nhập Vu Môn chứ, thế mà trước đây tôi đã đối xử với cô ta tốt nhường nào.

Mạch Khiết nghĩ thầm, ông đối xử với chị ta thực sự là quá tốt đi, khi người ta đi ngay cả một câu chào tạm biệt cũng không nỡ bỏ ra, còn trừ cả tiền lương cơ bản của người ta, đúng là coi người ta là con thỏ rồi – thỏ bị dồn ép quá cũng biết cắn người đấy!

Trong khoảnh khắc bước ra khỏi văn phòng sếp, di động của Mạch Khiết và Lâm Đại cùng nhấp nháy, họ nhận được tin nhắn: Hoan nghênh các bạn tới tham gia bữa tiệc đặc biệt mời ngôi sao điện ảnh nổi tiếng làm đại sứ hình tượng, 8h tối hôm nay tại tầng tháp xoay ở khách sạn năm sao Phú Lệ – Tưởng Văn.

- Thị uy nhanh thật đấy.

Khi đối diện với kẻ địch bên ngoài, Mạch Khiết và Lâm Đại vẫn cùng chung chí hướng. Lâm Đại nhìn vào mắt Mạch Khiết, khóe môi khẽ nhếch lên:

- Có đi không?

Mạch Khiết nhún vai:

- Đương nhiên là đi rồi, tôi muốn xem đôi chồng già vợ trẻ đó có gì đáng để huênh hoang.

Lâm Đại khoác vai Mạch Khiết bước đi, hành động thân mật như thể vừa rồi kẻ giậu đổ bìm leo trước mặt sếp không phải cô ta vậy.

Người thực sự giúp Mạch Khiết là Lý Mộng Long, anh ta đã đi trước hai cô gái đi giày cao gót 8 cm bước chậm rề rề từ lâu rồi.

Ngồi trên chiếc xe Polo màu đỏ tươi của Lâm Đại, Mạch Khiết nhìn về phía sau:

- Tại sao cô lại đưa anh ta đi cùng vậy?

Lâm Đại đang cầm vô lăng cười tươi rói:

- Hoa đỏ rực rỡ cũng cần phải lá xanh để tôn thêm chứ, hơn nữa lại là chiếc lá xanh khôi ngô tuấn tú như vậy, ở bên cạnh mình thật là bắt mắt.

Mạch Khiết lắc đầu:

- Cô chắc không phải là đang tình xuân phơi phới đấy chứ? Lý Mộng Long chỉ là một nhân viên quèn, cô không để ý đến ánh mắt của người khác sao?

Lâm Đại khẽ nhíu mày:

- Nói thật, tôi vẫn cứ tưởng cô là một cô gái thuần khiết thanh cao thoát tục giống như Lâm Đại Ngọc cơ đấy. Thì ra cô còn tiểu thị dân hơn cả bà già Lưu, thực sự thích một người thì cần gì để ý tới ánh mắt người khác chứ?

- Cũng đúng, nếu không phải anh ta vừa vặn có vài phần tuấn tú, thì cô liệu có đưa anh ta tới buổi tiệc rượu của giới văn hóa không? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ngày nay chỉ cần là người đàn ông khôi ngô tuấn tú một chút, bên cạnh anh ta đều có bao nhiêu cô gái trẻ trung vây quanh, nếu không thì là một người đồng tính cũng có vài phần khôi ngô tuấn tú ở bên cạnh...

Cô ta liếc vội Mạch Khiết một cái:

- Thực ra đây cũng là điều tôi lo lắng đấy, cô nói xem, anh ta và cái người tên Kha Đậu đó, sao mà lại thân mật như thể một người vậy. Hơn nữa, anh chàng Kha Đậu đó đứng cạnh anh ta càng thể hiện rõ anh ta tuấn tú hơn nhiều.

Mạch Khiết cũng nhíu mày:

- Lẽ nào những người A, B, C trong blog của Kha Đậu, tất cả chỉ để tung hỏa mù sao?

Lâm Đại giơ tay véo mũi Mạch Khiết:

- Mạch Khiết, có đôi khi tôi cảm thấy, sau khi cô thăng thiên nhất định vào tầng địa ngục rút lưỡi.

Trước tiên Mạch Khiết nhắc nhở câu nói của cô ta có lỗi sai sót, là một người làm về công tác văn hóa thì không thể nào mắc lỗi sơ đẳng như vậy được, tiếp đến là nhắc nhở cô ta lái xe cẩn thận để tránh khi Lâm Đại thăng thiên còn phải được khuyến mãi.

Họ ăn mặc trang phục dạ hội, đằng sau có tùy tùng Lý Mộng Long với thân hình cao ráo, tuấn tú vô ngần, hùng dũng bước vào cầu thang máy lên thẳng tầng thượng của khách sạn năm sao Phú Lệ.

Cầu thang máy vừa mở ra, những ánh đèn sáng lấp lánh liền ùa tới, trong lúc mơ màng cứ tưởng rằng, nhắm mắt lại là trời tối, mở mắt ra là trời sáng.

Tưởng Văn mặc một bộ dạ tiệc màu đen, trên mặt đắp một lớp phấn dày, đứng ở đó trông rất giống một con rối gỗ Nhật Bản biết di chuyển. Vừa nhìn thấy họ lập tức vung vẩy bước tới, tay trái nắm tay Lâm Đại, tay phải nắm tay Mạch Khiết, biểu hiện vui mừng hân hoan đầy vẻ kích động đó như thể người thân đã lâu mới được gặp lại chứ không phải là kẻ thù khi rời khỏi M Beautiful ngay cả quà tặng cũng không thèm mang theo.

Bọn họ đều quen biết những người phóng viên đó, nhưng Tưởng Văn vẫn muốn long trọng giới thiệu với những phóng viên đó:

- Đây là hai vị tổng biên tập thời trang nhất trong M Beautiful, chính một tay tôi đã tuyển dụng họ vào M Beautiful, tôi cảm thấy họ chính là những người trẻ tuổi mẫu mực nhất, từ người chạy việc đến nhân viên cổ cồn trắng rồi đến nhân viên cổ cồn trắng cao cấp, mỗi bước đi đều không hề đơn giản chút nào... Các bạn nhất định phải viết một trang dài giới thiệu về họ, để khích lệ những sinh viên tốt nghiệp đại học chưa tìm được việc, cuộc đời có rất nhiều điều thần kỳ, đá cuội có thể biến thành vàng, cá chép có thể vượt long môn hóa thành rồng...

Mạch Khiết nhìn Lâm Đại với vẻ đầy ẩn ý, cô nghĩ Lâm Đại cuối cùng cũng có thể hiểu được cái câu cửa miệng "cậu là do mình tuyển dụng vào" mà cô ta vẫn luôn nói với cô có sức sát thương to lớn đến nhường nào. Bọn họ bị người ta gọi là "đá cuội" và "cá chép" lại một lần nữa đón nhận luồng ánh đèn nháy liên hồi.

Sau khi làm việc cùng với Tưởng Văn, trên người bọn họ cũng hằn lại dấu vết, sự khắc nghiệt ghê gớm của cô ta, lập tức phản kích.

Lâm Đại nói trước:

- Đâu có đâu có, tổng biên tập Tưởng Văn đã quá khen rồi, chúng tôi có cố gắng đến đâu thì cũng không thể bằng được chị, vứt bỏ chức vụ nhân viên cổ cồn trắng cao cấp để bắt đầu lại từ đầu, quay lại làm từ dưới thấp, chị mới là thần tượng để lớp trẻ ngày nay cần phải noi theo.

Mạch Khiết vội vàng tiếp lời luôn:

- Trong lúc gặt hái được thành công trong sự nghiệp cũng không quên gặt hái đóa hoa hồng tình yêu, cuối cùng cũng đã tìm kiếm được chàng bạch mã hoàng tử đẹp trai tuấn tú của cuộc đời mình, chị đúng thật là người may mắn trong tình yêu lẫn sự nghiệp.

Lúc Mạch Khiết nói đến chàng bạch mã hoàng tử khôi ngô tuấn tú, tất cả phóng viên đều hướng về Tổng giám đốc Lưu vô tội của Vu Môn, và mái đầu hói tóc hoa râm, bụng bự của ông ta, đương nhiên còn có cả cô con gái tên Lưu Nguyệt Phong sàn sàn bằng tuổi họ đứng bên cạnh ông.

Mạch Khiết cảm thấy móng tay của Tưởng Văn gần như sắp cắm vào da thịt cô, do đó Mạch Khiết quyết định sau này sẽ không đi cắt tỉa móng tay nữa, sẽ để thật dài tiện thể học theo công phu Cửu âm bạch cốt trảo của Mai Siêu Phong[4] luôn.

[4] Mai Siêu Phong hay Mai Nhược Hoa, là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc, nổi tiếng với công phu "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" luyện từ Cửu Âm Chân Kinh.

Đợi đến khi nhóm phóng viên dần dần tản đi, Tưởng Văn mới khôi phục lại nét mặt lạnh lùng vốn có của cô ta, nói với Mạch Khiết và Lâm Đại vẫn bằng chất giọng của người bề trên nói với kẻ dưới mà cô ta đã quen thuộc:

- Đến Vu Môn giúp tôi!

Mạch Khiết và Lâm Đại đều nhìn nhau, đến Vu Môn giúp cô ta? Một chữ "giúp" đã quyết định địa vị cao thấp sang hèn.

Mạch Khiết và Lâm Đại gần như đồng thanh trả lời:

- Hay là chị quay trở lại M Beautiful để giúp chúng tôi!

Tưởng Văn tỉnh bơ vẫn nói rất thoải mái:

- Vậy thì chúng ta chỉ có thể làm bạn trong việc riêng, còn việc công... thì là đối thủ rồi.

Cô ta vẫn nắm chặt tay Mạch Khiết:

- Đặc biệt là M Beautiful phiên bản mới, cũng coi như cùng điểm xuất phát với Vu Môn, xem ai chạy nhanh hơn.

Lần này không đợi Mạch Khiết trả lời, cô ta gọi Lý Mộng Long đứng ở bên cạnh họ đã chuẩn bị ngủ gật:

- Đi theo Mạch Khiết có thể học được rất nhiều thứ đấy, ví dụ như nhận bản thảo, giục bản thảo, in tài liệu và làm công việc điều tra thị trường.

Mạch Khiết lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, còn hơn nhiều so với làm chức vụ trợ lý đặc biệt được bày ra như một lọ hoa cho người khác xem.

Lý Mộng Long vẫn luôn là người rất thông minh, lần này cũng vẫn là người thông minh quyết không tham gia vào cuộc đấu khẩu của nữ giới. Anh ta hiểu rất rõ, bạn có thể đắc tội với một người phụ nữ nhưng không thể đồng thời đắc tội với một nhóm phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ thuộc giới văn nghệ, nếu không những móng vuốt quan trọng đó chắc chắn có thể cào rách được bộ áo giáp sẽ cào cho toàn thân bạn nát bét sau đó phơi nắng ba ngày ba đêm rồi lại dùng xì dầu xào bạn đến độ chín nhừ rồi hun khói thành lạp xường, treo lên trên khung cửa để dụ dỗ đội trưởng cảnh sát mèo đen nhà hàng xóm bị để đói lâu ngày.

Buổi tiệc rượu nghe ra đầy thân mật này thực ra là một buổi khiêu chiến có những cơn sóng ngầm mạnh mẽ, Mạch Khiết và Lâm Đại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đón nhận đòn phản công mạnh mẽ của Vu Môn sau quãng thời gian dài bị chèn ép. Cho nên lần này Mạch Khiết và Lâm Đại lại một lần nữa biểu hiện được sự ăn ý và đoàn kết của họ, thậm chí trong buổi tiệc rượu, khúc nhạc nhảy đầu tiên Lâm Đại đã phá lệ và rất khẳng khái nhường Lý Mộng Long cho Mạch Khiết, sự nghiệp và đàn ông cuối cùng trong thời khắc then chốt cô ta vẫn phân rõ được tầm quan trọng. Đương nhiên, theo phong cách có qua có lại, Mạch Khiết cũng nhẹ nhàng từ chối ý tốt của cô ta, cô không muốn để móng vuốt của một người chàng công tử chơi bời chạm vào làn da mềm mại của mình, để tránh những con vi khuẩn không biết tên đó xuyên qua lỗ chân lông thâm nhập vào nơi sâu nhất trong huyết quản của cô, sau đó thoải mái chảy vào tim cô khiến cho cô trong lúc sự nghiệp đang thuận lợi đột nhiên ngủ mãi không tỉnh. Cô vẫn còn chưa thực sự có người bạn trai nữa kia, cô không cam tâm đâu.