Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 12



Hắn đặt ta ở dưới, vẻ mặt âm trầm, biểu tình gần như điên cuồng.

“Nói, em sẽ vĩnh viễn ở bên người ta, vĩnh viễn sẽ không rời xa ta, vĩnh viễn chỉ yêu mình ta!”

Ta sặc khí trừng trứ nhìn hắn, chân co lại, dùng đầu gối đẩy hắn ra, rồi mới nhảy xuống giường ra sức chạy tới cửa trước.

Có lẽ kiếp trước thân là nữ nhân ta không có sức lực để đẩy hắn, nhưng hiện tại ta dù sao cũng là nam nhân, có đủ sức bật nên không thể bỏ qua, không thể cho người khác xâm chiến, đặc biệt kẻ điên trước mặt này.

Nhưng ta hiển nhiên xem nhẹ hắn ở kiếp này, tuy rằng đồng dạng thân là nam nhân nhưng sức lực của hắn hiển nhiên vẫn là cao hơn ta. Khi tay ta đã đụng tới cửa, đang muốn mở ra thì hắn theo phía sau một phen giật hai tay của ta lại, rồi mới so với lần trước kịch liệt hơn đem ta ném lên giường.

Ta toàn thân bị hãm trong đám chăn nệm, nhất thời không đứng lên được.

Nhân cơ hội này, hắn cư nhiên đến tủ đầu giường lấy ra một bộ còng tay, rồi mới ngăn chân của ta giãy dụa, kéo áo tắm trên người ta ra, giơ hai tay của ta lên … còng chúng lại ở đầu giường.

Ta giãy dụa giật giật hai tay, liên tiếp dây xích này gõ vào thành giường phát ra tiếng leng keng rõ ràng.

“Buông ra! Con mẹ nó, ngươi thả ta ra! ! !”

Kích động thêm phẫn nộ, tiếng Trung không khỏi thốt ra, ta lại dùng tiếng Anh hô một lần nữa.

Hắn ngồi ở trên người ta, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười biến thái.

“Ngươi biến thái, buông, buông ta ra, a a a a! ! !”

Ta phát điên hét to, nghĩ mọi cách đẩy hắn xuống giường.

Hắn cười lạnh một tiếng, không chút cố gắng ngăn chặn cái chân của ta.

Rồi mới không biết hắn làm cái gì, ta chỉ cảm thấy được đầu gối ta vừa đau lại vừa tê dại, tựa như muốn vỡ vụn ra, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Hắn hai tay chống bên cạnh ta, phủ xuống phía dưới, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

“Ta biến thái? Có lẽ, nhưng là chỉ có em mới có thể làm cho ta điên cuồng như thế. . .  . Nếu em trốn đi mộ lần nữa thì lần sau không phải chỉ là đau đơn giản như vậy đâu,” Hắn cúi đầu thì thầm nói bên tai ta, “Ta sẽ đánh gãy chân của em. Cho em vĩnh viễn không đi được, sẽ không phải cả ngày lo lắng đề phòng em sẽ rời khỏi ta nữa, em nói có phải hay không?”

Ta cắn môi, đầu gối vẫn còn rất đau, cho nên nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt sự phẫn nộ.

Tay hắn ôn nhu xoa xoa rồi lại vuốt ve mặt của ta.

“Rất đau phải không? Ai biểu em cứ muốn rời khỏi ta?”

“. . . . . .”

Ta quay đầu, không muốn nhìn mặt của hắn nữa.

Hắn giơ tay lên, giống như muốn đánh ta, nhưng cuối cùng vẫn là thả tay xuống, chính là nắm cằm của ta, đem đầu ta quay lại, đối diện với hắn.

“Nói, em sẽ không rời khỏi ta, sẽ mãi ở cạnh ta, vĩnh viễn vĩnh viễn.”

Ta quay đầu tránh khỏi tay hắn, rồi mới trào phúng nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ có thể sao? Ta không biết ngươi, sao có thể cùng một kẻ bắt cóc mình tương thân tương ái? Hơn nữa trên đời này có người nào bắt cóc phạm hội đối con tin nói những lời như của tình nhân kiểu đó không? Việc này cũng thật quá khó hiểu đi? Bởi vậy ta muốn thoát khỏi nơi này là đương nhiên.”

Hắn nghe xong không giận mà cười, nhưng vẻ tươi cười này của hắn, lại làm cho ta cảm thấy giống như thân ở hầm băng bàn rét lạnh.

“Tuyết Lị. . . . . . Không, Đỗ Mặc, em muốn biết kẻ điên chân chính này là vì cái gì không? Em có biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào không? Em có muốn biết cảm giác tưởng chừng như hy vọng nhưng lại rồi tuyệt vọng của một kẻ điên trong suốt 1500 năm qua là sao không?”

Ta không ngừng lắc đầu, trong mắt hắn hắc ám âm trầm cùng với điên cuồng đã khiến cho ta không tự chủ được mà run rẩy.

1500 năm?

Ta thật sự không biết, nguyên lai hắn tìm ta lâu như thế.

Ta vẫn nghĩ rằng, hắn cùng ta giống nhau, đều là bây giờ mới chuyển thế.

“Ta nói cho em biết, kẻ điên này vì muốn một lần nữa tìm được vợ của hắn mà bất cứ việc gì hắn cũng có thể làm.”

Hắn giật lấy thắt lưng của ta, kéo quần lót ta xuống, lôi cái phân thân đã sớm ngẩng đầu phình to của hắn ra.

Ta lập tức nhận thức được hắn muốn làm cái gì, không ngừng ở dưới hắn vặn vẹo thân thể.

Cái này to như vậy, tuyệt đối sẽ chết người. . . . . .

Hắn dễ dàng chế trụ ta, kéo hai chân củ ta ra, phân thân nằm ngay trên hậu huyệt của ta, rồi mới dữ tợn hướng ta cười.

“Đỗ Mặc, ta tốt với em, muốn cho em một lần nữa yêu ta, và việc đó sẽ được bắt đầu từ thời khắc này, ta sẽ làm cho em vĩnh viễn nhớ kỹ ta!”

Hắn đỡ lấy phân thân chính mình, rồi mới không làm trơn gì mà dùng lực tiến vào.

“A. . . . . .”

Ta lớn tiếng thét chói tai, không ngừng giãy dụa, cơn đau mãnh liệt cuồn cuộn như thủy triều xông ra kích thích thần kinh não, cả người không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, trước mắt dần dần biến thành màu đen. Hoảng hốt, tựa hồ như thấy được tử thần đang cầm theo cây đao, nhẹ nhàng lướt qua cổ ta. . . . . .

“Không cần. . . . . . Đau quá. . . . . .” Ta suy yếu lắc đầu, dùng chút sức lực còn sót lại nói. “Van cầu ngươi, đi ra ngoài. . . . . . A a a. . . . . . Đau. . . . . .”

Hậu huyệt cảm thấy có nhiệt nhiệt gì đó chảy ra, hẳn là đổ máu rồi.

Ta thống khổ nghĩ.

Nếu có thể bất tỉnh được thì tốt quá rồi. . . . . .

Nhưng ý thức của ta vào thời điểm sắp chìm vào hắc ám thì hắn đột nhiên dùng sức phát vào mặt ta.

Ta gian nan mở ra mí mắt, nhìn hắn.

Hắn thấy ta tỉnh lại, lại dời đi mục tiêu, nhẹ nhàng phát khởi trên mông ta.

“Thả lỏng, ta không thể vào được. . . . . .”

Ta lắc đầu.

“Đi ra ngoài. . . . . . Đau. . . . . .”

“Sao có thể được? Đây chính là lần đầu tiên tốt đẹp của ta và em, sao có thể qua loa chấm dứt?”

Hắn dùng lực bắt lấy thắt lưng ta để ngừa ta giãy dụa, rồi mới áp chế cắn cắn môi dưới của ta, hôn lên đó.

Hơi thở hắn đem ta hoàn toàn vây quanh, đầu lưỡi ở trong miệng của ta không ngừng quấy nhiễu.

Có lẽ này nụ hôn quá mức quen thuộc, trong đầu liền nhớ lại từng đoạn ký ức tốt đẹp trước đây, ta không tự chủ được tạm thời dứt bỏ thống khổ nơi hạ thân, trầm vu trong đó.

Hắn thừa cơ hội này, dựa theo máu ta hăng hái toàn bộ tiến vào.

“Ân. . . . . .”

“A. . . . . .”

Hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, mà ta đau đến muốn cắn một cái.

Đầu lưỡi hắn biết ta sắp cắn xuống nên lui ra ngoài, ta bất hạnh cắn trúng đầu lưỡi của chính mình nhưng nước mắt vẫn nhịn xuống nãy giờ nhất thời như mở đúng van, toàn bộ chảy ra.

“. . . . . .”

Vốn đã không hay ho, hiện giờ càng thêm không hay ho, lão thiên gia, ngay cả ngươi cũng đứng về phía tên hỗn đản này sao?

Thấy ta chảy nước mắt, tên hỗn đản ánh mắt lạnh như băng kia cuối cùng cũng có điểm lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hắn dùng ngón tay mở miệng ta ra, sờ sờ đầu lưỡi bị thương của ta.

“Sao lại không cẩn thận vậy? Đều đổ máu, biết rõ ta sẽ đau lòng. . . . . .”

Hắn cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu lưỡi của ta.

Ta cảm thấy mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong miệng.

Hắn coi như thưởng thức mỹ vị liếm liếm miệng, rồi con ngươi biến sắc, bên trong lòng trắng dục vọng cuồn cuộn như nham thạch nóng chảy bắt đầu theo núi lửa phun trào ra.

Còn nói đau lòng, đau lòng cái rắm! Ta xem ngươi là càng hưng phấn mới đúng?

“Ân. . . . . .”

Hắn khêu gợi rên rỉ một tiếng.

“Thật có lỗi, ta nhịn không được . . . . . .”

Ta còn không kịp phản ứng lại, hắn ngay lập tức co rúm lên.

“A. . . . . .”

Ta lại kêu thảm thiết, hai tay bị khóa không khỏi giật lên giật xuống, mang theo tiếng kim loại leng keng đánh vào thành giường.

“Đau. . . . . . Ra, đi ra ngoài. . . . . . A a. . . . . . A. . . . . .”

Ta dùng sức bài trừ nước mắt trong mắt, tận lực tội nghiệp nhìn hắn.

Lấy kinh nghiệm vừa rồi thấy, hắn giống như ăn mềm không ăn cứng.

Ánh mắt lạnh như băng của hắn quả nhiên hiện lên một tia thương tiếc, nhưng không như ta mong muốn là sẽ dừng lại, ngược lại co rúm lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm xâm nhập.

Hắn cúi đầu, liếm đi nước mắt của ta.

“Em còn muốn rời khỏi ta, còn muốn rời xa ta nữa không?”