Ba Năm Ấy

Chương 5



Cuối cùng vào ngày thứ ba tập quân sự, Giang Vãn vẫn bị ốm, Mạnh Lâm Vĩ đã đồng ý cho cậu về nhà nghỉ ngơi nhưng cậu vẫn bướng bỉnh, kiên trì ở lại, vượt qua bốn ngày cuối.

Ngày họp phụ huynh hôm đó, phụ huynh của các học sinh trong lớp đều ngồi vào ghế, tâm tình phức tạp nhìn đám trẻ – chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã có sự thay đổi – biểu diễn tiết mục văn nghệ. Giang Vãn cũng ngồi tại chỗ, không ngoài ý muốn phát hiện mẹ mình lại vắng họp.

“Các bạn học đến từ lớp 10-5 xin phép biểu diễn thành quả học quân sự cho mọi người xem – tay không bắt địch!”

Vừa nghe thấy tên tiết mục, rất nhiều phụ huynh đã phát ra tiếng cười kìm nén, Giang Vãn cũng không nhịn được cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vạn dặm không mây, đúng là thời tiết tốt.

Sau một hồi náo động ồn ào giữa hè, trường cấp ba chính thức lấy tư thái khiến họ không kịp trở tay mà nghiền ép qua thanh xuân của họ.

“Tôi họ Lý, bây giờ mở mục lục sách giáo khoa ra.” Giáo viên Ngữ văn họ Lý rất thiết thực.

“Chào các bạn học sinh! Rất vinh hạnh có thể đồng hành với mọi người trong ba năm tới.” Giáo viên Toán họ Triệu rất khách khí.

“Tiếng Anh là công cụ để giao tiếp, cũng chính là sát thủ trường thi. Không cần biết sau này các bạn dù là ở lại trong nước hay là ra nước ngoài, đều phải thi tiếng Anh, cấp bốn, cấp sáu, thi lên thạc sĩ, thi TOEFL, IELTS, GRE, chỉ cần các bạn còn muốn học một ngày, tiếng Anh sẽ giống như cơn ác mộng quấn lấy các bạn, đến chết mới thôi!” Giáo viên tiếng Anh họ Tôn… có chút khủng bố.

Các thầy cô dạy môn khác hơn phân nửa đều tương đối ôn hòa, đại khái là lên lớp 11 còn phải phân ban nên mỗi người đều có vẻ cố để chừa lại đường sống, trưng ra khuôn mặt hiền lành nhất.

Quan hệ của Khâu Minh với các bạn trong lớp rất tốt, ai cũng chơi thân được, nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật nổi bật nhất trong đám nam sinh, cực kì không biết xấu hổ mà cùng với lớp trưởng Phạm Kiến, ủy viên kỉ luật Đổng Hiệp trở thành tam kiệt lớp 5. Giang Vãn thì mỗi ngày vẫn ngồi tại chỗ đọc sách của mình, làm bài tập.

Vào đại hội thể thao, Giang Vãn xin nghỉ.

Cậu ngồi trong phòng đọc tưởng tượng những tình cảnh có thể xảy ra trên sân thể dục bên núi Phổ Đà, những giọt mồ hôi chảy xuống, những tình hữu nghị nảy sinh, những khát vọng, bốc đồng xao động, đó là một cảm giác vi diệu, cậu có thể miêu tả những cảnh tượng ấy, nhưng tất cả lại hoàn toàn không liên quan gì tới cậu cả.



Hình học không gian trước giờ cậu vẫn luôn vẽ bằng một cái thước, thước này còn là mua từ hồi cấp hai, giữ gìn rất tốt, đầu nhọn cũng đã hơi mòn đi, cậu gần như đã chết lặng kẻ thêm đường để tìm góc, tính toán, chứng minh.

Cửa mở, mẹ đứng đó nhìn cậu vài phút, lại khép cửa lại, tiếng bước chân vang lên áp lực mà nặng nề.

Giang Vãn thở ra một hơi nặng nhọc, nhưng lại nhẹ nhàng rút một tập thơ tuyển chọn từ trong ngăn kéo ra, lật tới trang đã được đánh dấu, lại đổi sang một cái bút máy, chép lại bài thơ từng nét một.

Ném đêm tối nơi chân trời lại sau lưng,

Một đôi chân đi về hướng canh ba u ám,

Kỳ vọng thái dương như con đường vô tận,

Gà gáy rồi mới tìm được mộng kia.

Khóc gió than mưa cũng tốt, lo sợ không đâu cũng thế, mộng của người tuần đêm ở cuối đêm tối, mà mộng của Giang Vãn cậu lại ở đâu?

“Khâu Minh, tới đây một chút.” Diêm Vương đứng từ xa vẫy vẫy tay.

Khâu Minh có chút không cam lòng bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống, nhìn Đổng Hiệp với ánh nhìn cảnh cáo: “Hiệp béo, mày mà dám ăn vụng một miếng…”

Đổng Hiệp xua xua tay: “Đi đi, thầy tìm mày tất có việc ủy nhiệm, tiền đồ như gấm nhá.”

“Mày cút đê.” Khâu Minh mắng, chạy bước nhỏ tới đài quan sát của giáo viên.

Mạnh Lâm Vĩ cảm khái nhìn đám con trai trong lớp chạy tiếp sức 400m mà thấy xấu hổ, lại đưa bọc bimbim khoai tây trong tay cho anh: “Cầm đi, phát cho mọi người.”

Khâu Minh được chiều mà sợ: “Không công không thụ lộc thầy ơi.”

Mạnh Lâm Vĩ liếc mắt nhìn anh: “Đương nhiên không để em ăn không uống không, tìm em là có việc muốn nói.”

Khâu Minh yên tâm thoải mái nhận lấy bimbim khoai tây, im lặng nhìn thầy.

“Thầy tìm em là về chuyện của Giang Vãn,” Mạnh Lâm Vĩ chỉ chỉ một cô giáo đứng bên cạnh, “Đây là cô giáo Lưu, chủ nhiệm lớp cấp hai của Giang Vãn.”



Khâu Minh đứng thẳng người: “Em chào cô!”

Cô Lưu thở dài: “Chuyện xảy ra lúc các em tập quân sự, cô đã nghe nói rồi.”

Khâu Minh nhíu mày, nửa ngày sau mới đáp: “Cô đã gặp Tề Ninh kia rồi ạ?”

Cô Lưu cười: “Lão Mạnh này, đám trẻ lớp anh quả nhiên rất thông minh.”

Vẻ mặt cô lại trở nên nghiêm nghị: “Tình huống của đứa nhỏ Giang Vãn này rất đặc biệt, em hẳn cũng đã nhìn ra em ấy không hứng thú với hoạt động tập thể, gần như ngoài học ra thì đều không quá quan tâm.”

Khâu Minh gật đầu: “Thực ra em tuy ngồi cùng bàn với cậu ấy, nhưng thực sự không thân quen nhau lắm.”

“Gia đình em ấy là gia đình đơn thân, mẹ em ấy giáo dục em ấy quá khắc nghiệt, làm đứa nhỏ này trong lòng vẫn luôn không yên. Đôi khi, thậm chí còn có chút âm trầm, trước đó cô còn rất lo em ấy có thể vì khuyết thiếu tình cảm mà gặp phải tệ nạn gì đó, bây giờ xem ra là cô đã lo nghĩ nhiều rồi, nhưng cách đứa nhỏ này lớn lên vẫn làm cho người ta khó yên tâm nổi.”

“Cô đúng là rất quan tâm tới cậu ấy, đã tốt nghiệp rồi mà vẫn rất để tâm tới tình huống của cậu ấy.” Khâu Minh thật lòng thật dạ nói.

Cô Lưu thở dài: “Em có biết tại sao các nam sinh trong lớp cô lại thù hằn em ấy như vậy không?”

Khâu Minh nghĩ ngợi: “Họ đơn giản chính là nghi ngờ cậu ấy là kẻ đi mách lẻo?”

“Đúng vậy, cũng tại cô không tốt, lúc ấy muốn lôi kéo quan hệ cho em ấy, để em ấy ngồi cùng bàn với Phùng Phong, về sau mẹ em ấy tìm tới cô xin đổi chỗ ngồi, cô mới biết Phùng Phong vẫn luôn bắt nạt em ấy, ảnh hưởng tới học tập. Sau khi đổi chỗ xong, cô đã tìm Phùng Phong nói chuyện một lần, ai ngờ…”

“Cậu ta ghi hận trong lòng?” Khâu Minh nhướng mày, “Trẻ trâu.”

Cô Lưu phụt một tiếng: “Em cứ làm như em đã lớn lắm rồi ấy, Phùng Phong kia quan hệ với mọi người cũng rất tốt, về sau ngoài Tề Ninh ra, cả lớp đều cô lập Giang Vãn, tính cách của đứa trẻ kia cũng càng lúc càng âm trầm.”

Khâu Minh chửi thầm trong lòng, tên Tề Ninh kia không tham gia cô lập cậu ấy, nhưng chỉ sợ ngay từ đầu đã không buồn để ý tới Giang Vãn rồi?

“Đã kéo dài như vậy bao lâu rồi ạ?”

“Suốt một năm rưỡi.”



Mạnh Lâm Vĩ nhìn Khâu Minh: “Ngụ ý của cô Lưu em nghe hiểu chứ?”

Khâu Minh gật đầu: “Đơn giản chính là muốn em tiếp xúc nhiều hơn với Giang Vãn?”

“Thành tích của em tuy rằng không tồi, nhưng học lệch quá nặng, Giang Vãn lại là học sinh toàn diện, trên phương diện học tập, đặc biệt là môn văn em không am hiểu nhất, em ấy có thể giúp được em. Mà em thì trong sinh hoạt hàng ngày giao tiếp, giúp đỡ em ấy nhiều hơn, dù sao tôn chỉ của trường ta cũng không phải là chú trọng một lĩnh vực mà là phát triển toàn diện.”

Khâu Minh một đường chạy chậm về lớp, đúng lúc đuổi kịp Trịnh Đại Đồng đạt giải nhất nhảy xa cho lớp, anh vừa hoan hô vừa ném bimbim khoai tây cho Đổng Hiệp.

“Diêm Vương tìm mày làm gì đó?” Đổng Hiệp mơ hồ không rõ hỏi.

Khâu Minh thở dài: “Trông tao có phải rất giống bác gái tổ dân phố hay chị gái tri tâm gì gì đó không?”

Phạm Kiến đứng bên đánh giá anh nửa ngày, đưa ra kết luận: “Hơi hơi.”

Khâu Minh đá cậu ta một cái: “Được rồi, tao hỏi chúng mày, chúng mày thấy Giang Vãn thế nào?”

“Âm trầm…” Đổng Hiệp đáp.

“Khó gần…” Phạm Kiến bổ sung.

Khâu Minh nhìn trời: “Mày nói thử xem tao có thể dùng một lòng nhiệt thành làm cho cậu ta cảm động, trở thành một thanh niên dương quang, tích cực hướng về phía trước, người gặp người thích hay không?”

Hai tên kia liếc nhau, đồng thanh kêu lên: “Có mà nằm mơ!”