Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!

Chương 28: Cuộc chạm mặt bất ngờ 1



Vội kéo con nhỏ háu ăn vào cái ngõ cụt kia để cắt đuôi bà chủ vườn ổi. Thanh Hà ngồi bệt xuống thở hổn hển. Trái lại với cô Thư hồn nhiên móc ở túi ra năm sáu quả ổi và bắt đầu ăn ngon lành...

-Này con kia, tao nhớ tao mới hái cho mày hai quả thôi mà...Thanh Hà vuốt ngực cố giữu cách nói bình tĩnh.

-Hì, lúc nãy tao cũng hái mà...ăn không cưng?

-Hứ! không thèm!! Ăn cho no đi để bao giờ chết không lo bị đói. Nói rồi Thanh Hà ngoảnh mặt dậy vẻ giận dỗi. Cái con nhỏ chết tiệt mất ngay cái áo hàng hiệu vừa mới sắm được một tuần rồi. Đưa tay ném cục gạch cho thoát khỏi nỗi bực mình cô bắt đầu nhận ra sự khác biệt. Những tiếng : Grư grư.." cứ văng vẳng quanh đây...

-Này Thư, mày có nghe thấy tiếng gì không...?

-Tiếng gì, tao chỉ nghe thấy tiếng bụng tao đói thôi...?? Nói rồi cô lại trở lại công việc chính của mình đó là ăn ổi.

Nhưng cái tiếng kêu quái quỷ kia ngày càng một gần và càng một rõ khiến cho Thanh Hà toát mồ hôi hột, đôi tay cô cứ kéo lấy cánh tay đang làm nhiệm vụ vận chuyển thức ăn vào lỗ đen không bao giờ tắc kia :-Không phải chứ??

-Mày cứ lo bò trắng răng, bà đấy đi rồi không bắt tội trộm ổi nữa đâu, có việc ăn thôi cứ làm phiền người ta? Quỳnh Thư bực mình đứng dậy, chống hai tay vào hông nói một tràng dài rõ to.

Trái lại với vẻ hung dữ của Thư, Thanh Hà mặt cứ ngơ ngơ đơ đơ nhìn về phía trước. Nhìn khuôn mặt như sắp khóc đó, Thư cứ tưởng mình đã chót lỡ lời mắng nó nên nó mới ức khóc như vậy.

-Thôi nào nín khóc đi Thư thương ,Thư thương...

Vẫn không một cảm xúc nào được hiện lên khuôn mặt của Thanh Hà ngoài vẻ mặt trắng bệnh đến toát mồ hôi. Đôi tay cô vẫn giữu nguyên hướng chỉ chỉ trỏ trỏ...

-Thôi tao có làm gì đâu mà mày phải xúc động đến không ngớt lên lời như thế. Thư vẫn nhìn con bạn một cách khó hiểu.

Rồi bỗng nhiên đôi môi Thanh Hà bật lên tiếng nói:-C..ó...

-Mày nói có cái gì? Thư nhìn con bạn không hiểu? Ổi ư thì còn có...

-Không,...tao...nói...là ..ó...ó.. Thanh hà cỗ gắng giữ bình tĩnh trước những lời nói lắp bắp..

-Ó...gì...???

Thư gãi đầu ngoảnh lại phái sau: -Ôi mẹ ơi!!! Hỏi sao nó như vậy??Sao mày không bảo tao là có con chó nó ở kia hả? Thư bỗng run run tiến sát lại gần Thanh Hà.

-"Bụp" Thanh Hà gõ mạnh vào đầu cô:-Tao bảo chó thì mày có nghe đâu??

-Giờ làm sao??

-Sao biết sao là làm sao? Sao mày hỏi tao? Thanh Hà rất rối trong trường hợp gặp chó như thế này. Khổ số cô suốt ngày gặp phải chó là sao nhỉ? Có khi phải học thêm lớp võ thuật chống chó hoặc là huấn luyện chó vậy??

-Trong ba mươi sáu kế, chạy là quốc sách? Thư lẩm nhẩm trong mồm nhìn con chó.

-Ngu?

-Sao mày đánh tao?

Thanh Hà gõ một cái rõ mạnh như muốn tăng nếp nhăn cho cái bộ óc hồn nhiên chỉ biết ăn kia.-Chó nó bốn chân, mà bốn chân lại chạy nhanh hai chân. Muốn chạy chỉ còn cách gắn tên lửa vào mông mà phóng thôi.

-Tao hai chân, mày hai chân không phải bốn chân là gì?

Sau câu nói hồn nhiên Thanh Hà không khỏi phì cười trước tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Chả biết cái quả ổi chết tiệt kia có chưa chất kích thích nào không mà từ khi ăn vào toàn nói linh tinh.

-Thôi!! Đằng nào cũng chết, mình cùng chạy đi...

-Ừm!!

Nói rồi hai cô gái đứng dậy nhẹ nhàng lùi từng bước theo từng bước tiến của con chó kia. Kể nếu biết nó là chó cái hay chó đực thì sẽ cô sẽ xài chiêu "Mỹ nhân kế" mà đối phó. Nhưng đây lại là loại chó béc dê to đùng xù lông chả biết đằng nào mà lần.

-1,2,3 Chạy nào!! Sau tiếng hét trời sụp cả hai đứa co giò phóng cẳng mà chạy!! Nhưng đời không như là mơ. Phóng đến đầu ngõ gặp ngay thằng xe ôm phóng qua.

-Á!!! Bụp...Xoảng...Rầm...

Tò... tí... te.... con.... bò ...kéo ....xe.....