Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 8: Bướng bỉnh



Sáng hôm sau, Vũ Hiên Viện náo nhiệt phi phàm. Hào kiệt các nơi chuyện trò vui vẻ hòa đồng, căn bản không giống lời đồn giang hồ hiểm ác. Từ khi Viễn Chiếu đại sư đức cao vọng trọng được mọi người bầu làm minh chủ võ lâm, đại hội võ lâm đã nhiều năm không cử hành. Chuyện trong giang hồ, lão nhân gia xử lý công bằng không thiên vị, có tình có lý, ai nấy đều kính trọng ngưỡng mộ. Vì thế sinh nhật của lão nhân gia náo nhiệt long trọng không thua gì đại hội võ lâm.

Sảnh lớn, mọi người lần lượt tặng lễ tỏ tâm ý, Viễn Chiếu đại sư cười ha hả chắp tay nói: “Mọi người thật khách sáo. Lão hủ vốn muốn mượn sinh nhật mời mọi người tụ họp đông vui một lần, mọi người còn mang lễ vật đến thế này thật khiến lão hủ ngại ngùng.”

Một vị của Vô Nhai phái lập tức lên tiếng: “Viễn Chiếu đại sư không thể nói vậy, dù lão nhân gia người có không phải minh chủ, vãn bối chúng ta cũng phải hiếu kính tỏ tâm ý. Mọi người nói đúng không?” Lập tức có tiếng người lao xao tán thành.

Tiểu vương gia phủ Hoài An cười nói: “Mấy năm nay, giang hồ gió êm sóng lặng, Viễn Chiếu đại sư đã tốn không ít tâm lực.”

“Đúng thế đúng thế.” Mọi người lại tán thành lao xao.

Ta nhìn xung quanh tiểu vương gia, tại sao không thấy tiểu quận chúa? Kỳ lạ, chẳng lẽ đi rồi? Ta vốn đang háo hức được chiêm ngưỡng phong thái cốt cách của tiểu thư khuê các quý tộc hậu duệ hoàng gia trong truyền thuyết mà, thật là tiếc nuối.

Chỉ chốc lát sau, tiệc rượu được dọn ra, mọi người ngồi xuống theo thứ tự. Tiểu vương gia ngồi bên cạnh Viễn Chiếu đại sư, hắn mặc trường bào gấm màu vàng nhạt, giữa một đám hào kiệt mặc toàn màu đen, xanh đậm, màu tro, hắn như một đóa hoa cúc giữa bụi gai xù xì, hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn mềm mại.

Bởi vì Viễn Chiếu đại sư là cư sĩ tu hành tại gia, khách mời lại có phái Thiếu Lâm và Võ Đang, vì thế các món ăn bầy lên đều là món chay. Nhưng tụ hội thế này, người trong giang hồ lấy rượu làm vui, vì vậy Viễn Chiếu đại sư lại linh động một lần, làm tiệc có rượu. Vừa mở bình mùi rượu đã say sưa, chúng hào kiệt thoải mái chè chén.

Ta trời sinh yếu ớt, đặc biệt nhạy cảm với mùi rượu, vừa ngửi liền đau đầu, vì vậy lặng lẽ xin phép sư phụ, sau đó lui trước.

Trong vườn cảnh xuân quyến rũ, hoa nở rực rỡ, bướm ong vờn quanh. Ta đi dọc theo hành lang chậm rãi đi về Trúc Trí Viện.

Khi đi ngang qua hoa viên của Bồng Lai Các, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lảnh lót.

Ta đưa mắt nhìn qua, thấy trong Bồng Lai Các có một cô nương trẻ tuổi đang ngồi, khí chất cao quý, xiêm y lộng lẫy, có điều đang bực tức nên vẻ mặt hơi dữ dằn. Sau lưng cô ấy có hai nha hoàn đang đứng, trước mặt là một nha hoàn đang quỳ. Khí thế đó, lẽ nào cô ấy là tiểu quận chúa? Viễn Chiếu đại sư cố ý sắp xếp cô ấy dùng cơm riêng ở đây, không cần chung đụng với quần hùng, lão nhân gia đúng là suy nghĩ chu đáo.

Nha hoàn đang quỳ vừa khóc nức nở vừa nói: “Quận chúa bớt giận, nô tỳ đã đi xem, trong nhà bếp thật sự không có món mặn nào.”

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không biết xuống núi mua sao? Thứ đồ ăn cho thỏ này ta ăn thế nào được?”

Choang một tiếng, tất cả bát đĩa trên bàn bị hất hết xuống đất, thức ăn nước canh hắt hết lên người nha hoàn kia.

Ta cau mày than thở, tính tình tiểu quận chúa có thể miêu tả thế này: ớt chỉ thiên chấm ớt chưng trộn tinh dầu mù tạt.

“Quận chúa bớt giận, nô tỳ đi ngay.”

“Trong vòng một khắc mà không về ta lấy mạng ngươi!”

Nha hoàn kia liều mạng dập đầu: “Quận chúa tha mạng. Xin quận chúa cho thêm chút thời gian, nô tỳ sợ không thể quay về trong một khắc được.”

Tiểu quận chúa nhấc chân đá, giận dữ quát lên: “Nha đầu chết tiệt! Còn không đi mau!”

Ta không thể trơ mắt đứng nhìn nữa, quận chúa này ghê gớm quá. Xuống núi rồi còn đi mua đồ ăn, có là chim cũng phải bay mất một khắc.

Ta rảo bước về phía đấy lên tiếng: “Quận chúa, với khoảng cách từ đây xuống chân núi, có là khinh công thượng thừa cũng mất nửa canh giờ cả đi lẫn về. Cô bé này chỉ là một nha hoàn, cô có trói cô bé lại, thả lăn xuống chân núi cũng mất nửa canh giờ.”

Nếu cô ấy không phải quận chúa, ta sẽ giáo huấn một phen. Nhưng nghĩ đến thân phận của cô ấy, ta sẽ nhẫn nại chút để không gây phiền phức cho sư phụ, ta cố gắng nhẫn nhịn, nói giọng vui tươi, tỏ vẻ hiền lành khiêm tốn, nhưng chỉ là mặt nóng áp mông lạnh thôi.

Cô ta lạnh lùng lườm ta, hừ rồi nói: “Ngươi là ai? Mà nhúng mũi vào việc của người khác!”

Ta nhẫn nhịn, cười hai tiếng thi lễ: “Ta là đệ tử Tiêu Dao môn.”

Cô ta cười lạnh liếc ta: “Tiêu Dao môn lại có đệ tử như ngươi sao? Bộ dạng của ngươi cách hai chữ Tiêu Dao quá xa.”

Ta gật đầu cười theo: “Quận chúa nói rất đúng, tiểu nhân không tiêu dao chút nào, cùng lắm chỉ là lang thang, ha ha.” Ta vốn rất hài hước mà.

Dường như việc ta hạ mình khiến cô ấy hài lòng, không lớn tiếng với ta nữa, quay lại đá nha hoàn kia một cái, lạnh lùng nói: “Còn không đi mau.”

Tiểu nha hoàn nửa mặt trắng bệch, nửa mặt bị đá nên đỏ lừ, cúi đầu run rẩy. Ta nhìn mà lòng khó chịu, mỗi lần nhìn thấy tiểu cô nương thân thế cơ khổ bị ức hiếp, ta không khỏi liên tưởng đến hoàn cảnh bản thân, không nhịn được mà ra tay. Tiểu Hà Bao cũng được ta cứu như vậy. Nhưng thân phận của “ác bá” ức hiếp tiểu nha hoàn này không tầm thường, ta phải nhẫn nại, dùng trí tuệ.

Ta cười nịnh bợ: “Quận chúa, hay để ta kiếm cho cô một con gà rừng, gà rừng nướng đặc biệt thơm ngon.”

Cô ta nhướng mày, có vẻ động lòng.

Ta lại nói tiếp: “Quận chúa, quanh đây toàn người miền núi, có xuống chân núi cũng chẳng kiếm được món gì tử tế, còn tốn thời gian. Sư huynh của ta rất thạo nướng gà rừng, cô chờ một lát, ta đi gọi hắn đến.”

Mặt cô ta có vẻ hòa hoãn hơn: “Vậy ngươi đi nhanh đi.”

Ta lập tức quay về chỗ tiệc, len lén kéo Giang Thần đi. Hắn đã uống tương đối, càng thêm phong lưu phóng khoáng, thật là sắc như mỹ ngọc, mắt như sóng xuân, càng thu hút, càng ưa nhìn.

Ta vội nói: “Mau đi săn một con gà rừng, rồi muội sẽ đa tạ huynh!”

Hắn cười một tiếng: “Để làm gì? Muội muốn ăn sao?”

Ta không còn thời gian kể tỉ mỉ, vội nói: “Vâng, nhanh đi, chuẩn bị xong mang đến hoa viên sau Bồng Lai Các tìm muội.”

Ta quay đầu trở lại Bồng Lai Các, lo lắng không biết tiểu quận chúa có trút giận lên nha hoàn kia không.

Đến Bồng Lai các, nha hoàn kia vẫn đang quỳ trên đất, quét dọn mảnh vỡ và thức ăn. Cô ấy dùng tay trần nhặt mảnh vỡ, tiều tụy như lá cây, không biết tại sao ta nhìn mà xót xa, hốc mắt ướt nhòe. Nếu không phải ta may mắn được sư phụ nuôi dạy, chỉ sợ cũng sẽ lưu lạc đến tình cảnh này?

Hai nha hoàn khác đang quạt cho tiểu quận chúa, cô ta nôn nóng hỏi: “Lúc nào mới có?”

Ta vội nói: “Nhanh thôi nhanh thôi.”

Ta rất tin tưởng vào sự nhanh nhẹn của Giang Thần, ta từng nói, thi thoảng mới cảm nhận được ưu điểm của hắn một lần, trên cơ bản là những lúc hắn làm thịt thú rừng cho ta ăn. Nhưng hắn cũng lười, vì thế mấy tháng mới làm cho ta một lần. Vì thế ta nói nửa năm mới cảm động một lần trên cơ bản là chính xác, không hề sai.

Chỉ chốc lát sau đã thấy Giang Thần đi tới, tay cầm một túi tiền, sao nhanh vậy nhỉ? Ta cũng thấy cái túi tiền kia không giống cất giấu gà rừng?

Giang Thần thấy trong Bồng Lai Các có người khác, dường như mất hứng.

Ta vội vàng tiến tới cười hì hì: “Nhanh thỉnh an quận chúa. Quận chúa không quen ăn chay, muốn ăn món mặn, muội đã tiến cử huynh với quận chúa.”

Hắn run lên, ánh mắt lạnh ngắt, liếc ta một lượt, tiến lên hai bước miễn cưỡng chắp tay: “Thỉnh an quận chúa.”

Tiểu quận chúa vừa thấy hắn thái độ liền dịu đi, mày cũng bớt nhíu. Haizzz, sắc đẹp của Giang sư huynh quả là đánh đâu thắng đó. Ta chợt nghĩ, nếu bên cạnh tiểu quận chúa có thêm mấy mỹ nam tử như Giang sư huynh và Vân sư huynh thì chắc cô ta sẽ dễ tính hơn nhiều.

Tiểu quận chúa đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi là đầu bếp?”

Haizzz, cả giọng nói cũng khác hẳn lúc mắng mỏ nha hoàn, dịu dàng nhẹ nhàng còn mềm mỏng.

Đầu bếp! Giang Thần vốn đã không vui mặt lại tối tăm thêm. Ta không nhịn được cười ra tiếng, vội nói: “Hắn là sư huynh của ta, gà rừng hắn nướng thật sự là mỹ vị nhân gian. Giang Thần huynh nhanh một chút, quận chúa đói bụng.”

Giang Thần lạnh lùng nghiêm mặt liếc mắt nhìn ta, lại nhìn tiểu nha hoàn đang dọn mảnh vỡ và thức ăn, nói với tiểu quận chúa: “Nếu quận chúa tới để chúc thọ Viễn Chiếu đại sư, thì nên biết Viễn Chiếu đại sư là cư sĩ, vốn ăn chay. Quận chúa không quen được đồ ăn thức uống ở đây thì nên quay về ngay lập tức, thật sự không nên sát sinh ăn mặn trong nhà Viễn Chiếu đại sư, làm thế thật chẳng có chút thành ý chúc thọ nào.”

Tiểu quận chúa biến sắc, ta cũng biến sắc, hận không thể vo viên những lời Giang Thần vừa nói ấn trở lại mồm hắn.

Quả nhiên, tiểu quận chúa nổi giận! Cô ấy giơ ngón tay ngọc, bực tức mà nói: “Ngươi… ngươi thật to gan.”

Dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần của cô ta chỉ được chốc lát liền lộ nguyên hình, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sắc đẹp trước mặt cũng không tác động được.

Giang Thần chắp tay: “Tại hạ không dám, cáo từ.” Dứt lời, hắn phẩy tay áo, xoay người bỏ đi, ba phần phóng khoáng bảy phần bướng bỉnh.

Hắn cũng giận rồi. Ta vốn không thích thị phi, một mực giữ hoà khí ước gì thiên hạ thái bình. Nhưng, cả hai vị trước mắt đều không ai kém ai, kỳ phùng địch thủ khiến tình huống tụt dốc, ta chợt vã mồ hôi lạnh.

Giang Thần vừa nhấc chân định bỏ đi. Ta vội vàng đuổi kịp, kéo tay hắn thấp giọng nói: “Giang Thần, cô ta là quận chúa, đừng bướng bỉnh, nhanh làm theo ý cô ta.”

Hắn nhìn ta, nói rõ ràng: “Quận chúa thì sao, may mắn sinh nơi phú quý, cũng chỉ hai con mắt như bao người, nhưng tính tình thì thật sự hơn nhiều!”

Ta thì thầm chỉ sợ quận chúa nghe thấy, hắn lại nói rõ ràng như chỉ sợ quận chúa không nghe thấy!

Ta sợ hãi quay đầu nhìn tiểu quận chúa, mặt cô ta tái xanh. Nha hoàn đứng sau trắng bệch rất nghiêm trọng, ngơ ngác nhìn Giang Thần, như thể muốn nói ngươi chết chắc rồi.

Ta âm thầm hít vào.

Giang Thần phẩy tay áo bỏ đi.

Tên này phẩy tay áo bỏ đi với ta nhiều thành quen rồi, trước mặt tiểu quận chúa cũng dám phẩy tay áo bỏ đi, đúng là ăn gam hùm mật gấu. Ta hít một hơi lạnh, vừa nghiến răng vừa bội phục.

Tiểu quận chúa quát lớn một tiếng: “Ngươi quay lại cho ta.”

Tiếng hét đấy khiến tai ta phát đau, Giang Thần như không nghe thấy, tiếp tục xoải bước đi tới.

Ta vội vàng đuổi theo kéo tay áo hắn, dưới tình thế cấp bách, ta véo thật mạnh vào tay hắn.

Hắn nhìn ta: “Muội sờ soạng ta làm gì?”

Ta đỏ mặt, vội đẩy tay hắn ra. Véo và sờ khác nhau rất nhiều, ý nghĩa cũng khác hoàn toàn, nhưng giờ không phải lúc giải thích cho hắn sự khác nhau giữa véo và sờ.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, dịu dàng nói: “Tiểu Mạt, muội muốn ăn gì, chúng ta ra sau núi câu cá nướng ăn nhé?”

Chẳng phải là cố tình chọc giận quận chúa sao? Ta cắn răng chỉ muốn nướng hắn lên ăn! Ta âm thầm hối hận, chỉ vì nhất thời mềm lòng, muốn giúp nha hoàn kia, giờ liên lụy cả mình và Giang Thần, có khi một lát nữa liên lụy đến cả sư phụ mất.

Vừa nghĩ đến đấy, có hai người đi tới từ hướng đối diện, là sư phụ và Vân Châu, ta vã mồ hôi, sư phụ từng dặn cách xa người của triều đình, giờ thì hay rồi, ta tự động đưa thân đến cửa không nói, còn bị cửa kẹp trúng.

Sư phụ nhíu mày, từ xa đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sư phụ, chuyện…này, nói ra thì dài dòng.”

Ta đang định kể lại, tiểu quận chúa đã đi huỳnh huỵch đến.

“Tử Chiêu, huynh tới đúng lúc lắm, Tiêu Dao môn lại có kẻ thế này sao!”

Ta nhìn Vân Châu thi lễ với tiểu quận chúa, thì ra họ quen nhau từ lâu. Thì ra Vân Châu có tên chữ, là Tử Chiêu.

Vân Châu mỉm cười: “Quận chúa, không biết bọn họ đắc tội cô thế nào?”

Hắn ít khi cười nên nụ cười đẹp khó mà tưởng tượng, như ngàn dặm núi băng, như mây tan trăng tỏ, chiếu sáng nhân gian.

Đáng tiếc, nụ cười đấy không dành cho ta. Ta ngập ngừng nuốt nước miếng, lòng như bị đá đè.

Tiểu quận chúa giơ tay chỉ thẳng vào mặt ta, hừ nói: “Để con nha đầu vô giáo dục này nói!”

Ta ngẩn người, lòng bùng lửa giận, người khác nói ta thế nào cũng được, nhưng ta kị nhất là “vô giáo dục”. Dù ta tốt tính cũng không nhẫn nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Ta không có gì để nói, quận chúa muốn thế nào thì như thế, chúng ta không phản đối.”

Quận chúa dậm chân: “Tử Chiêu, hai tên này ức hiếp ta.”

Ta nghe hai chữ “Tử Chiêu”, nhìn tiểu quận chúa giận mà như không giận, mắng mà như không mắng, ghen tuông bốc lên đỉnh đầu. Hắn có tên chữ mà chưa từng nói với ta. Quận chúa thì rõ ràng là đang làm nũng. Xem ra quan hệ giữa bọn họ không tầm thường, nói không chừng, tiểu quận chúa đến đây chúc thọ Viễn Chiếu đại sư là vì muốn gặp gỡ hắn.

“Quận chúa bớt giận, ta sẽ đưa hai đồ đệ này về chỉ bảo, cáo từ .” Sư phụ rất giỏi bao che khuyết điểm, lôi kéo ta và Giang Thần đi, để Vân Châu lại lo liệu. Cũng tốt, dù sao bọn họ quen biết đã lâu, từ từ hàn huyên đi.

Ta ghen tỵ đi theo sư phụ, đột nhiên cảm thấy có vấn đề, ta ghen với cô ta sao! Haizzz, dừng lại dừng lại.

Trở lại Trúc Trí Viện, ta kể lại tỉ mỉ một lượt, sư phụ vốn định nói ta, rồi cũng nhịn xuống, quay đầu đi nói Giang Thần: “Giang thiếu gia, con không thể nhường con gái sao, đấy còn là quận chúa, làm sao chịu chấp nhận.”

Giang Thần không lên tiếng, không có chút ý tứ hối hận nào, đứng đấy hiên ngang cứng cỏi. Ta càng khẳng định, chỉ có Dạ Xoa mới khống chế được hắn!

Sư phụ nhìn hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chắp tay ra ngoài.

Ta thở phào nhẹ nhõm, rót một chén nước, uống nước vào bụng kêu rột rột vì đói, ta mới nhớ ra mình chưa ăn gì.

Ta nhìn lại, Giang Thần cũng đang nhìn ta chăm chú, ánh mắt mơ hồ có chút u uẩn. Trước giờ hắn tâm cao khí ngạo, bướng bỉnh hơn người, hôm nay rốt cục gặp tiểu quận chúa kỳ phùng địch thủ, đúng là duyên phận.

Ta cười ha hả: “Giang Thần, không phải huynh vừa nói muốn đưa muội ra sau núi nướng cá sao, chúng ta đi thôi?”

Giang Thần xem xét ta một hồi: “Ta vốn định đưa muội đi, cố ý đến nhà bếp lấy muối. Nhưng giờ ta không muốn đi nữa.”

“Sao lạ vậy, không phải chính huynh vừa nói muốn đi sao?”

“Lúc nãy muốn chọc tức nha đầu kia mới nói thế, giờ không muốn đi.” Vẻ mặt hắn rất khó hiểu, ta chẳng hiểu nổi tại sao hắn lại giận.

“Tại sao?”

“Mất hứng.” Hắn lạnh lùng buông một câu, xoay người bỏ đi.

Ta trơ mắt nhìn bóng lưng hắn mà nghiến răng nghiến lợi, có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ cao lớn một chút, mặt mũi tuấn tú một chút sao. Ta sẽ tìm một Dạ Xoa trừng trị huynh, hừ!