Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 1: Sờ Sờ, ca ca



Sư phụ vẫn nói ta ngây thơ chậm lụt, quá mức thật thà. Thật ra không thể trách ta.

Ta có mười sáu vị sư huynh, mười vị sư thúc, một vị sư phụ, tính cả người làm công, Tiêu Dao Môn có bảy mươi hai người đàn ông, ta và Tiểu Hà Bao là hai người có giới tính nữ duy nhất. Tiểu Hà Bao là nha hoàn của ta, nhỏ hơn ta hai tuổi. Ta trên không có nữ trưởng bối, dưới không có bạn tâm giao đồng lứa, đa số chuyện phải tự tìm hiểu, vì thế u mê chậm lụt cũng là dễ hiểu.

Ta lớn lên giữa các sư huynh sư thúc, hình thành tính tình tùy tiện, bởi vậy, lúc đầu ta không nhận ra dụng tâm hiểm ác của Giang Thần tiểu tử kia, cho đến một ngày Tiểu Hà Bao nhắc nhở ta: “Tiểu thư, sao em thấy mỗi lần Giang công tử gọi tên cô đều có vẻ vi diệu khó tả, cậu ấy là kinh thành nhân sĩ, lẽ ra không thể có giọng địa phương kiểu đó.”

Ta múa kiếm như mưa, lơ là mà hỏi: “Vi diệu thế nào?”

Tiểu Hà Bao thần thần bí bí nói: “Em cảm thấy khi cậu ấy gọi tên cô, không phải gọi Mạc Mạt, mà là gọi Sờ Sờ (Mạc Mạc)!”

“Ờ?” Ta thu bảo kiếm, nhíu mày hồi tưởng. Nhưng trước giờ ta vốn qua loa, chưa từng để tâm chú ý.

Ta quyết định thử nghe một lần.

Ta cầm kiếm đến vườn anh đào, lúc này nhất định Giang Thần đang thừa dịp sư phụ gà gật bên suối mà vào đây vặt anh đào.

Ta đứng trong vườn ngửa đầu tìm kiếm.

Vườn anh đào toàn cây đại thụ trăm năm, cành lá sum suê. Hương xuân tháng tư, ánh dương hắt qua tán lá, các sắc xanh xen kẽ, từ lục nhạt mông lung đến màu ngọc bích trầm lắng. Quả anh đào nhỏ nhắn tròn xinh đỏ như mã não, lung linh xinh đẹp treo đầy ngọn cây.

Ta nuốt nước bọt, đột nhiên nghe thấy tiếng nước sau lưng.

Ta quay đầu nhìn, ngẩn ngơ sững sờ.

Trong bóng râm lác đác ánh dương, Giang Thần nửa nằm trên cành cây, trong tà áo là hơn chục quả anh đào đỏ tươi. Một tay hắn cầm bình rượu nhỏ, một tay cầm một quả anh đào, bình rượu nghiêng nghiêng, dòng nước róc rách theo quả anh đào…

Nói thật, giờ phút này ta quên hẳn mục đích ban đầu, trước mắt chỉ có một bức họa: giữa tán lá xanh, xiêm y trắng, bình rượu đen, một quả anh đào đỏ.

Bức họa này trong tĩnh có động, phối màu nổi bật, đậm nhạt phù hợp, người trong bức họa đôi mắt khép hờ, thản nhiên nhàn nhã, phong lưu phóng khoáng không nói nên lời, khiến người khác phải ngẩn ngơ.

Giang Thần đặt quả anh đào vào trong miệng, ngồi thẳng dậy nhìn ta cười cười: “Sờ Sờ, ngẩn ngơ cái gì, nhìn ta đến mê mẩn sao?”

“Bùm” một tiếng, cảnh đẹp, tranh đẹp, ý tốt bị hai tiếng “Sờ Sờ” của hắn đẩy đến chín tầng mây, không còn sót lại chút gì.

Đúng là hắn gọi “Sờ Sờ” !

Ta lập tức nhãn mạo kim tinh, giận sôi lên. Nhìn kỹ hắn lần nữa, hắn cười đến mắt không còn là mắt, thật là mờ ám, thật là lẳng lơ!

Ta cắn răng hít vào, chỉ muốn dùng chiếc giày nổi tiếng nặng mùi của Trương sư phó ở nhà bếp đá vào gương mặt tuấn tú của hắn, “bộp” một tiếng rồi lưu lại một dấu ấn hình trái cà tím.

Đừng nói hắn phát âm không rõ ràng, khi hắn cãi nhau với người khác trôi chảy như nước sông liên miên không dứt, từ ngữ như châu ngọc hàm ý sâu xa, vô cùng thâm thúy. Phải một lúc sau, bạn mới có thể nhận ra mình bị hắn mắng.

Vì thế, tuyệt đối là hắn cố ý, bạn nhìn nụ cười yêu nghiệt kia mà xem. Ta phải đi tìm sư phụ tố cáo, nhân tiện cứng rắn đòi đổi tên.

Sư phụ đang nằm ngủ trên ghế mây bên bờ suối. Có điều hắn chưa bao giờ thừa nhận là mình ngủ, hắn vẫn cường điệu là mình đang luyện công, dưỡng khí.

Ta hầm hừ chạy đến, hô to một tiếng: “Sư phụ!”

Đúng là hắn đang ngủ, bị ta gọi một tiếng vang dội đấy, thiếu chút nữa lăn khỏi ghế mây.

Hắn ngồi dậy, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đoan trang tú nhã của sư phụ, nhìn ta bằng ánh mắt từ ái, thân thiết hỏi: “Tiểu Mạt, con bị chó cắn sao?”

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con bị Giang Thần cắn!”

“Không được nói như vậy, Giang Thần là sư huynh của con.”

Ta hổn hển tố cáo: “Hắn gọi con là ‘Sờ Sờ’!”

Sư phụ trừng mắt, nghiêm trang nói: “Tên con là Mạc Mạt mà!”

Ta cau mày, vô cùng bất mãn. Sư phụ thường xuyên đại trí giả ngu, có thể giả bộ hồ đồ quyết không thanh tỉnh, làm đệ tử đóng cửa của hắn, ta rất hiểu hắn, xem đi, hắn lại giả vờ mơ hồ, ý đồ ba phải rồi. Quên đi, ta nói thẳng mục đích chính thôi.

“Sư phụ, tại sao lại đặt cho con cái tên này, con không thích!”

“Bởi vì con là đệ tử đóng cửa của ta, đệ tử cuối cùng (tối mạt).”

“Con họ gì chẳng được, tại sao lại họ Mạc?” Ta không phản cảm tên Mạt, nhưng đứng cùng họ “Mạc” thì ta cực kỳ phản cảm.

“Bởi vì lai lịch của con rất mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ, đặc biệt)! Sáng sớm hôm đó ta đi tản bộ, đột nhiên phát hiện trên bãi cỏ có bọc hành lý, ta còn tưởng nhặt được một túi tiền, mừng rỡ mở ra, con oa một tiếng, thiếu chút nữa thì sư phụ ta ngất tại đấy.”

“Sư phụ, tên này rất khó đọc, còn có hài âm!” Vừa nghĩ đến bị Giang Thần gọi là “Sờ Sờ”, lòng ta lại kích động như kiến trong chảo nóng.

Sư phụ tỏ vẻ phấn khởi nói: “Mạc Mạt, tên này rất hay, vừa văn nhã vừa độc đáo, so với Thúy Hoa, Đào Hồng dễ nghe hơn. Sư phụ ta đắc ý nhất chính là đặt cho con cái tên này. Ta đọc không biết bao nhiêu Đường Thi Tống Từ, cuối cùng cũng có một lần dụng võ.”

Ta buồn bực muốn hộc máu.

“Sư phụ, dù sao con cũng muốn đổi tên.”

“Con muốn tên là gì?”

“Tên gì cũng được, chỉ có họ Mạc này là kiên quyết không.”

Sư phụ lập tức hai mắt lấp lánh: “Vậy con theo họ của ta đi.”

Sư phụ tên Thạch Cảnh, lòng ta thầm đọc, lập tức phủ quyết. Thạch Ma? Còn không bằng Mạc Mạt ấy!

Sư phụ thấy ta không nói gì, vì thế xoa xoa mi tâm bất đắc dĩ nói: “Vậy con tự chọn đi, dù sao con không cha không mẹ, ta cũng không biết con họ gì.”

Ta nảy ra sáng kiến, vui vẻ nói: “Đặt tên con là Vân Mạt đi.”

Đệ tử đứng đầu của sư phụ tên Vân Châu, là thần tượng của ta. Ta vẫn cảm thấy họ Vân rất dễ nghe lại có ý tứ, ngoại hình Vân sư huynh như tiên nhân, cùng họ với hắn, từ nay về sau, ta có thể gọi hắn là ca ca, thân thiết biết bao. Ta phấn khởi đi báo tin với mỗi vị sư huynh, ta đã đổi tên, từ nay ai còn gọi ta Mạc Mạt ta sẽ không cho hắn yên!

Thật ra sau này ta rất hối hận, ta tên Vân Mạt thì Vân Mạt, tại sao lại gọi Vân Châu là ca ca chứ?

Nghe nói ta đổi tên, Tiểu Hà Bao cũng rục rịch tới tìm ta .

Cô bé nhăn nhó nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, em có thể đổi tên không?”

Giờ phút này ta bắt đầu cảm nhận được tâm trạng của sư phụ, bởi vì tên của Tiểu Hà Bao (túi tiền nhỏ) là ta đặt.

Ba năm trước, các sư huynh xuống núi đi chúc thọ chưởng môn phái Võ Đang, ta cũng đi theo. Ở chân núi gặp Tiểu Hà Bao đang bị kẻ ác đuổi đánh. Ta ra tay cứu cô bé, đó là lần đầu tiên ta hành hiệp trượng nghĩa, thật ra là nhờ công các vị sư huynh. Kẻ ác kia vừa thấy các vị sư huynh uy phong lẫm liệt, không đợi ta rút bảo kiếm ra đã chạy biến luôn.

Tiểu Hà Bao nói cô bé không chốn dung thân, vì thế sư phụ làm chủ cho ta nhận cô bé làm nha hoàn, thật ra là làm bạn với ta.

Ta nhìn Tiểu Hà Bao, buồn bã nói: “Tên Tiểu Hà Bao rất hay mà! Đói bụng có trứng luộc để ăn (trứng luộc là “hà bao đản cật”), không có tiền, trong túi có bạc để tiêu. Ý nghĩa như thế, tại sao em không thích?”

Tiểu Hà Bao vô cùng cao hứng bị ta thuyết phục. Xem ra trình độ đặt tên của ta cao hơn sư phụ. Sư phụ ta Thạch Cảnh là vị chưởng môn thứ chín của Tiêu Dao Môn, khi còn trẻ giang hồ vẫn xưng tụng là Ngọc Diện Công Tử. Lần đầu tiên ta nghe cái tên đấy, cười đến đau bụng, Giang Thần đứng bên cạnh ta, cười âm hiểm: “Sờ Sờ, có phải muội nghĩ đến Ngọc Diện Hồ Ly?”

Ta nghiêm túc kiên quyết phủ nhận.

Thạch Cảnh sư phụ có tướng mạo nho nhã, da lại trắng, còn trẻ đã là chưởng môn, vì thế thường mặc quần áo màu đen cho già dặn. Nhưng màu đen càng tôn lên làn da trắng, vì thế biệt danh kia càng thêm chính xác. Haizzz, thật là vừa lợi vừa hại.

Sư phụ vừa nhậm chức chưởng môn liền thể hiện tài lãnh đạo tuyệt vời không nặng khuôn phép quyết tâm tuyển nhân tài. Hắn không quan tâm thời gian vào cửa dài ngắn thế nào, lý lịch gia thế cũng gạt qua một bên, tất cả lần lượt đấu võ, người chiến thắng làm thủ tịch đại đệ tử. Không quan tâm tuổi tác nhiều ít thế nào, mọi người đều tôn hắn là nhân vật số hai của Tiêu Dao Môn, nhân vật số một đương nhiên là sư phụ lão nhân gia.

Vân Châu sư huynh nhờ thế trổ hết tài năng. Sau một hồi phong vân biến sắc tỉ võ toàn môn, hắn thắng tất cả các sư huynh, thành thủ tịch đại đệ tử của sư phụ. Mà ta, thành đệ tử đóng cửa của sư phụ, ta cảm thấy, đây là duyên phận.

Vì thế, sau khi đổi tên Vân Mạt, ta liền đi theo Vân Châu sư huynh, bắt đầu gọi hắn ca ca. Lúc đầu, miệng hắn co giật một chút, quay đầu bỏ đi. Sau đó, ta gọi một ngày mấy chục lần, hắn chết lặng, cam chịu. Đúng là có chí thì nên!

Vân Châu sư huynh còn tuấn tú hơn sư phụ, nhưng hắn vui buồn không ra mặt, vì thế ta chẳng biết trong lòng hắn nghĩ gì, Giang Thần sư huynh thì vui buồn ra mặt, ta cũng thường xuyên không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì. Thế mới nói, chuyện gì cũng có chừng mực, hăng quá hóa dở.

Đảo mắt đến sinh nhật mười lăm tuổi của ta, ta chờ đợi ngày này đã một năm. Bởi vì Tiêu Dao Môn có mười sáu vị sư huynh, nếu mỗi người tặng ta một món quà, hihi, nghĩ đến đây, ta cười đến mắt thành sợi chỉ.

“Tiểu Mạt, cười cái gì đấy? Mắt thành sợi chỉ rồi.”

Ta nhìn lại, Giang Thần chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi về phía này. Ta cho là hắn chắp tay sau lưng để giấu quà tặng ta, không ngờ, nhìn ra sau lưng hắn mới hay trống trơn.

Ta có chút thất vọng, vì thế nhắc nhở hắn: “À, hôm qua sư phụ lão nhân gia nói với mọi người chuyện kia, huynh không nghe thấy sao?”

Hắn ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

Giả bộ hồ đồ sao? Ngày hôm qua sư phụ cố ý thông báo với mọi người, hôm nay là ngày ta đến tuổi cập kê, mọi người nên tặng quà cho ta.

Tối hôm qua, ta cảm động chạy đến phòng sư phụ, tán gẫu đến tận lúc hắn ngáp ngắn ngáp dài. Ta thấy sư phụ mệt mỏi, định rửa chân cho hắn, kết quả dọa sư phụ mặt ngọc tái nhợt, hết hẳn buồn ngủ. So với sư phụ, Giang Thần thật là không tim không phổi, ngày quan trọng thế này, lại không có gì tặng ta. Ta và hắn có bốn năm tình đồng môn cơ mà.

Ta nhìn hắn chăm chú, nghiêm mặt nói: “Giang sư huynh, đáng lẽ huynh phải họ Vắt mới đúng.”

“Tại sao?”

“Vắt cổ chày ra nước đấy.” Ta đi theo Giang Thần đấu võ mồm vài năm, cũng học được chút bản lĩnh.

“Tiểu Mạt muội mới vắt cổ chày ra nước! Những năm trước ta có tặng quà sinh nhật cho muội không, thế muội có tặng ta chưa?” Từ sau khi ta đổi tên Vân Mạt, hắn không gọi ta “Sờ Sờ” nữa, nhưng cũng không chịu gọi ta “Vân Mạt”, bắt chước sư phụ gọi “Tiểu Mạt”.

Ta bất mãn: “Giang sư huynh, một cái lá cây cũng gọi là quà sao?”

Hắn trợn mắt: “Đấy là một cái lá tầm thường sao? Trên lá viết thơ Vương Duy.”

Ta lườm hắn xem thường: “Nhưng huynh không phải Vương Duy.”

“Tiểu Mạt, muội chẳng hiểu lãng mạn gì cả, không biết thưởng thức.” Hắn bĩu môi phóng khoáng bỏ đi, đi được ba bước còn quay lại liếc ta một cái nhìn khinh thường.

Ta cũng liếc mắt trả hắn. Đúng là năm nào hắn cũng tặng quà, nào là lá cây, hoa dại, chim sẻ, thứ đáng giá nhất là một hộp son. Ta vui sướng hài lòng cầm hộp son đầu tiên trong đời đi khắp nơi khoe mọi người. Tiêu Dao Môn đều là đàn ông, lần đầu tiên ta thấy món đồ này, cao hứng không tả nổi.

Vân Châu liếc mắt qua, thản nhiên nói: “Hình như là đồ dùng rồi.”

Ta liền nhét hộp son dưới đáy hòm, mỗi lần nhớ đến Giang Thần, trong đầu ta chỉ có một từ, keo kiệt.

Vân Châu chưa từng tặng quà cho ta. Nhưng không tặng còn hơn là tặng cho có lệ.