Ba Ba

Chương 44: Sóng vỗ mạn thuyền



Đào Đào đã hơn bốn tuổi, Nghiêm Thành đăng ký cho con ở một trường mẫu giáo gần nhà. Cô bé thích lắm, cả ngày cứ xúm xít bên Lạc Lạc hỏi về trường, về lớp, hỏi xem việc đi học có vui không?

Đi học? Lạc Lạc cũng là lần đầu tiên được đi học. Trong lớp học có nhiều thứ cậu chưa từng trải nghiệm. Nhưng mà quả thật….Cũng rất vui.

-Ở đó có nhiều bạn hả anh?

-Ừ, nhiều bạn.

-Các bạn có tốt không ạ? Có ghét Đào Đào không? Đào Đào đem kẹo chia cho các bạn ấy, các bạn sẽ thích Đào Đào phải không ạ?

-Đồ ngốc….

Thích và không thích, làm sao chỉ có thể dùng một cái kẹo để giải quyết. Thích một người, có tình cảm với một người là cả một quá trình.

Những điều Lạc Lạc biết, Đào Đào không biết…Năm Lạc Lạc bốn tuổi đâu có ngốc nghếch như vậy. Thằng bé đã biết nhìn sắc mặt người khác, biết ba lúc nào không vui để tránh xa.

Lúc còn nhỏ….

-Anh ơi, ăn kẹo đi.

Khi về nhà bà cố vừa rồi, Đào Đào được hai anh cho rất nhiều kẹo. Chị Như Ý thì cứ khóc suốt. Anh Mạnh Quan nói, chị đang rất buồn. Đào Đào chỉ biết ôm lấy chị thôi.

Anh Lạc Lạc cũng hay buồn lắm. Dù là anh lúc nào cũng cười. Dù là anh lúc nào cũng vui vẻ. Nhưng Đào Đào thấy, có khi anh sẽ ngồi yên một chỗ. Khi không ai nhìn anh, anh sẽ buồn, anh sẽ lặng im.

-Anh không ăn kẹo. Ăn nhiều như Đào Đào sẽ bị sún răng đó.

-Nên anh Lạc Lạc ăn giùm Đào Đào đi -Cô bé chun mũi làm nũng- Anh Lạc Lạc đâu có răng sâu đâu. Đào Đào có rồi nè.

Lạc Lạc phì cười khi nhìn hàm răng sâu nhỏ xíu của cô nhóc. Cậu định véo mũi, mắng Đào Đào vài câu về cái tội thích ăn ngọt. Lạc Lạc từ nhỏ đã không có răng sâu, không bị nhức răng.

Vì không ăn kẹo. Vì có kẹo đâu mà ăn?

-Anh ơi, anh lại buồn rồi.

Đào Đào ôm lấy cổ Lạc Lạc. Một cái hôn khẽ đặt lên má cậu nhóc. Mỗi lần mẹ hay ba bị mệt, cô bé đều làm thế. Ba và mẹ đều nói, chỉ cần vậy là khỏe lại ngay.

-Con ngốc….

Mắt Lạc Lạc cay xè.

-Anh ơi, không buồn nữa. Anh không buồn nữa nha.

-Ừ. Anh không buồn nữa. Anh Lạc Lạc sẽ không buồn nữa. Lúc nào cũng vui vẻ như Đào Đào vậy.

-Đào Đào không phải lúc nào cũng vui đâu -Đào Đào lắc cái đầu xinh xắn, ngồi ngay ngắn bên Lạc Lạc -Có khi Đào Đào cũng buồn lắm. Nhưng Đào Đào sợ mẹ khóc. Đào Đào mới cười. Đào Đào vui, mẹ sẽ vui. Đào Đào buồn, mẹ sẽ buồn…

Lạc Lạc bật cười. Con nhóc vừa ngây thơ, vừa đáng yêu như thế, ba mẹ cô bé vì con nên sẽ sống với nhau hạnh phúc. Còn Lạc Lạc….Ba mẹ sao không thể vì con mà sống vui vẻ chứ? Tại sao ba lại luôn đánh Lạc Lạc? Tại sao ông ấy cứ nhìn thấy Lạc Lạc là lại phẫn nộ? Lạc Lạc đâu ít lần gọi ” Ba….ba” thống thiết. Song tay ông ấy không hề dừng lại. Ông ấy đấm, đá. Mắt ông ấy đỏ như máu, hệt như một người điên.

Tại sao?

Cũng là “ba” như nhau mà. Sao ba của Đào Đào lại như vậy? Tại sao ba của mình lại thế kia?

-Anh ơi…..

-Ừ….- Lạc Lạc gượng cười, hít mũi- Mai Đào Đào đi học rồi. Lát anh dẫn Đào Đào đi mua đồ nhé, mua cho Đào Đào khăn tay lau miệng. Mua kẹo để em đem theo.

-Sao anh nói, không cần kẹo các bạn cũng thích Đào Đào mà?

-Ừ. Các bạn không cần kẹo mới thích Đào Đào. Nhưng khi em có bạn chơi chung rồi, em mời bạn ăn kẹo bạn sẽ vui lắm. Anh mua chocolate nhé, các bạn nhỏ đều thích.

-Dạ….

-Ăn xong phải lau tay nghe chưa?

-Dạ…

Lạc Lạc đỡ Đào Đào xuống. Hai đứa trẻ định đi vào nhà thì trước mặt như có ai đó che khuất. Lạc Lạc nhận ra….Vóc dáng cao lớn đó là Thạch Tư Nhiên. Cậu bé cụp mắt, mỉm cười thật tự nhiên.

-Chào chú ạ….

-Chào chú ạ…

Đào Đào bắt chước chào. Ánh mắt Thạch Tư Nhiên chăm chú nhìn vào Lạc Lạc như để tìm một điểm thân quen. Thật thân quen.

-Chào hai cháu…

-Cháu đưa em vào ngủ trưa ạ.- Lạc Lạc lễ phép- Cháu chào chú.

Lạc Lạc không cảm thấy hồi hộp gì cả. Tất cả đều giống như những lần thực hành phi vụ khác. Trong cái đầu bé nhỏ đã hình thành không ít tính toán để hành hạ Thạch Tư Nhiên. Một kẻ như hắn không xứng đáng được hạnh phúc. Một khi đã chấp nhận trò lừa gạt tình cảm, đem Nhiếp Ân thành công cụ lợi dụng thì Thạch Tư Nhiên cũng đã cam tâm từ bỏ đi hạnh phúc của chính mình rồi.