Ba Ba

Chương 40: Hợp đồng của riêng Lạc Lạc



Không ngoài dự đoán của Lạc Lạc, “phi vụ” Nghiêm Thành muốn hợp tác -mục tiêu là Thạch tổng của Minh thị. Tập đoàn này khoảng mấy năm nay không chỉ có thế lực hùng hậu mà đang bắt đầu phát triển thị trường qua khu vực miền Đông. Nghiêm thị tuy có tài lực dồi dào song có một số dự án lớn cần sự hợp tác của đối tác có thực lực. Minh thị chính là miếng bánh béo bở, không riêng Nghiêm thị mà nhiều công ty lớn cũng muốn tranh giành.

Trong vụ lừa đảo trước, Lạc Lạc từng tìm hiểu về các tập đoàn lớn và “ân oán” giữa họ nên cũng có chút kinh nghiệm. Lừa đảo đúng là một công việc rất khó. Không chỉ cần một đầu óc thông minh, linh hoạt, kẻ lừa đảo đôi khi còn phải học tập và trau dồi nhiều kĩ năng, chẳng kém gì một bác học trên mọi lĩnh vực. Sư phụ của Lạc Lạc là một điển hình cho “loại lừa đảo” siêu hạng này.

-Anh nghĩ anh ta sẽ tin sao?

Tạ Phúc Khanh đã tra kĩ. Nhiếp Ân là Lâm Tụng Ân, con gái độc nhất của Lâm Tuấn Hiền, ông trùm bất động sản trước đây của miền Tây Nam. Lâm Tuấn Hiền tính cách tàn nhẫn, dứt khoát, thời trẻ gây ra không ít tội ác khiến cha của Thạch Tư Nhiên bỏ mạng, gia đình li tán. Ôm mối hận lòng, anh ta tiếp cận còn cưới được Lâm Tụng Ân. Chuyện tiếp theo chẳng khác nào tiểu thuyết, Thạch Tư Nhiên lợi dụng thân phận con rể, bí mật liên kết cùng một số đối tác làm ăn đối địch của Lâm Tuấn Hiền lật đổ ông ta, khiến Lâm Tuấn Hiền vì nhồi máu cơ tim mà qua đời.

Chỉ là….cũng như tình tiết phổ biến trong tiểu thuyết, Thạch Tư Nhiên lại yêu Lâm Tụng Ân thật lòng. Cô gái này dù lương thiện nhưng cũng không ngốc nghếch, sau khi phát hiện ra mọi chuyện đã phản ứng dữ dội, thà chết không để Thạch Tư Nhiên khống chế. Tư liệu cho biết, trong lúc đó cô ấy lại phát hiện mang thai. Thạch Tư Nhiên vì cái thai này hết sức vui mừng. Lâm Tụng Ân gần như bị giam lỏng, cho tới khi Bạch Mộng Hoa ra tay….

Lâm Tụng Ân sảy thai. Nhưng cô ấy bằng cách nào đó lại không cho Thạch Tư Nhiên biết. Bạch Mộng Hoa đương nhiên không dám công khai chuyện mình đã hãm hại cô ấy trước mặt người mình thầm thương trộm nhớ. Lâm Tụng Ân biến mất, để lại một lá thư: “Đã mất- không tiếc…Không trân trọng, không cần phải giữ gìn”.

Mấy năm nay Thạch Tư Nhiên không tái hôn, cũng không có người đàn bà nào khác, toàn tâm toàn ý tìm kiếm Lâm Tụng Ân khắp nơi. Trong khi đó cô ấy thay đổi thân phận, trở thành một kẻ lừa đảo, còn dẫn theo Lạc Lạc. Thằng bé mười một tuổi nhưng vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn bề ngoài chỉ khoảng 9-10 tuổi, phù hợp với tuổi đứa bé đã mất kia….

Thằng nhóc thông minh, ứng biến linh hoạt. Với một kẻ đang khao khát được gặp con như Thạch Tư Nhiên có thể tạm thời che mắt được anh ta.Nhưng….

-Có thể sẽ nhận ra. Sắp xếp chỗ DNA cũng không phải là chuyện thành công 100% được.

-Vậy….

-Chúng ta không bắt đầu từ chỗ Thạch Tư Nhiên.- Tạ Phúc Khanh nhíu mày-Mẹ anh ta ngày mai sẽ đến đây. Tôi rất muốn sắp xếp một buổi gặp gỡ cho hai mẹ con cậu và bà ấy. Bà ta thấy cậu đi với Nhiếp Ân, nhất định sẽ có nghi vấn….

Mẹ của Thạch Tư Nhiên là một người phụ nữ truyền thống, con trai đến tuổi này, rất mong được ẵm cháu, tiếc là….

Đánh vào nỗi khao khát của con người, nguyên tắc này ai làm lừa đảo đều thuộc nằm lòng. Tạ Phúc Khanh….

-Anh nghiên cứu rất kỹ….

Làm như không để ý đến vẻ mỉa mai trong lời nói của Lạc Lạc, giọng Tạ Phúc Khanh vẫn đều đều:

-Chuyện hợp tác lần này Nhiếp Ân cũng không biết. Chỉ có cậu, chúng tôi….

-Chắc chắc cô ấy sẽ có phản ứng mạnh.

-Đúng vậy. Điều đó sẽ thuận lợi hơn trong việc lừa gạt Thạch Tư Nhiên….

-Sau đó?

-Chuyện tiếp theo là của Nghiêm tổng -Tạ Phúc Khanh cười nhẹ- Chúng ta không can thiệp vào. Nhiệm vụ của cậu là diễn cho đúng vai trò đứa trẻ khao khát tình cảm, muốn gần cha. Thêm một chút xảo thuật để anh ta không nghi ngờ chuyện cậu không phải là con ruột.

-Nhưng tôi không giống Nhiếp Ân, cũng không giống anh ta….Anh nghĩ….

-Cậu có một khuôn mặt rất cơ bản- Tạ Phúc Khanh cười cười-Đường nét khá đặc trưng của người Trung Quốc, khó mà phân biệt là giống hay không giống….Lần trước cậu cũng đâu có giống ai trong nhà đó mà vẫn lừa gạt được họ đấy thôi.

Là vì bọn họ mờ mắt do của cải. Còn những kẻ này lại cần thứ khó mà giả nhất- tình thương ruột thịt…Lạc Lạc cũng hoài nghi, mình có thể diễn giống sao?

-Tôi nghĩ cậu không cần 10 triệu NDT mà chúng tôi sẽ trả. Điều cậu muốn – là giúp Nhiếp Ân hoàn toàn vứt bỏ lưu luyến với quá khứ, trả thù gã chồng đã lợi dụng cô ấy, làm Nhiếp Ân phải lưu lạc bấy lâu…Cách tàn nhẫn để trả thù chính là ném bọn họ xuống từ đỉnh cao của hạnh phúc. Tôi nói đúng không?

Lạc Lạc không đáp….Nhưng đã quyết định rồi. Mang mặt nạ vào thôi.

-Cảm ơn anh….-Cậu bé chợt mỉm nụ cười hồn nhiên quen thuộc cũ, ôm lấy Tạ Phúc Khanh- Em nhất định sẽ làm cho ba được hạnh phúc….Em sẽ khiến ông ta thấy….Có một đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện như em kỳ diệu đến thế nào. Em….

Con thú bị thương sẽ trút toàn bộ giận dữ lên con mồi đứng gần nó nhất. Thạch Tư Nhiên đã nhẫn nhịn bao năm, tàn nhẫn biết bao nhiêu mới thực hiện kế hoạch trả thù được, liệu anh ta có sập bẫy của một thằng nhóc mới vừa mười một tuổi hay không?

Lạc Lạc hiểu….Mình chỉ là con cờ mà Nghiêm Thành muốn sử dụng để điều khiển một con cờ quan trọng hơn là Thạch Tư Nhiên. Nhưng có làm sao đâu chứ. Dù sao cũng là tên lừa đảo, lừa thêm một lần, cùng lắm là chết…Sinh nghề tử nghiệp – chắc sẽ đỡ hơn sư phụ – chết già trong nỗi đơn côi….

-Anh Tạ….Em muốn mau gặp ba em quá. Anh sắp xếp giùm em đi, có được không? Nhanh lên!

Tạ Phúc Khanh nhếch mép. Những kẻ gánh trên vai một nỗi niềm sâu kín thường rất liều lĩnh, nhưng cũng thật sự đáng thương.Thật sự rất đáng thương…..

*À, spoil luôn: Anh Tạ là nam chính trong truyện mới nhất của Ngưng Văn.