Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 43



Một cái gương hai quyển sách

Thường Snape sẽ không có sắc mặt tốt với Harry ở chỗ Prince không nhìn tới nhng lần này cũng không cự tuyệt đề nghị quỷ dị của cậu mà lại vươn tay mời làm cho mắt Harry sáng lên, tay để vào trong tay của Snape.

Không ai nói gì, chỉ chậm rãi bước trong giai điệu nhu hòa vui vẻ.

Gryffindor không biết khiêu vũ nhưng là thân thể phối hợp rất tốt, chỉ cần có người dẫn dắt là rất nhanh học được hoạt động chân mình.

Kỳ thật kể từ khi biết thân phận của Prince, gia nhập vào “Gia đình” miễn cưỡng này Harry vẫn không yên. Ngoại trừ nhà Dursley và nhà Weasley, cậu chưa từng tiếp xúc những gia đình khác chứ đừng nói là gia đình do hai nam nhân tạo thành, cũng bởi vì chưa tiếp xúc nên cậu không biết mình nên dung nhập vào gia đình này như thế nào …… Tuy nhiên cậu biết rõ Snape là vì Prince mà không thể không làm bộ ở chung hòa bình, đúng vậy, ai có thể nghĩ cậu sẽ hòa bình ở chung với viện trưởng Slytherin a?! Mà bây giờ Harry biết là ở chung với người nam nhân này rất khó khăn…… nhưng không phải mình đã từng bước một giẫm lên điểm mấu chốt của Snape sau đó lấy được đãi ngộ hiện tại sao?

Harry cúi đầu mỉm cười.

Snape khiêu vũ rất giỏi cũng biết dẫn người mới cho nên dù chiều cao của Harry và chiều cao của Snape hoàn toàn kém xa nhau nhưng Harry cũng không thấy rất vất vả, chỉ là Giáng Sinh có thể cùng người nhà của mình — người nhà trong tương lai nhảy một bài, quả thật rất vui vẻ, có lẽ, trở thành người nhà một Snape cũng không đáng sợ như vậy…… Nhưng mà giờ phút này Harry hoàn toàn không biết Snape vẻ mặt bình tĩnh đang suy nghĩ gì, càng không biết nếu như bình thường, Snape sẽ không dạy cậu khiêu vũ, cho nên nam hài Gryffindor dễ dàng bỏ qua chi tiết mà bỏ lỡ phần giải thích đặc sắc nhất.

Ngược lại ba giờ trước — Snape trở lại hầm, trong thời gian ngắn khi Harry giúp Prince thu dọn đồ đạc kiểm tra ngăn tủ của mình — kỳ thật từ khi tiểu quỷ Gryffindor mắt xanh dọn vào anh cảm thấy không quá phiền toái, cứu thế chủ biết địa vị của mình cho nên giáo sư độc dược không có ý định làm gì đó không thoải mái nên anh phân loại mấy món quà giáng sinh — Malfoy đều tặng những thứ quý trọng, không chút nghi vấn; Lão ong mật tặng kẹo, có thể cho tiểu vương tử; Xuẩn cẩu cùng xuẩn lang cũng đưa gì đó, bất quá khi anh nhìn thì thấy những vật kia đều rất ngu, ném vào trong góc; nhà Cori tặng những thứ thực dụng; Tiểu vương tử tặng một bức họa, rất đẹp, rất có thiên phú, khi nào có thời gian thì cho vào khung…… Những quà của người không quan trọng đều nhét vào góc…… Sau đó anh cầm quà của cứu thế chủ……

Màu đen, bên trong …… hình như là một quyển sách?

Khóe môi Snape cong cong, rất tốt, anh cho rằng chỉ số thông minh của Gryffindor sẽ làm cứu thế chủ tặng mình cái gì đó kỳ quái…… Thì ra là một quyển sách…… không tồi. Anh mang cái túi vào phòng làm việc, có lẽ trước khi hai cậu bé mắt xanh trở về anh có thể đọc xong — đây chắc là một quyển sách độc dược, bất quá…… Xem loại túi này, cũng có thể có thể là nghệ thuật hắc ám……

Độc dược đại sư đồng thời cũng là một nghệ thuật hắc ám đại sư.

Phòng làm việc, dưới ánh đèn vàng chiếu rọi, anh mở túi, sau đó…… Thấy quyển sách kia –[ bí mật của con trai]!?

Snape mở to mắt nhìn. Quyển sách này anh từng thấy, năm thứ tư Lucius từng giả vờ thần bí đưa quyển sách này cho anh — đây là một quyển sách vỡ lòng mà quý tộc dùng ở thời kỳ trưởng thành, giá cả xa xỉ, chỗ tốt lớn nhất là…… Người đọc sách vuốt tên sách ở bìa sau, nội dung trong sách sẽ căn cứ ý nguyện của chủ nhân biểu hiện ra một ít…… Nội dung. Snape nhớ rõ lúc mình cầm quyển sách kia — lúc ấy cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là Lucius nói quyển sách này có thể làm cho mình chứng kiến nguyện vọng trong lòng, mà anh tin, dựa theo những gì bạc kim Khổng Tước chết tiệt nói làm, sau đó, mở sách…… Lúc ấy, trừ những nội dung kỳ quái ra…… Lucius ở bên cạnh nhìn lại rất ngạc nhiên……

Nếu như một người mở ra quyển sách đó, bên trong sẽ có hình ảnh người đó và người trong lòng làm một ít chuyện, ví dụ như hôn…… ví dụ như…… Càng thâm nhập…… Nhưng là khi Snape mở sách, anh nhìn qua chỉ có chính mình, mà bên cạnh…… Là chỗ trống.

Kỳ thật như vậy tốt nhất, Lily trong lòng anh không thể để một quyển sách khinh nhờn bất quá không phải Lucius lại vì vậy mới giới thiệu anh cho chúa tể hắc ám ở ngày cuối cùng của năm thứ năm sao?

Khóe môi Snape run run– tiểu sư tử Gryffindor lại tặng một quyển sách như vậy cho anh…… Chẳng lẽ…… Là ám hiệu cái gì sao? Snape nheo mắt sau đó vứt cái ý tưởng thần kỳ này vung khỏi đầu — không có khả năng, tiểu sư tử mắt xanh…… không có tư tưởng như vậy! Hoặc là…… Là ai giở trò?

Ngón tay thon dài mang theo vết chai xẹt qua tên sách, có lẽ là bị cái gì đầu độc …… Có lẽ…… Chỉ là nhàm chán, anh mở ra…… Tờ thứ nhất…… Chỉ là một chút giới thiệu đơn giản, sau đó…… Lại lật một tờ……

Merlin!

Snape lập tức khép sách lại.

Merlin!

Snape lại mở ra nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hình ảnh động đậy…… Ánh mắt như dính vào…… cũng có có thể là bị nội dung hấp dẫn? Không! Chết tiệt, mình sẽ không bị hấp dẫn! Cái này…… Đây quả thực là…… Quả thực là trò đùa!

Nhưng mà…… cười nhạo châm chọc như thế nào, Snape cũng không cách nào phủ nhận nhịp tim đập của mình nhanh hơn …… Còn có sự sung sướng ngớ ngẩn kia?

Trên trang sách ngoại trừ một hình người là Snape, còn có một người khác…… đôi mắt xanh, tóc rối…… Potter?!

Merlin chết tiệt!

Snape run rẩy lật tiếp — không ngoại lệ, mỗi trang đều là anh và tiểu sư tử Gryffindor đáng ghét…… mọi trang!

Rốt cuộc là nên mắng Merlin hay là nên mắng chính mình?

Severus Snape! Làm sao mày có thể như vậy!? Rõ ràng chỉ là tạm thích ứng! Rõ ràng…… Đó là con của Lily…… Là con của James Potter…… Là người mày phải bảo vệ…… Mà không phải…… Chết tiệt! Snape đập đầu — có lẽ Whiskey ở bữa tối làm cho đầu óc của mình hỗn độn nên mới có thể phán đoán vậy…… Có lẽ…… Đây chỉ là…… Không, đây không phải biểu hiện giả dối…… Anh biết quyển sách này phản ánh là chủ nhân của nó cùng “Người trong lòng”.

Khả năng…… Anh cần một cái gương?

Gập sách lại nhét vào túi, trước khi đi lại cảm thấy không an toàn, Snape thấy tốt hơn nên tùy thân mang theo quyển sách này sau đó đi ra ngoài tìm một cái gương – Gương Erised, một mặt có thể phản ánh ra ngươi nguyện vọng cái gương.

“Severus…… pháp thuật, không gạt người.” Dumbledore đứng ở bên cạnh anh, bên trong chiếu ra hy vọng cũng là tuyệt vọng.

Snape nhắm mắt lại, anh không dám tin mình chỉ trong bốn tháng ở chung lauj có thể thay đổi hết thảy……

“Kỳ thật Severus a tôi thấy thầy nên cẩn thận ngẫm lại.” Dumbledore cười híp mắt nói,“Harry năm nhất hỏi ta nhìn thấy cái gì……”

“Cái gì? Har…… Harry……” Snape nói rồi phát hiện Dumbledore không đề cập đến Harry nên anh ngậm miệng lại.

“Đúng a, Harry hỏi tôi nhìn thấy cái gì…… Nói thật, mãi cho đến năm trước, tôi đều trông thấy mình cầm một đôi tất lông…… Nhưng là bây giờ không giống……” Ông cười vui vẻ, giống như ôm giữ toàn bộ thế giới,“Hiện tại tôi chỉ nhìn thấy chính mình.”

“Vậy thầy…… Hiện tại rất vui?” Snape nhìn chằm chằm vào cái gương.

“Đúng vậy, tôi chưa từng hạnh phúc như vậy…… Severus, cả đời tôi chưa bao giờ biết mình có thể được nhiều hạnh phúc như vậy, còn chính thức có được hạnh phúc, dù cho rất trễ nhưng tôi vẫn giữ lấy nó.” Lão hiệu trưởng thỏa mãn sờ râu mình,“Thầy nói cắt bớt râu thì như thế nào? Tôi cảm thấy mình nên ăn mặc cho trẻ hơn một chút!”

“Tùy tiện!” Lười liếc Dumbledore, Snape xoay người đi nhanh về hầm lưu lại Dumbledore đứng ở đó vui tươi hớn hở.

“Em kích thích cậu ta sao,” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên mang theo một ít trêu tức,“Al?”

“Em thấy em đang giúp cậu ta.” Dumbledore nhẹ nhàng nói,“Ha ha, độc dược tìm cho Harry thế nào rồi?”

“Không tốt lắm nhưng không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy là tốt rồi, thứ trên trán kia vẫn nên sớm lấy…… Ừm…… Chúng ta cùng đi Little Hangleton?”

“Đương nhiên, em tính toán vứt ta?”

“Đương nhiên không! Cùng đi!”

“Cùng đi!”

Hai người vui vẻ nói chuyện mà Snape về đến hầm thì bị tiểu cứu thế chủ yêu cầu muốn học khiêu vũ — đây là chuyện đã xảy ra trong ba giờ, Harry cảm động vì lá thư. Nhưng Harry hoàn toàn không biết Snape xảy ra chuyện gì, cậu chỉ cảm thấy mình cảm động sau đó rất muốn ôm Snape, bất quá đột nhiên ôm thì nhất định sẽ bị giáo sư độc dược tức giận mắng, vì không bị nọc độc phun lên, Harry lựa chọn một phương thức rất không Gryffindor — học khiêu vũ, lấy cớ này không phải tốt nhưng không phải đỡ hơn trực tiếp qua ôm sao?

Cho nên khi bắt đầu “Học” Khiêu vũ chừng 20′, Harry dũng cảm ôm Snape — không phải cái ôm thô lỗ mà chỉ là hai tay vòng qua hông của Snape, nhẹ nhàng ôm một chút, giống như cậu Molly.

Bất quá Harry hiển nhiên đánh giá cao năng lực kháng kích thích của Snape, cái ôm này làm cho giáo sư độc dược cứng đờ, sau đó đẩy mạnh cậu ra — Snape nhìn chằm chằm Harry, ánh mắt làm Harry run sợ, sợ hãi, mặt cậu tái nhợt nhìn Snape, ngón tay xoắn vào nhau không biết nên nói cái gì.

Đúng a, nói cái gì?! Nói — giáo sư, em cảm động cho nên khi Noel còn chưa qua muốn ôm giáo sư?! Merlin! Đừng đùa! Cái này cũng không buồn cười!

Harry cúi đầu không dám nhìn Snape, cậu không biết mình xúc động ôm sẽ làm giáo sư độc dược ghét mình thế nào……

“Quá muộn, đi ngủ.”

“Ách……” Bên tai không có vang lên tiếng trào phúng quen thuộc, Harry hé miệng chỉ có thể phát ra một âm tiết, không nói được đầy đủ…… Mình nên nói gì?

“Ta nói, em nên đi ngủ.” Cố gắng mở miệng, Snape ném cứu thế chủ vào phòng ngủ,“Ngủ, ngày mai đi số 12 quảng trường Grimmauld!”

Được rồi, nhất định hôm nay là một đêm không ngủ — ít nhất là với Snape cho nên anh không có ý định trở lại phòng ngủ — nếu như anh vẫn không rõ chuyện gì xảy ra thì anh không phải là Severus Snape, mà là đứa ngốc Severus Snape! Nằm cùng cứu thế chủ trên một cái giường?! Ha! Nói đùa gì vậy?! Khi anh có loại…… Loại ảo tưởng với tiểu sư tử mắt xanh, khi anh vẫn không thể nhận tình cảm của mình, khi anh vẫn không có thể…… Đi ra khỏi ngục giam chính mình nhốt mình…… Anh dựa vào cái gì — dựa vào cái gì được hạnh phúc?! Hơn nữa…… Hạnh phúc, buộc một người tên là Harry Potter.

Đi vào phòng tắm nhỏ trong phòng khách, Snape chậm rãi rửa mặt, dùng dòng nước lạnh buốt kích thích đầu mình…… Đúng vậy, bế quan bí thuật, ngụy trang hoàn mỹ, loại pháp thuật tốt nhất…… Mình phải dùng cái này!

“Cha……” Cửa phòng tắm mở ra, Prince đứng ở cửa.

“Làm sao vậy?” Vận dụng bế quan bí thuật, Snape lại có thể ứng phó tự nhiên.

“Là như vậy…… Về nhà Cori…… Còn có ba ba…… Albus và Voldemort kia — nha, xin lỗi — chính là người thần bí, những chuyện này, con nghĩ nên bàn lại, có thể chứ cha?”

“Đúng vậy, đương nhiên có thể, ta giả thiết con biết những cái đó quan trọng thế nào?” Snape gật gật đầu, anh biết rõ Prince sẽ biết, đều là trong tương lai anh và Harry nói cho cậu bé biết .

“Đương nhiên con biết rõ,” Tiểu vương tử gật gật đầu,“Ta nói một bộ phận cho Albus nhưng cần nói cho cha biết toàn bộ, đương nhiên, Harry nên biết bộ phận nào là cha quyết định, cha.”