Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 31



Cấu kết với Albus

Tối, Harry dọn đến hầm, đương nhiên, hành lý có gia tinh hỗ trợ cầm đến cho nên khi kết thúc bữa tối, Harry đi đằng sau đội ngũ Slytherin đi đến hầm — không ai dám gây khó dễ với cậu bởi vì cậu mang cờ hiệu“Giúp giáo sư Snape xử lý dược liệu” ở trong hầm, dù cho giáo sư Snape không thích cậu thậm chí luôn tìm lỗi của cậu, nhưng như vậy cũng đủ làm cho Slytherin nghi kị .

Hiện tại, mọi người còn nhìn.

Harry ngược lại không có chú ý tới Slytherin tìm tòi nghiên cứu, mà cho dù có chú ý tới thì Harry cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhiều lắm là sẽ cho rằng đó là biểu hiện của địch ý mà thôi – cậu cũng không hiểu Slytherin, vô luận là ích lợi xung đột hay là quan hệ gia tộc rắc rối khó gỡ, cái này cũng không phải thứ cậu có thể tiếp xúc.

Đi vào phòng của giáo sư độc dược, Harry đi vào. Snape hình như vẫn chưa về, trong phòng khách có để điểm tâm nhỏ và kẹo, hiển nhiên là chuẩn bị cho Prince, mà Prince cũng không ở trong phòng — điều này làm cho Harry có chút thất vọng nhưng cũng thở dài một hơi. Cậu dùng một cái cớ làm cho người ta khó có thể tin vào hầm ở, đương nhiên không thể để cho người khác xem thấu ý đồ chân thật của cậu– tiếp cận Prince, bảo vệ Prince. Không sai, cậu cần bảo vệ con mình, không thể để cho Snape dùng độc dược ăn mòn tiểu vương tử đáng yêu của cậu!

Harry Potter ba ba còn đang mơ cùng con thành minh tinh Quidditch đứng ở trong phòng khách không biết mình phải làm gì — con đi theo Snape mà Snape không ở, cậu không thể động thứ gì bằng không nhất định sẽ bị đá ra! Harry không nghĩ ngày đầu tiên đã bị ném ra, như vậy cậu sẽ không có biện pháp tự chăm sóc Prince , cho nên cậu quy củ đứng, mặc dù điều này làm cho cậu rất khó chịu…… Có lẽ, cậu có thể ngồi ở trên ghế?

Harry không biết Snape mang theo Prince đi trang viên Prince — tuy Snape không kế thừa gia tộc Prince nhưng là tiểu vương tử có khế ước trang viên Prince cho nên bọn họ có thể đi vào mà không sợ bị thương tổn, đối với Snape, chuyến đi này là tất nhiên, một là vì xác nhận cách điều chế độc dược sinh tử trong trang viên Prince, thứ hai là vì tìm một số thứ có giá trị, anh tin tưởng gặp tiểu vương tử, cho dù là bức họa Prince ngoan cố nhất cũng sẽ thả lỏng.

Quả nhiên, đi vào trang viên Prince, cả trang viên vì có Prince trở về mà có sinh cơ, trong nháy mắt toả sáng — một ánh sáng sáng từ trung tâm ma pháp trận phóng lên bầu trời, sau đó dần dần mở rộng thành một chụp cái chụp bao quanh trang viên, cuối cùng, biến trở về lại thành một ánh sáng, bao phủ trên người hai cha con.

Snape chưa từng nghĩ tới một trang viên rách nát hoang phế còn có chuyện thần kỳ như vậy, anh cho rằng…… Một trang viên không có người thừa kế hẳn sớm đã bị bộ pháp thuật thôn phệ sạch sẽ mới đúng, nhưng là…… Hiển nhiên không phải như thế, ví như gia tinh sẽ không bị bộ pháp thuật cướp đi.

Xuất hiện ở trước mặt hai người là một gia tinh mặc khăn trải bàn có thêu gia huy Prince, đôi mắt thật to tràn đầy nước mắt, một tay nắm một góc khăn tay kia ôm ngực, tựa hồ muốn tỏ vẻ kích động nhưng không có thét lên — rất tốt, Snape hài lòng.

“Veiki, Veiki cung nghênh chủ nhân – tiểu chủ nhân……” Gia tinh cúi người, cái mũi thật to thiếu chút nữa đụng vào đất,“Veiki…… Veiki chờ được chủ nhân!”

“Veiki!” Prince chỉ vào gia tinh cười đến rất vui vẻ,“Cha, con biết nó, nó là Veiki! Bó còn có thể hỗ trợ xử lý độc dược diệu liệu!”

“Veiki giúp chủ nhân xử lý độc dược liệu liệu!” Gia tinh ngẩng đầu, trong đôi mắt thật to tràn đầy hưng phấn,“Veiki biết!”

Một gia tinh xử lý độc dược liệu liệu?

Vốn cũng không có bao nhiêu tin tưởng với gia tộc Prince — dù sao mẹ mình Eileen Prince cũng không phải quá xuất sắc, hoặc là nói bà không biểu hiện ra năng lực nên có của một phù thủy, Snape cũng chỉ là biết một ít ghi lại về dòng họ này trong quyển [Sinh mà cao quý – tầng lớp quý tộc], không biết vinh quang chân chính của nó, nhưng là bây giờ nhìn thấy một gia tinh của gia tộc Prince quen thuộc độc dược như vậy, anh có cảm giác tự hào dâng lên — đúng vậy, anh đã từng tự hào vì mình là một nửa Prince nhưng chưa từng chân thật vậy, phần tự hào này giống như đột nhiên hòa tan vào máu thịt của anh.

Đi vào trang viên, Snape phát hiện bên trong còn tốt, rất sạch sẽ, gia tinh Veiki nói mấy năm nay nó và chồng làm việc — chỉnh lý vườn độc dược, quét dọn trang viên, quản lý dược liệu, bọn họ thời thời khắc khắc đều chờ chủ nhân.

Kỳ thật, giáo sư độc dược cũng không biết trang viên chưa bị bộ pháp thuật cướp sạch — bởi vì trang viên Prince tuy không có ai kế thừa nhưng là huyết mạch cũng không phải đoạn tuyệt bởi vậy bộ pháp thuật chỉ có thể lấy đi Galleons ở Gringotts nhưng không thể động trang viên, cho nên trang viên còn được giữ lại dáng vè cũ, mà Snape bình thường cũng không chú ý những cái đó, thậm chí anh không quan tâm những thứ đó cho nên bỏ lỡ 20 năm. Bất quá, hiện tại anh đã vào trang viên, hơn nữa tính toán dọ thám hết bí mật của nó.

Khi Snape mang theo Prince trở lại hầm liền thấy cứu thế chủ tự tiện quyết định xâm nhập địa bàn của mình ngủ say trên ghế — hai tay ôm đầu gối cuộn mình thành một quả cầu nằm nghiêng trên ghế, chỉ chiếm một chỗ mà người trưởng thành ngồi, nhỏ nhắn xinh xắn .

“Ba ba!” Prince trông thấy Harry thì rất vui vẻ, cũng không để ý vạc đang ôm muốn đi ôm ba ba nhỏ của mình — vừa chạy lên vài bước thì đã bị một bàn tay túm lại, “Cha?”

“Quá muộn, đi ngủ.” Cũng không biết làm sao, Snape ngăn trở tiểu vương tử đi ôm Harry,“Buổi sáng ngày mai, đi theo năm nhất nghe giảng bài.”

“Cha!” Prince hiển nhiên không nghĩ tới,“Thật sự để cho con đi nghe giảng?”

“Đương nhiên, ta giả thiết lỗ tai của con không phải bài trí Prince.” Giáo sư độc dược nhíu mày,“Chỉ giới hạn ở lý luận.”

“Thật tốt quá, bằng không con nhanh buồn chết !” Tiểu vương tử cười híp mắt, một mình cậu bị nhốt trong hầm quá buồn bực, cho dù cậu có thể tùy tiện đi đi lại lại thế nhưng không thể chạy loạn khắp nơi, dù sao Hogwarts có rất nhiều bí mật, mọi người cũng sợ cậu gặp nguy hiểm cho nên cho dù cậu “Một mình” chạy loạn trong tòa thành thì cũng sẽ có gia tinh đi theo — phù thủy còn chưa tới tuổi có được đũa phép rất dễ dàng gặp chuyện ngoài ý muốn, điểm này Dumbledore cũng tin tưởng không nghi ngờ, không cho phép cậu đi đâu một mình.

Prince vui vẻ ôm vạc mới của mình chạy về phòng ngủ, khi cậu rửa mặt xong trở lại phòng khách thì thấy ba ba nhỏ còn nằm trên ghế, lập tức nói: “Cha, ba ba ngủ như vậy nhất định không thoải mái.”

“Sao?” Snape đã đổi áo ngủ nhìn Prince, hỏi,“Cho nên?”

“Cha!” Prince dậm chân, tỏ vẻ bất mãn với người cha thoạt nhìn rất cứng rắn nhưng trên thực tế rất láu cá cha,“Nếu ba ba bị lạnh ngủ không thoải mái, cổ đau, con nhất định sẽ khóc cho cha xem!”

Rất tốt, thủ đoạn uy hiếp của tiểu vương tử tuyệt đối là hữu dụng nhất — phải biết rằng huyết thống ấn ký này là một loại pháp thuật khắc vào linh hồn, dùng huyết mạch tương liên liên kết linh hồn dùng trên con mình, có ấn ký này, chẳng những cha mẹ có thể cảm thụ hài tử thống khổ, càng có thể thông qua hài tử tăng mạnh liên tiếp, bằng không Snape cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận Prince và Harry như vậy — bởi vì ấn ký tồn tại, linh hồn của anh đang kêu gào gần con của mình, càng làm cho ma lực trong cơ thể không tự giác đi đến bảo vệ bạn lữ tương lai. Cho nên, độc dược đại sư vĩ đại bị tiểu cự quái mắt xanh nào đó rống như vậy cũng không còn nghĩ đến muốn tra tấn gì nữa, nếu là một tháng trước, anh khẳng định cho cứu thế chủ khó chịu .

Mà bây giờ Snape đã quên ý tưởng ác liệt của mình, vươn tay bế cứu thế chủ lên – vẫn rất nhẹ, giống như một con mèo con, thậm chí ở trong ngực…… cảm giác xương rất mềm — giáo sư độc dược thở dài, anh không thể bỏ mặc mình đi dung túng một Potter như vậy, tuyệt đối không thể, bởi vì Potter đều là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhìn cha ôm ba ba vào phòng ngủ, tiểu vương tử lại ôm mặt nhộn nhạo. Cậu biết cha thích ba ba, hai người bọn họ trong tương lai luôn muốn dính với nhau, chị Hermione — ách…… Dì — còn giễu cợt ba ba và cha trẻ sinh đôi, cho nên cậu mới không tin cha sẽ đối xử không tốt với ba ba.

Vừa nghĩ tới hôm nay tiến bộ lớn như vậy, cậu đã cảm thấy mình cần câu thông với Albus tiếp — ngoại trừ uy hiếp, cậu nên làm nhiều hơn, hơn nữa…… Làm cho ba ba cũng phải cố gắng.

Cắn ngón tay, tiểu vương tử chuẩn bị trở về chỉnh lý ghi chép quan sát cha sau đó cầm đi nói chuyện với Albus, dù sao loại chuyện này Albus có quyền lên tiếng tuyệt đối, cậu còn nhỏ, căn bản không hiểu cái gọi là yêu mến hay không thích a…… Người lớn thật sự là quá kỳ quái, rõ ràng tương lai ở chung tốt như vậy, hiện tại cho dù không phải rất yêu mến nhưng cũng không thể cả ngày trào phúng đến trào phúng đi a, hiển nhiên, cái này không có cùng bước sóng với suy nghĩ của cậu.

Snape không có chú ý tới tiểu vương tử hay thay đổi biểu tình, con anh thật sự là quá nhu thuận linh hoạt, hơn nữa…… Phù thủy cũng không nghiên cứu tâm lý trẻ con, nhất là…… Làm độc dược, càng không đem ngành đó của Muggle trở thành khuôn vàng thước ngọc, cho nên anh ôm cứu thế chủ về phòng ngủ sau liền đóng cửa lại, vì vậy…… Anh liền tiếp nhận chức vị bảo mẫu tạm thời của cứu thế chủ — búng tay đổi áo choàng cho Harry, sau đó nhét cậu vào trong chăn.

“Ân…… Pri…… Ngoan……” Harry xoay người, có lẽ là hầm quá lạnh, có lẽ là thói quen lúc trước cậu và Snape ngủ một giường lớn, khi Snape nằm chết dí bên cạnh cậu, Harry sẽ tự động tự giác cuộn vào trong lòng ngực Snape.

Rất tốt! Rất tốt!

Snape phẫn nộ đẩy cứu thế chủ ra sau đó kéo lên chăn bông. Nhưng là cứu thế chủ không cho anh như nguyện. Harry bị đẩy ra đối với chuyện mất đi nguồn nhiệt rất bất mãn, cậu lại co lại, lăn đến bên cạnh Snape — nhiệt độ cơ thể của Snape cũng không phải rất cao nhưng rất ấm áp, đối với một Harry ngủ không có cảm giác an toàn điểm ấy rất dễ dàng làm cho cậu rơi vào tay giặc, nhất là trong lúc ngủ mơ không có lý trí — dán lên nguồn nhiệt, Harry cong khóe miệng, có lẽ trong mơ cậu bắt được Golden Snitch hoặc là ăn thứ gì ngon miệng thế nên cái đầu lông xù không tự giác cọ thứ làm cậu an tâm– Severus Snape.

“Po……” Snape tức đến muốn phát tác, lại nhìn thấy cứu thế chủ ngủ say, h thậm chí còn cười, tĩnh lặng ngọt ngào — cảm giác này, rất kỳ quái, rất…… Kỳ quái…… Bởi vì kỳ quái, tức giận với một người ngủ say làm gì? Thở dài, độc dược đại sư cay nghiệt và táo bạo nằm xuống — thôi, cũng không phải lần đầu tiên…..