Awasy Iro Mario

Chương 2: Núi lửa phun trào



Lio bước ra công ty định thuê Taxi về nhà thì bỗng có một chiếc xe máy đậu lại bên cô,người ngồi lái xe là Nari,bạn thân của cô,Nari thích Kio,nhưng biết Kio thích Lio mà Lio không hề hay biết,vì thế nhân cơ hội này cầu xin Lio. Nari cũng không muốn lợi dụng cô,nhưng..co thực lòng yêu Kio lắm nên mới làm thế,vì vậy,Nari nếu biết có người Lio yêu say đắm mà không phải là Kio.Thì Nari sẽ đền ơn lại bằng cách tạo cơ hội cho Lio và người cô yêu được hạnh phúc.

"Lên xe đi,tui trở đi"-Nari giọng mạnh nói

"Ủa..Nari sao bà biết tui ở đây"-Lio ngạc nhiên hỏi

Nari đưa món bảo hiểm cho Lio,rồi mới trả lời câu hỏi của cô

"Đi dạo mua đồ! Thấy Lio đứng đợi ngoài,cho nên tui rảnh lại chở bà! Được chưa?"-Nari nói xong Lio nhanh chóng đội nón lên xe.

"Vậy à! Thui,xuất phát nào!"-Lio vịnh một tay lên vai Nari,như đứa bé vậy,Nari cười khổ mắng cô "Lớn rồi mà như con nít"-Lio cũng mặc kệ để cho Nari vừa mắng vừa chạy xe. Nhưng Lio không để ý rằng.từ phía trong,Kio đang nhìn Lio cười cười nói nói với Nari. Tự dưng miệng anh nở nụ cười làm cho Trợ lí và mấy nhân viên bên cạnh phải đắm say nụ cười của anh.

"Ủa..Nari vậy tụi mình đi đâu?"-Lio hơi thắc mắc hỏi

"Về"-Quá ngắn gọn là câu nói của Nari

"Ơ..về sớm thế,mới có..11h trưa à!"-Lio vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay

Tự nhiên chiếc xe máy của Nari dừng lại.Cô tức Lio lắm đấy,11h trưa đi chơi! Bộ điên sao mà không thấy,cô phải về nhà để làm đồ ăn nữa..Trời nắng như thế Lio còn muốn đi chơi,vậy Lio tự đi đi,Nari về ~ Nari suy nghĩ trong đầu

"Sao vậy Nari? Sao lại dừng xe?"-Bắt gặp câu hỏi ngây thơ của Lio.Nari càng tức hơn,không chịu được,núi lửa phun trào rồi,cô mới quát lên

"LIO..11 giờ trưa rồi còn đi đâu? Bà ham chơi quá đi! Muốn tui bỏ bà ở đây không?"

Tự cảm nhận được núi lửa phun trào,Lio đành ngậm ngùi xin lỗi Nari rồi sau cùng Nari mới hết nóng,đèo Lio về nhà. Trên xe,hai người không nói lời nào,Lio thì nghĩ rằng Nari chắc biết chuyện lúc nãy trên sân thượng giữa Lio và Kio nên mới nóng như thế,nhưng cô nghĩ hoài mà không biết Nari làm cách nào biết nữa,dù có biết,Lio cũng đã nhường Kio rồi mà.Còn nari,rất rất bực mình Lio, đã đói bụng lắm rồi,cô tính chạy một mạch về nhà nấu đồ ăn, ai ngờ gặp Lio. Đành trở Lio về,rồi cô muốn đi chơi nữa,bạn thử nghĩ coi,vừa đói bụng mà vừa tức nữa, 11h trưa đi chơi,nóng nắng muốn chết mà đi.À quên,Lio và Nari ở gần nhà nên hai người thuận tiện đi đi về về cùng nhau,ba mẹ Lio và Nari cũng đồng ý nữa.

Về đến nhà,Lio cảm ơn Nari rồi vào nhà.Trong nhà,ba và mẹ thấy con gái vừa mới đi làm về,rồi hai người gọi cô vào ăn cơm chung luôn.Năm nay,Lio 21 tuổi,hiện giờ đang làm việc tại công ty của Kio.Kio cũng rất tốt,nhận Lio vào làm.Kio,phó giám đốc,quản lí công ty máy tính,bằng tuổi Lio và Nari,còn Nari,thì cô đang làm việc trong bệnh viện Awa,ước mơ của cô là trở thành một bác sĩ,bây giờ,Nari đã làm được,công việc của cô là kiểm tra máu và truyền máu.Nghe cô nói trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân rất tội nghiệp,có những người già đến tuổi ra đi còn không có người thân bên cạnh,Lio nghe vậy liền muốn đi thăm họ,được nghỉ Chủ nhật,cô cùng Nari đi đến thăm những cụ già,những cô chú bị bệnh tật hành hạ trong bệnh viện,sau đó,Nari vì thấy Lio thích trẻ con nên dẫn cô đi đến những đứa trẻ..Tội nghiệp chúng lắm,mới còn nhỏ mà đã bị bệnh ung thư não,có đứa còn mắc chứng sợ hãi,có đứa còn bị nhiễm phong hàn nữa..nhìn chúng trong phòng,thấy thương lắm,Nari dặn Lio là đừng lại cô bé kia,cô bé ấy mắc căn bệnh Hiv,suốt ngày mắng nhiếc,không chịu nghe lời mấy cô y tá,tự kỉ ngồi một góc..Khi Nari đi một lúc thì trở vào thấy Lio đang bị chọi gối vào người bởi cô bé kia.Nari lại càu nhàu Lio..nhưng Lio đâu chịu khuất phục dễ thế,chủ nhật tuần nào,Lio cũng đến bệnh viện thăm cô bé kia..Bị nari đuổi không cho đến nữa vì mỗi lần đến cô bé ấy lại ném đồ đạc vào Lio.Mãi một thời gian sau,tự nhiên cô bé ấy không chọi đồ nữa mà cầm con dao hù doạ Lio bảo cô đừng đến đây,mấy đứa nhỏ trong phòng thấy vậy chạy ra ngoài.Bấy giờ,Lio thấy tay cô bé run run,liền nói

"Tink,đừng sợ,em bị bệnh Hiv thật ra là không nặng lắm đâu,em mau bỏ dao xuống đi,nguy hiểm lắm đấy"-Lio cũng rất sợ nhưng cố gắng nói

"Im đi..chị thì biết gì chứ? Chị khỏe mạnh,không như tôi,mắc phải căn bệnh khốn này,trong trường,mọi người đều không dám lại gần tôi,ở nhà,ba tôi lại bỏ mặc tôi để tôi vào đây,mỗi ngày,tôi phải chịu rất nhiều cơn đau từ căn bệnh này,mọi người đều khinh bỉ tôi,họ không dám lại gần vì sợ tôi lây nhiễm cho họ,thế,tôi sống trên đời này làm gì? Cả chị nữa,chị cứ đến gần tôi! Không sợ lây bệnh sao? Tôi nói cho chị biết,căn bệnh Hiv nó có thể dẫn đến tử vong,nếu chị không muốn chết thì đừng lại đây!! Có hiểu không?"-Tink nói dứt khoát làm cho Lio càng cảm thấy thương cô bé này hơn

"Thì ra là vì em sợ làm tổn thương đến mọi người,em sợ sẽ đem lại đến một căn bệnh khốn khổ lại cho mọi người,em sợ họ sẽ gánh chịu những cơn đau hằng ngày giống như em..nên em mới khiến cho bản thân mình phải xa lánh mọi người.."-Lio vừa nói bước chân vừa đến gần Tink

"Sao..sao chị biết?"-Tink vừa hoảng hốt vừa ngạc nhiên thấy Lio bước lại gần mình

"Em muốn biết chứ? Vậy Tink à,mau bỏ dao xuống đi,chị sẽ nói cho em biết!!"-Đôi mắt của Lio càng tự tin nhìn về đôi tay bé nhỏ của Tink đang cầm con dao

"Nhưng..chị"-Tink nhắm mắt lại thì Lio đã nhanh tay giựt lẹ con dao và nhẹ nhàng nói với Tink

"Tink,thực ra chị cũng bị như vậy giống em đấy!!"-Lio vui vẻ nói,tay để con dao lên bàn