Âu Lạc Chi Nữ

Chương 57: Không thể ngờ tới



Một lúc suy nghĩ, bàn tay tôi chậm rãi thử mò đến bên hông, nắm được vào chuôi con dao…

Bỗng nhiên người phụ gánh xiếc đi tới ngay trước mắt, đưa ra trước mặt chúng tôi cái nón.

- Tiểu thư, công tử, xin hãy góp chút bạc!

Tôi giật mình vội thu lại con dao sắp rút ra. Trọng Thủy tạm buông tôi ra, đưa tay vào túi trong người lấy ra một nén bạc thưởng cho họ. Tôi đã bỏ lỡ một cơ hội, còn đang lo trấn tĩnh bản thân.

Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh ta đưa tay lên trán tôi sờ thử.

- Nàng thấy mệt sao?

- Không có gì, là hơi đói. – Tôi lấy lại bình tĩnh, viện cớ mà nói.

- Cũng buổi trưa rồi, ta cũng có ý này… vậy chúng ta vào khách điếm ăn chút gì đó! – Trọng Thủy lại như cũ dẫn tôi ra khỏi đám đông, A Liên cũng lẩn mất đâu không biết.

Không muốn dông dài, lúc ra khỏi đám đông, tôi nắm lấy vạt áo anh ta mà nói:

- Trọng Thủy, ăn xong hãy…

- Được rồi! – Anh ta hiểu ý đáp – Ta sẽ thực hiện lời hứa với nàng, nàng nghĩ ta sẽ phụ lòng tin của nàng sao?

Không ngờ anh ta cao hứng như vậy, còn bất ngờ cốc nhẹ vào trán tôi một cái. Con người này, là Trọng Thủy sao?

Anh ta đưa tôi vào một khách điếm lớn, gọi một bàn ăn riêng trên lầu hai, có thể nhìn ra hồ dương liễu xanh mướt. Anh ta hào phóng gọi rất nhiều thức ăn, cả một mâm mười người có thể ăn được. Có phần khoa trương quá, nhưng dẫu sao cũng coi như là anh ta mừng sinh nhật mình đi…

Ăn xong, không cần tôi nhắc, anh ta lập tức lấy ngựa. Như anh ta nói, để tiết kiệm thời gian, để tôi khỏi nôn nóng sốt ruột, anh ta cùng tôi cưỡi ngựa phi đến chỗ của công chúa…

Cưỡi chung một con ngựa với Trọng Thủy, không phải là chưa từng… nhưng ngày hôm đó và ngày hôm nay hoàn toàn khác nhau…

Đến sẩm tối, ngựa dừng ở ngoại ô một thị trấn nọ, trước cổng một căn biệt viện khác. So với căn biệt viện tôi từng ở, biệt viện này nhỏ hơn, canh gác cũng không chặt chẽ bằng. Nếu nhìn vào sẽ chỉ nghĩ đây là chốn để tĩnh dưỡng an nghỉ chứ không phải tù túng hay giam lỏng.

Giao ngựa cho gia nhân, anh ta dắt tôi vào, xuyên qua một vài dãy hành lang đến trước một chòi nghỉ. Anh ta dừng bước, nhìn tôi và nói:

- Ta có một vài lời cáo lỗi với công chúa trước, nàng cứ đợi ở đây một lát. Ta nói với công chúa xong, nàng có thể ra gặp…

Tôi nhìn anh ta rồi gật đầu.

Trọng Thủy bộ dáng nhã nhặn bước đến chòi nghỉ bên hồ kia, chắp tay sau lưng đứng đợi. Quả nhiên một lúc sau, gia nhân dẫn ra một cô gái trẻ tuổi khoác chiếc áo lông lỗng trắng muốt thanh khiết. Đúng là công chúa Mị Châu…

Hai người họ nhìn nhau, nói qua lại chuyện gì đó. Chỉ thấy công chúa vẫn nhìn anh ta không chớp mắt, còn rất vui vẻ…

Tôi muốn biết họ nói chuyện gì, khẽ đến gần chòi nghỉ nấp sau một tảng đá lớn.

“Chàng đừng nói như vậy…” – Thấy tiếng công chúa vừa xúc động vừa chân thành nói – “ Nếu ngày hôm đó gặp phiến loạn không có chàng ra tay cứu giúp, còn đưa ta đi lánh nạn, liệu thiếp còn có thể khỏe mạnh đứng đây…”

“ Nhưng, ta không tốt như nàng nghĩ…” – Trọng Thủy trầm trầm đáp – “ Hơn nữa, ta nghĩ nàng cũng nên trở về với phụ mẫu của mình…”

“ Nhưng mà…” – Công chúa có vẻ lưu luyến không dứt, âm điệu có phần buồn bã bi ai– “Thì ra chàng đã coi ta là gánh nặng…”

“Ta nào coi nàng như vậy…” – Trọng Thủy an ủi – “ Ta luôn coi nàng như tri kỉ… nhưng là ta lo phụ mẫu nàng sẽ lo lắng…”

“Chẳng giấu gì chàng…” – Công chúa đau khổ nói – “ Ta bị ép gả cho một tên ác ma vô nhân tính, song cuối cùng phụ thân cũng không nỡ, lại có người khác tình nguyện gả thay cho ta. Ta được dặn đi lánh nạn ít lâu, chờ sự việc ổn định…”

“ Thì ra là như vậy!” – Trọng Thủy bình tĩnh nói – “ Nhưng bản thân ta cũng không tốt đẹp như nàng nghĩ, ta đã che giấu thân phận thật của mình, ta không phải Tiểu Thần Long mà là…”

Trọng Thủy ngưng lại trong giây lát, không gian bỗng như lắng đọng cùng, cả một cơn gió cũng không có, mặt hồ hoàn toàn im ắng…

“Trọng Thủy, thế tử Nam Việt”





Chỉ thấy công chúa mở to hai mắt, như trúng phải sét đánh, bất ngờ loạng choạng. Trọng Thủy đỡ lấy nàng, sau đó lùi lại giống như cố giữ lễ.

“ Không thể nào” – Mị Châu lời nói khó khăn, có phần run rẩy ngờ hoặc nói – “ chàng làm sao có thể là hắn…”

“Đáng tiếc, đó là sự thật…” – Trọng Thủy cười.

Công chúa ngồi phịch xuống ghế đá trấn an bản thân. Không hiểu nàng nghĩ gì mà một lúc lâu sau, ngước lên nhìn Trọng Thủy, hoang mang mở lời:

“Vậy ra, người ta thầm ái mộ bấy lâu lại là… là người ta cho rằng bị ép gả, là người ta cho rằng vô cùng xấu xa…”

“ Nói cho ta biết, đó chỉ là tin đồn, chàng hoàn toàn không phải như vậy… Không, ta tin chàng… Ta thật sai khi vội tin lời đồn, còn chưa gặp mặt để xác thực…”

“ Vậy chuyện hôn sự kia…” – Mị Châu công chúa đứng dậy, bước đến gần anh ta, khẩn thiết mà nói – “ Chàng đã thành hôn với cô gái đó chưa? Ta nghe láng máng tin đồn, có phải hôn sự không thuận lợi không? Chàng chưa thành hôn với người đó…”

Không ổn rồi, tôi đứng bên tảng đá mà vô cùng sốt ruột. Rốt cuộc công chúa đã trúng phải bùa ngải gì mà mê đắm anh ta đến vậy, tôi nên ra mặt giải thích cho nàng.

Tôi vừa mới bước ra, chợt nghe thấy xung quanh có tiếng binh khí va chạm, giật mình quay đầu lại, đã thấy một thanh kiếm lạnh lẽo kề lên cổ, người nọ túm lấy vai tôi, uy hiếp tính mạng.

Tôi hướng mắt nhìn, ngỡ ngàng nối tiếp ngỡ ngàng…

Cao Lỗ !!!

Đúng là hắn, hắn bằng xương bằng thịt, hắn vẫn cao lớn, uy dũng mạnh mẽ như vậy. Hắn mặc một bộ y phục thường dân phương Bắc, giống như là đang cải trang…

Như nắng hạn gặp được mưa, tôi muốn cười to, lại muốn khóc lớn lao vào lòng hắn….

Chỉ có điều, hạnh phúc nhen lên trong khoảnh khắc lại bị dập tắt, tôi nhận ra ánh mắt đối chọi với ánh mắt của mình bây giờ – ánh mắt của Cao Lỗ vô cùng lạnh lẽo, hơn cả băng giá ngàn năm, sắc bén hơn lưỡi kiếm đang kề trên cổ tôi.

Cao Lỗ, hắn kề kiếm vào cổ tôi???

Tại sao? Không phải đùa cợt, không phải mơ, thái độ của hắn vô cùng nghiêm khắc, cách hắn nhìn tôi vô cùng chán ghét, vô cùng oán hận, còn hơn lúc tôi mới đến đây hàng vạn lần…

Ánh mắt khiến tôi bất ngờ cảm thấy tổn thương, trong khi còn chẳng hiểu vì sao… Giống như hàng vạn mũi tên muốn xuyên qua tôi, hàng vạn lưỡi đao muốn xé xác tôi, căm hận cùng cực, căm hận từ đáy lòng…

- “…”

Tôi mở miệng muốn gọi hắn, phát hiện ra cổ họng mình bỗng nhiên không bật ra được tiếng. Tôi không nói được???? Tại sao?

Tôi hoảng loạn, hình ảnh của tôi trong mắt hắn đầy bối rối kinh hoàng…

Phía xung quanh có tiếng hô hào, đánh nhau giao tranh ác liệt. Dường như là những gia nhân, thuộc hạ của Trọng Thủy với một vài người đi cùng Cao Lỗ. Quay lại phía chòi nghỉ, thấy công chúa sợ sệt nép chặt vào người Trọng Thủy. Anh ta ôm lấy nàng, gương mặt vô cùng bình tĩnh, khóe môi thấp thoáng cười, phong lưu mà đầy âm hiểm.

Cõi lòng tôi cảm thấy bất an tột độ, hỗn loạn còn chưa hình dung ra chân tướng sự việc…