Âu Lạc Chi Nữ

Chương 46: Sự yếu đuối (17+)



Nửa đêm.

Một tiếng hét thất thanh, cả người tôi bật dậy.

Thở dốc, hai tròng mắt hoảng loạn…

Một cánh tay lớn vội nắm lấy vai tôi, hắn đã ngay lập tức chạy lại bên tôi.

- Minh Hà, có chuyện gì vậy? – Gương mặt hắn cũng thất sắc, đầy lo lắng mà hỏi.

Cả người tôi run run, vì quá sợ mà suýt nữa đã thất hồn lạc phách…

- Tỉnh táo lại! – Hắn sốt sắng lấy hai bàn tay nóng ấm ôm lấy gương mặt trắng bệch của tôi, khẽ vỗ, xoa nhẹ - Nằm mơ thấy ác mộng sao? Đừng sợ, chỉ là mơ thôi…

Tiếng nói trầm dịu an ủi cùng với hơi ấm của bàn tay rộng lớn như dần kéo tôi lại thực tại. Đôi mắt tôi khẽ chớp rồi lại mở to quan sát.

Sau khi đã lấy lại phần nào ý thức, tôi nhận ra quang cảnh đã thay đổi, tất cả lại quay trở lại, vẫn là căn phòng này…

Mơ sao?

Tôi ngước đôi mắt, bắt gặp ánh mắt quan tâm chân thành của hắn, đôi mắt sáng ấy vẫn đang lo âu thu trọn hình bóng của tôi vào bên trong…

Hắn…

Hắn còn sống!

Đó là suy tưởng đầu tiên chạy qua não tôi…

Không thể kìm nén cảm xúc bộc phát, tôi vươn người ôm lấy hắn, bàn tay níu chặt lấy phía sau bờ vai rộng lớn vững chãi…

Hắn thoáng ngỡ ngàng, hắn cũng phải đờ đẫn người trong giây lát.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động ôm hắn!

Một chút suy tư, hắn dịu dàng ôm lại tôi, để cho tôi hoàn toàn ở trong vòng tay…

Tôi vẫn còn khẽ run, đầu óc còn mơ hồ nhiễu loạn, những ảo giác kinh rợn vẫn còn lởn vởn trong đầu óc. Phản xạ tìm thấy được hơi ấm và chỗ dựa chắc chắn an toàn, tự bản thân càng lúc càng cố nép vào, càng cố dúi đầu vào ngực hắn…

Tôi nghe thấy trong lồng ngực này có tiếng trái tim đập mạnh mẽ…

Thân thể này rất ấm…

Vòng tay này đang ôm lấy tôi…

Bờ mi tôi hoen lệ, tôi thốt lên những lời thổn thức:

- Ta sợ lắm…có rất nhiều người chết, đi mãi mà vẫn chỉ thấy ngổn ngang người chết… còn nữa… ta tìm thấy ngươi, nhưng mà… – Tôi nấc lên, nước mắt cũng túa ra giàn dụa, thấm ướt cả áo của hắn – Ta gọi ngươi, ta lay ngươi, nhưng ngươi không hề đáp, ngươi rất lạnh… thân thể ngươi đầy vết thương…

Phải, tôi chưa bao giờ gặp một cơn ác mộng khủng khiếp đến vậy…

Càng nghĩ đến, càng không thể bình tâm lại….

- Ngươi còn sống phải không? Ngươi sẽ không chết phải không? – Miệng tôi không ngừng vô thức thốt ra những câu hỏi dị thường.

Tôi chưa bao giờ chứng kiến một người chết, huống hồ là hàng ngàn người chết… lại còn có cả hắn… Chưa bao giờ tưởng tượng ra, trong ác mộng đó tôi lại đau xé cõi lòng như vậy…

Ác mộng đó chân thực đến từng chi tiết, thậm chí cả mùi máu tanh, thậm chí cả tiếng cười lạnh tàn ác ngay sát bên tai của anh ta….

Tôi rất sợ… Rất sợ… tưởng chừng đó không thể là mơ, mà là không gian thật…

Có khi nào đó là tương lai? Có khi nào nó là điềm báo?

Ôm tôi yếu đuối trong tay, tận tai nghe những lời kể lể độc miệng ấy, hắn không khỏi ưu tư. Có lẽ hắn đã phải lo nghĩ sẵn rồi, lúc đó tôi lại vô tâm nói ra những chuyện xấu như vậy, hắn hẳn là sẽ phiền não thêm một phần…

Thế nhưng lúc này vì quá kinh sợ, tôi đã không thể suy nghĩ đến điều ấy…

Chỉ biết bám chặt lấy hắn…

Rất nhanh sau đó, ánh mắt hắn lại sáng trở lại, suy ngẫm qua đi, hắn quay về với vẻ kiên định, cương nghị thường thấy… Hắn bình tĩnh dùng bàn tay vỗ về và giọng điệu ấm áp dịu dàng, thêm một chút cưng chiều mà trấn an tôi:

- Ngươi làm sao vậy? Ta vẫn đang ở đây mà, nơi này là nhà của ta, nhà của ngươi, không có chuyện gì xảy ra cả…

Thấy tôi ổn định lại một chút, hắn nơi lỏng vòng tay, định đỡ tôi nằm xuống nghỉ ngơi như trước.

- Được rồi, đừng sợ, ta sẽ ngồi ở đây… yên tâm ngủ đi một chút!

Tôi vừa đặt lưng xuống, hắn cũng đồng thời lui ra ngồi xuống mép giường. Ngay lúc đó, bàn tay tôi lại vội vàng túm lấy hắn, lời lẽ rối loạn:

- Không! Đừng !

- Đừng lo! – Hắn nắm bàn tay tôi, khẽ gỡ nó ra – Bình tĩnh nghỉ đi, đừng nghĩ gì nữa!

- Không! – Tôi bật dậy, choàng tay ôm chặt lấy hắn – Trong mơ ta cố bám lấy ngươi, nhưng anh ta kéo ta đi, còn sai người lôi ngươi đi xềnh xệch, ta cố gắng thế nào cũng không chạm được vào ngươi nữa…

- Tỉnh lại nào! – Giọng hắn có phần nghiêm khắc hơn – Đó chỉ là mơ thôi, là mơ, hiểu chứ?

- Không, ngươi không biết được đâu… Ta nói ngươi cũng không tin được đâu, bây giờ ta sợ lắm… – Tôi vẫn một mực níu lấy hắn – Vì ta không phải người ở đây, ta đến từ tương lai, họ đã ghi chép lại… mỗi một chữ ta học bây giờ đều ám ảnh ta… ta không nghĩ lại tàn khốc đến mức đó, chỉ khi ta chứng kiến….

Phải, tôi sợ rằng mỗi bước đi của mình có thể không giúp ích được gì, mà vẫn phải để lịch sử đi theo những gì nó vốn có… Thậm chí mình sẽ trở thành xúc tác cho lịch sử đi theo hướng đó…

Bây giờ tôi đã nhớ ra… những điều mà tôi không mấy chú ý khi học…

Hắn là Cao Lỗ phải không?

Có phải lịch sử đã viết hắn sẽ hi sinh trong cuộc chiến chống xâm lược của nước Âu Lạc ?

Tại sao bây giờ tôi mới để tâm…

Hắn nhìn tôi, hắn dao động, hắn sốt sắng… Có vẻ như sự cố gắng trấn an tôi là vô ích, lại còn bị những lời nói tưởng như linh tinh hàm hồ của tôi làm cho bận tâm hơn…

Hắn cũng đang lo lắng, hắn cũng đang nghi hoặc sao?

Có lẽ hắn một phần muốn tin rằng tôi đang hoảng loạn mà nói linh tinh, một phần muốn hỏi rõ thêm…

Hắn lặng lẽ quan sát gương mặt còn đẫm nước mắt của tôi…

Tôi không rõ nữa, nhưng dường như hắn đang đau lòng, hắn thương tâm…

Một chút chuyển biết cảm xúc, bất ngờ hắn ghì chặt lấy tôi, siết rất chặt, tưởng chừng muốn nuốt cả tôi vào vòng tay này, hắn vô cùng cương quyết:

- Ta đã nói rồi, bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng đối mặt, nếu ngươi sợ hãi thì chỉ cần nép sau ta! Đừng bận tâm gì cả, ở bên ta ngươi nhất định phải yên lòng!

- Nhưng… nhưng ngươi sẽ không có chuyện gì chứ? Ngươi sẽ không bỏ lại ta chứ?

Hắn không đáp.

Hắn mạnh mẽ đột ngột đáp lại tôi bằng một cái hôn.

Hôn cuồng nhiệt.

Hắn hôn… cũng giống như vòng tay này, toàn tâm toàn ý muốn nuốt trọn lấy đối phương, như muốn hòa tan cả hai…

Phải chăng đây là câu trả lời…

Nếu như tôi hoảng sợ, nếu như tôi sợ một ngày phải rời xa hắn, không còn nhìn thấy hắn…

Chi bằng hãy hòa tan vào nhau mãi mãi? Hắn muốn như vậy phải không?

Tâm trí tôi mụ mị trống rỗng, vì đắm chìm, vì bị lấn át bởi nụ hôn này mà đã lạc đến một chốn khác…

Chỉ có cơ thể ngày càng nóng lên theo mỗi chuyển động dây dưa, ướt át, quyện lấy nhau của hai đầu lưỡi, của hai luồng hơi thở…

Chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy… Tất cả những nụ hôn trước đây, đều không thể sánh với nụ hôn này… và chưa bao giờ tôi lại muốn tiếp nhận nụ hôn của hắn đến thế…

Cứ như thế này… dù bị nuốt lấy… cứ như thế này…

Tôi bám chặt hắn, hắn cũng không buông rời đôi tay…

Hắn khẽ xoay mình, đồng thời cả hai khổi thân thể đang siết lấy nhau cùng ngã xuống giường… Đầu óc tôi mơ màng, thậm chí còn chưa kịp nhận ra…

Loáng thoáng rất nhanh đã thấy cái lạnh lùa vào bên vai, y phục đã bị kéo mở… Nụ hôn nồng say đã rời khỏi môi, lướt xuống cổ và bờ vai nhỏ nhắn, hắn hôn lên xương quai xanh, cắn nhẹ lên nó. Một chút đau khiến tôi thanh tỉnh trong phút chốc…

Tôi bối rối…

- Được chứ? Hãy là của ta ! – Giọng hắn trầm trầm, nửa như lời dò hỏi ý tứ, nửa như là một yêu cầu, mệnh lệnh kiên quyết .

Hơi run rẩy, tôi khép hờ mi mắt còn đọng chút hạt sương lệ.

In trong mắt hắn, lúc này chỉ còn hình ảnh của một tôi bé nhỏ, một tôi yếu đuối… lúc này tôi rất yếu đuối… thì ra cũng có lúc tôi mong manh như vậy…

Dù thế nào, hoàn cảnh này tôi cũng không thể nói câu khước từ được nữa…

Có lẽ chỉ trước mặt hắn, có lẽ chỉ với lúc này thôi… tôi đã vô tình để lộ ra một hình ảnh yếu mềm như nữ nhi bình thường…

Thì ra tôi cố chấp, thì ra tôi vô tư không sợ cái gì, lại sợ hãi khi đối mặt với một thảm cảnh thực sự, sợ một cơn ác mộng… cần một sự chở che, cần có hắn…

Biểu hiện bấy giờ của tôi đối với hắn cũng đã thay cho bất cứ ngôn từ nào…

Và hình như… hắn đã từng rất muốn có tôi, trong lòng hắn có tôi…

Suy nghĩ vẩn vơ trong đầu của tôi nhanh chóng bị tiêu tán bởi cái nóng bỏng vương vãi của những nụ hôn và vuốt ve của hắn, tôi đã không thể suy nghĩ đến bất cứ cái gì nữa…

Y phục trên người, mỗi lớp mỗi lớp bị lột bỏ, da dẻ trơn mịn nhờ được chăm sóc bấy lâu nay mỗi tấc mỗi tấc lộ ra trước mắt hắn như vậy không khỏi khiến tôi ngượng ngùng lúng túng… Dù đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể tôi, nhưng lần này chính vì sự dịu dàng chậm rãi trong từng động tác của hắn khiến tôi có cơ hội cảm nhận rõ rệt….

Vừa mới cảm giác một chút lạnh lẽo trên chỗ da vừa được phơi bày đã lập tức thấy ngọn lửa theo môi và tay hắn đến… từng chút từng chút một…

Sự chầm chậm thiêu đốt này vừa như một cực hình, vừa như một loạt cảm giác kích thích… Đối mặt với những loại xúc cảm này, tôi hoàn toàn thấy mình ngốc nghếch bị động…

Mỗi cái run rẩy của tôi đều phản chiếu trong mắt hắn, hắn cũng chìm vào si mê…

Một vòng chu du trên thân thể tôi, hắn cũng gột bỏ quần áo trở ngại của chính mình… Phút chốc xấu hổ, tôi muốn nhắm chặt mắt, đưa tay lên bưng mặt…

- Cảm nhận ta! – Âm điệu hắn thoáng không hài lòng, lại xen lẫn chút chế giễu sự ngây ngô non nớt của tôi, hắn nắm lấy bàn tay tôi, kéo ra và đặt lên người hắn.

- A… đừng… ta… ngại… sợ…! – Tôi thốt lên như một con mèo nhỏ đứng trước một con báo lớn.

Bàn tay tôi bị giữ, chạm đến khuôn ngực vạm vỡ ngăm ngăm, da thịt hắn nóng hổi, thô ráp đối lập với những ngón tay non mềm mát lạnh của tôi. Hắn kéo bàn tay tôi, dần dần lướt xuống từng múi cơ bụng rắn chắc, lướt xuống…

Nếu không phải đang tự cắn đôi môi sắp bật máu thì tôi đã muốn hét lên, tôi thực sự muốn lập tức rút tay lại, nhưng vẫn bị hắn giữ tại nơi to lớn nóng rừng rực đó…

- Đừng sợ…! – Hắn nhanh chóng túm lấy bàn tay còn lại của tôi, ngửa lòng bàn tay lên hôn vào đó….

Từng chút từng chút một, lại hôn từ lòng bàn tay theo cánh tay đến vai, lướt qua cổ, xuống ngực, bừa bãi lưu lại những dấu ấn chỉ thuộc về hắn…

Lần này không còn là dạo chơi, hắn mãnh liệt mà khiêu khích bản năng tiềm tàng trong tôi…

Vuốt, hôn, cắn, nuốt lấy…

Chính tôi cũng không ngờ được những phản ứng của bản thân… dù là hơi thở loạn nhịp, dù là những tiếng mờ ám tự bật ra từ cổ họng… chuyện này quá sức tưởng tượng của tôi…

Chơi vơi mơ hồ, mơ mơ màng màng trong mắt…

Cho đến lúc phía dưới thân dội đến một trận đau đớn khủng khiếp không lường trước, tôi kêu lên thất thanh, đồng thời cảm nhận rõ cái đau như lan ra chấn động toàn thân, tâm trí bị kéo lôi về thực tại …

Vì đau đớn mà lại run rẩy …

Khóe mi tôi tự tuôn ra những giọt lệ trong suốt long lanh…

Phải chăng người con gái nào cũng trải qua nỗi đau này…

Hắn cúi xuống, hôn nuốt lấy những giọt lệ đó…

- Đau…, đau quá…! – Tôi lại kêu lên, vừa muốn oán trách, vừa như muốn được thể mà làm nũng.

- Đau lắm sao? – Hắn dịu dàng vuốt ve, khẽ hôn lên mặt, đôi môi lại khẽ lướt sang ngậm lấy vành tai nhạy cảm…

Bây giờ hắn lại nhẹ nhàng, dịu dàng đến thế…

Đau làm đầu óc tỉnh táo lại, tôi có chút hối tiếc… Cao Lỗ đáng ghét, tại sao tôi lại phải chịu đựng… Hắn ăn gì mà cơ thể to lớn đồ sộ, bành trướng làm tôi đau đến vậy?

Nhưng ngoài việc chịu đựng, tôi cũng không còn đường lui nữa rồi…

Đau…

Nhưng khoảnh khắc này tôi có thể ghi nhớ mãi mãi…

Đau…

Ghi nhớ mãi mãi …

Duy nhất trước mắt tôi bây giờ, chỉ có hắn…

Duy nhất trong tâm trí tôi bây giờ, cũng chỉ có hắn…

Không có bất kì mối bận tâm, mọi chuyện đều được tạm lãng quên…

Chỉ có hắn và tôi, cùng nhau chìm đắm…