Âu Lạc Chi Nữ

Chương 36: Tiêu cực



Những lời nói ngay bên tai này…

Anh ta đang nói là anh ta thích tôi, rồi nhân duyên gì đó sao?

Làm sao tôi có thể tin được những lời này của anh ta… Nếu không phải vì đêm hôm đó tôi đã mất ấn tượng tốt với anh ta hay sau đó biết chuyện anh ta cũng từng quyến rũ công chúa thì bây giờ tôi cũng khó mà chấp nhận được…

Thích tôi thật ư? Tôi thì có gì tốt để nam giới thích chứ? Anh ta cũng vậy, hắn – Cao Lỗ cũng vậy … họ nhất định chỉ đem tôi ra để trả thù, khuất phục hoặc chơi đùa mà thôi…

Thành ra trong lòng tôi chỉ thấy đáng thương lẫn đáng buồn cười cho chính mình, nãy giờ ngoài việc im lặng, tôi vẫn chưa hề nói lời nào, coi như không nghe thấy những lời của anh ta…

Bây giờ tôi thực sự chỉ muốn ở một mình…

- Nàng… thực sự đã nghe lời ta nói đấy chứ? – Anh ta thấy tôi không có bất cứ phản ứng nào bèn lên tiếng hỏi.

- Vậy thì sao? – Tôi lạnh lùng đáp – Anh nói là anh thích tôi ư?

Đôi mắt anh ta thoáng ngỡ ngàng, có xen chút thất vọng, anh ta tự cười:

- Hình như nàng không xem trọng những gì ta nói, nàng bây giờ… dường như đã xảy ra chuyện nào đó tác động rất lớn đến nàng, những thái độ này của nàng, hoàn toàn khác trước… xem ra dù ta đã thổ lộ, nhưng không đúng thời điểm…

- Bỏ đi, anh có thể xuống ngựa được rồi! – Tôi càng cố né người tránh tiếp xúc với anh ta, giọng nói thể hiện rõ ý muốn đuổi anh ta xuống.

- Không! Dù nàng như thế này, ta cũng cảm thấy thích nàng… – Anh ta lại vòng tay qua eo tôi, kéo tôi ngả vào lòng mình.

Tôi muốn vùng vẫy ra ư? Tự dưng tôi lại chán ghét việc cố sức vô ích thoát khỏi một người đàn ông mạnh hơn mình nhiều lần. Tôi chỉ khẽ cau mày, sau đó giữ gương mặt lạnh nhạt, coi như dù anh ta có làm thế, cũng không ảnh hưởng gì đến tôi…

- Cô gái trong sáng này… càng những người trong sáng dường như càng dễ bị tổn thương dẫn đến tiêu cực, nàng đang cố tỏ ra lạnh lùng thờ ơ như thế sao? – Anh ta lại nói những lời êm dịu thủ thỉ bên tai.

- Anh muốn gì? –Tôi nói một tràng những câu hỏi cộc lốc – Muốn tôi tin là anh thích tôi? Rồi thì sao? Ôm tôi? Hôn tôi? Lợi dụng tôi? Chiếm đoạt tôi? Rồi sau đó bỏ rơi tôi?

Tôi đã bắt đầu cảm thấy khó chịu cao độ với anh ta, cộng với việc tâm trạng tồi tệ khiến cho tôi cũng không kiêng nể gì mà tuôn ra những lời lẽ phũ phàng, đậm chất khinh bạc… bình thường có cô gái nào lại nói ra những lời kiểu như vậy chứ?

Anh ta không phải rất thông minh sao? Anh ta sẽ phản ứng như thế nào đây?

Quả nhiên trong giây lát ánh mắt anh ta đầy ngỡ ngàng, gương mặt cũng sững sờ như một người gặp phải một chuyện “sốc”. Mất một hồi định thần, anh ta lại bật cười:

- Ha ha… không ngờ nàng có thể nói ra những lời như vậy! Ngay từ lúc mới gặp mặt, ta đã nghĩ rằng nàng là một cô gái rất thú vị, nhưng không ngờ… nàng lại có nhiều điểm khác xa với những cô gái thông thường đến thế… Và… hình như chưa có cô gái nào đối xử với ta đến mức như thế này…

- Vì họ đều bị anh quyến rũ sao?

- Cũng có số rất ít những cô gái mà ta không thực sự có được cảm tình của họ…- Giọng anh ta đột nhiên trầm xuống – Nhưng… họ đều đã chết rồi…

Âm điệu đó khiến cho lòng tôi thoáng qua cái cảm giác không ổn lắm, đặc biệt là khi anh ta nhấn mạnh ở cái chữ “chết”…

Tôi tự thở dài trấn an tinh thần, một hồi sau vẫn tỏ ra lạnh lùng im lặng như vậy, tôi đang nghĩ cách để đuổi con người này xuống…

Trời đã về tối, có lẽ hôm nay tôi lại phải dừng chân ở một quán ven đường nào đó…

- Dừng lại, tôi muốn nghỉ chân! Anh cũng xuống ngựa rồi đi đi, tôi không muốn phải nói thêm câu đuổi nào nữa!

Anh ta dừng ngựa ngay đầu một ngôi làng. Sau khi nhảy xuống, anh ta nhìn tôi mà mỉm cười nói:

- Ta cũng không muốn thấy gương mặt lạnh lùng và thái độ khó chịu của nàng với ta, ta vốn chỉ muốn nàng cảm thấy thoải mái an tâm như trước…

Anh ta cầm lấy tay tôi, luyến tiếc đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Tôi ngay sau đó rút tay về, ánh mắt nhìn anh ta khinh ghét.

- Minh Hà, chúng ra sẽ sớm gặp lại nhau…!

Gặp lại ư? Tôi chẳng trông đợi gì, hơn nữa, cái ngày tôi phải xuất giá đi xa đã ở ngay trước mắt.

- Không đâu, chúng ta sẽ không gặp lại nhau! Cáo từ! – Tôi lạnh nhạt, định thúc ngựa đi lên trước bỏ mặc anh ta.

Đột nhiên thấy anh ta nhanh lẹ đưa cánh tay qua cả người tôi mà kéo từ trên lưng ngựa xuống, tay kia cũng rất thời cơ ôm trọn cả người tôi vào lòng.

- Anh làm cái gì vậy? Anh có biết tự trọng hay không? – Lúc này tôi không giấu được sự khó chịu càng dâng lên.

- Gặp lại…- Anh ta cúi xuống, ngay bên tai tôi lại truyền đến những lời nhẹ nhàng nhưng mang âm sắc khiến tôi khó hiểu – Nàng nói cũng đúng một phần, chúng ta không thể gặp lại nhau được rồi, ta chỉ có thể lần sau xuất hiện trước mặt nàng…

Trước thái độ còn đang hoang mang nghi vấn của tôi, anh ta đưa tay lên vuốt ve gò má, ánh mắt đầy ẩn tình nhìn tôi:

- Thật hay là giả… Ta nghĩ rằng vẫn có thể chấp nhận nàng, cũng như hi vọng nàng có thể đối mặt với con người thật của ta…

Tôi thực sự không hiểu anh ta đang nói điều gì…

Anh ta lại nhanh chóng đặt tôi lên ngựa, mỉm cười lần nữa rồi xoay người bước đi trước, bước đi có phần hơi vội vã…

Bóng áo trắng thanh thoát phiêu diêu của anh ta đã khuất xa trước mặt, những ánh tà dương cuối cùng cũng đã biến mất…

Trước mắt tôi chỉ còn thấy một màu trời tối dần…

Tôi cảm thấy lúc này mình thật cô quạnh. Tự dưng tôi muốn cắm đầu đi tiếp, dù là đi suốt đêm… Giá mà không phải lo cho ngựa sẽ bị mệt, tôi cũng sẽ mải miết đi như thế…





Tôi đã rời khỏi chỗ hắn ở được một đoạn đường, có lẽ cũng phải được năm, bảy dặm…

Ngủ nhờ một đêm trong làng này… đây là đêm tôi thao thức nhất từ lúc lạc đến thế giới này…

Ngay cả đêm sau khi hắn định chiếm đoạt tôi, tôi vẫn còn có thể chợp mắt… Không như bây giờ, khi đã tỉnh rượu say, khi đã nhận thức được tất cả, khi đang nằm lạc lõng trong bóng tối…

Không sao đâu, tất cả đã rõ rồi, cũng đã có câu trả lời rồi…

Ngày mai, tôi lại phải sống, dù không biết tương lai của mình sẽ về đâu nữa…

Và không biết tôi có thể hoàn toàn xóa sạch mọi thứ về hắn hay không… Trước kia thì là kẻ mình căm ghét, luôn muốn chống đối, vì thế có lẽ đã tự chiếm một chỗ trong lòng… Sau đó thì lại thêm phần một oán hận, có lúc tưởng chừng như đến đã cùng cực… Dường như càng ghét một ai đó, càng hận một ai đó thì lại càng dễ nghĩ đến…

Những gì đã trải qua giữa tôi và hắn, rốt cuộc là sao?

Thật nực cười, tôi đến đây tìm hắn là vì cái gì? …





Hôm sau, tôi đã thu xếp khởi hành từ khi trời còn lờ mờ sáng.

Trở về kinh thành, trở về hoàng cung, một hai ngày cuối cùng này, tôi chỉ giam mình trong phòng… Dù bệ hạ có hỏi đến, tôi chỉ nói là tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi khỏe mạnh trước khi xuất giá, hay thậm chí khi người thị vệ kia của An Dương Vương hỏi tôi có tìm được hắn không, tôi cũng đã nói rằng không tìm được…

Dường như tôi đã chán nản đến mức muốn buông xuôi số phận mình…

Cho đến ngày hẹn với sứ giả.

Hôm nay là ngày chính thức đoàn sứ thần phương Bắc đến Âu Lạc làm lễ cầu thân, trong đó Trọng Thủy cũng đến…

Tôi không mấy rõ không khí bên ngoài kia thế nào, từ hoàng cung, kinh thành cho đến toàn bộ xứ Âu Lạc này, người dân có phản ứng thế nào trước hôn sự này… Hầu hết thời gian trước đây đã lao vào tập luyện, mấy ngày cuối lại chỉ giam mình trong phòng…

Có lẽ vì tôi không phải công chúa thật, nên sẽ không có lễ cưới hỏi, nghi thức linh đình trước dân chúng Âu Lạc. Có lẽ triều đình rất đồng thuận việc tổ chức hôn lễ bên nước họ, ở trong nước ta cũng chỉ tuyên bố cho dân chúng biết việc gả công chúa đi vì mục đích nghị hòa…

Có lẽ những người dân sẽ chúc phúc cho “công chúa”, ngày mai sẽ có những người hào hứng đi theo tiễn đoàn rước dâu… Dù vậy, tôi cũng không thể ngó đầu ra ngoài xe ngựa vẫy chào hay mỉm cười với họ, tôi chỉ có thể vì họ mà sắm một vai thế thân này…

Tôi chỉ còn có một ngày duy nhất để ở lại nơi đây, ngày mai tôi đã hoàn toàn bước theo một con đường khác…

Trọng Thủy… tôi cũng đã rất phân vân… nhân vật lịch sử này rốt cuộc ra sao?

Có một chút tò mò xen lẫn sợ hãi. Bản thân tôi trước đây đã có ấn tượng không tốt với nhân vật này. Tôi tự biết mình đã bước vào một thế cờ nguy hiểm, tự bản thân mình phải biết đề phòng cao độ …

Trọng Thủy, kẻ đã lừa công chúa Mị Châu, lũng loạn triều đình Âu Lạc, kẻ xâm lược quỷ quyệt…

Tôi phải làm gì đây?

Những bước chân tiếp theo của tôi, liệu có phải là một hi vọng?





Lúc này người của An Dương Vương sai đến đang tiếp tục trang điểm và sửa soạn cho tôi. Ngày hôm nay rất quan trọng, vì vậy mà mọi việc, mọi công đoạn đều cầu kì hơn. Từ công đoạn tắm rửa lúc sáng sớm với hương liệu đặc biệt cho đến việc tết tóc, trang điểm, thay lễ phục… Tất cả đều khiến tôi cảm thấy rườm rà và hoa cả mắt.

Nhưng ngày hôm nay đứng trước sứ thần, tôi đã là một công chúa – một cô dâu mới, đại diện của một dân tộc, những việc này đều không thể tránh…

Nghe nói hỉ phục của nước họ theo tông màu đỏ, thêu loan phượng gì đó giống như phim Trung Quốc thường thấy, nhưng có lẽ sau này làm nghi lễ bên đó tôi mới phải mặc y phục theo họ… ngày hôm nay và ngày mai tôi vẫn mặc lễ phục của công chúa Âu Lạc…

Ngày hôm nay có lẽ là ngày mà tôi cảm thấy mình được chải chuốt, ăn mặc cầu kì lộng lẫy nhất trong suốt hơn mười bảy năm trên đời…

Dù tâm trạng đang trống rỗng hay mơ hồ đến đâu thì khi nhìn vào tấm gương lớn, tôi cũng phải giật mình ngạc nhiên…

Có lẽ cô dâu nào cũng rất xinh đẹp…

Hôm nay không phải tôi cũng đang chuẩn bị để làm cô dâu đó sao? Còn có vai trò của một công chúa, mang trọng trách của một cuộc hôn nhân lớn…

Người trong gương kia diễm lệ, lộng lẫy hơn bản thân tôi bình thường nhiều lần… Tôi cảm giác đó không phải là tôi. Cũng phải thôi, tôi từ nay đã không còn phải là mình nữa…

Mình tôi khoác xiêm áo màu vàng óng vô cùng thướt tha. Mỗi đường may, đường thêu đều lấp lánh tinh tế… Có lẽ riêng bộ y phục này cũng đủ tỏa ra hào quang rồi, không cần người khoác lên phải có khí chất đài các, cao sang của một công chúa thực thụ… Áo váy lần này không biết rõ là có bao nhiêu lớp nữa, chỉ biết mỗi lớp như đều dệt bằng lụa tơ tằm tốt nhất, mỏng, nhẹ, mềm mại, khiến cho người mặc y phục càng thêm yểu điệu uyển chuyển…

Mái tóc cũng được tết búi rất cầu kì, trước đó đã được gội bằng hoa thơm và hương liệu giúp tóc thêm suông mềm… Họ gắn lên tóc tôi rất nhiều trang sức quý cũng như bắt tôi đeo rất nhiều trang sức khác trên người…

Nhìn vào tổng thể, tôi chỉ thấy bản thân mình một màu lấp lánh…

Trong lòng tôi, lại chỉ thấy có một tầng xám xịt đối lập lại…

Thế nhưng, cũng như khoác những thứ lung linh này lên mình, tôi có lẽ cũng phải chuẩn bị cho mình một cái mặt nạ…

Một nụ cười trên môi dịu dàng, một ánh mắt e lệ thoáng lo ngại… có lẽ sẽ phù hợp với một công chúa xuất giá chăng?





Tôi một mình ngồi trong phòng, giây lát cố bình tâm lại.

Đứng dậy, tay khẽ nâng váy áo, từng bước chầm chậm bước ra ngoài…





Đại sảnh của tòa Ngự Triều Di Quy đã ở ngay trước mắt…

Tôi bước vào từ phía cửa lớn của đại sảnh, sau tiếng hô của người lính hầu…

Đập vào con mắt tôi, giữa sảnh lớn, đoàn người của sứ thần phương Bắc đã đứng ngay ngắn theo hàng lối…

Họ có đến mấy chục người, đó là chưa kể những hộ vệ đang đợi ngoài sảnh hay còn đoàn quân theo hộ giá bên ngoài hoàng cung…

Những người tùy tùng đứng bên những hòm lễ vật chất đống, liếc mắt qua cũng thấy vô cùng nhiều vàng bạc châu báu…

Đứng đầu đoàn người , đối diện gần với An Dương Vương đang ngồi trên ngai, một bóng lưng nam giới cao lớn nổi bật…

Người mặc áo bào xanh lục nhạt, dù chưa thấy rõ dáng vẻ đằng trước cũng đã cảm nhận được khí chất khác biệt …

Người này… có khi nào chính là Trọng Thủy của Nam Việt ư?

Mắt tôi nhất thời không thể rời khỏi bóng dáng người đó…

Dáng cao lớn nhưng vẫn thanh thoát, lại gợi ra cái cảm giác thoát tục phiêu lãng khi vừa nhìn vào…

Tự dưng trong lòng tôi có một cảm giác rất mơ hồ quen thuộc…

Cho đến khi người đó dần quay đầu nhìn về phía tôi…