Âu Lạc Chi Nữ

Chương 25: Không thể giải thích



TT đang lên ngôi, người ủng hộ CL dạo này ít rồi nhỉ?

Đừng vội hỏi ta sau này MH yêu TT hay CL, hay kết cục là đến với ai? Yêu ai là một chuyện, đến với ai lại là chuyện khác…

Quan điểm của ta khi muốn viết câu chuyện pha bối cảnh lịch này, tình yêu đôi khi không phải là tất cả!

Còn tại sao không phải là tất cả ^^ ? hi vọng các nàng sẽ xem tiếp ^^

@ purplerose2312 : nàng rất nhiệt tình, cũng rất mạnh bạo com… Dự tính ta đã có, ta nghĩ mình đủ thận trọng để quyết định mà ^^ !

Nói thẳng ra, đây có thể là hư cấu lại một truyền thuyết lịch sử, kết thúc mà mọi người tưởng chừng nhìn thấy vẫn ko thay đổi, lịch sử đã diễn ra rồi… 2000 năm sau TT vẫn là 1 oan hồn… chỉ có diễn biến là ta đem ra hư cấu, lý giải theo cách khác…

Thực tế chỉ có sử VN nhắc đến TT, sử Trung Quốc ko nói đến người con nào tên TT của Triệu Đà, mà dường như MC-TT vẫn còn mang nhiều màu sắc dân gian, TT có tồn tại thật hay không cũng không có đáp án chắc chắn.

Còn tại sao mình lập vote CL-TT , đơn thuần chỉ muốn xem quan điểm của nàng thôi, cái vote đó kết quả thế nào cũng ko ảnh hưởng đến kết thúc, ta vẫn tôn trọng số 1 là logic…

Tại sao ta lại khiến cho nhiều người có suy nghĩ thích TT? Ta không hướng mạch truyện này để nhiều người đổ sang TT, xem lại thì từ đầu, đất của CL áp đảo đấy… câu chuyện viết ở ngôi thứ nhất, có nghĩa là trong đầu MH đất của ai nhiều hơn, đất tốt hay đất xấu thì chưa biết L

Nói thế thôi, ta sẽ không tiết lộ nữa L

Dù sao ta cũng rất vui vì câu truyện của mình có thể đem ra để tranh luận ^^!

P/s : Nàng hỏi ta phải giết TVXQ vì VN, ta có làm được không? Câu trả lời là không, bởi vì TVXQ sẽ không làm gì ảnh hưởng đến VN cả, trước khi yêu thích , mình cũng đã “chọn” thần tượng của mình rồi… Understand?

____________

…0o0o0…

Sau đó tôi cẩn thận tháo chiếc hài được thêu bằng sợi chỉ làm từ vàng, lại đặt vào hộp. Cũng vừa lúc đó có người gõ cửa.

Tôi nhìn qua khe cửa, là An Dương vương, hình như theo sau còn một người nữa…

Tôi mở cửa cho họ vào và khép cửa lại. Tôi thấy cô gái này rất quen, nếu tôi nhớ không nhầm, đây chính là cô chị cả trong đám nữ binh ở phủ của Cao Lỗ.

Tôi mời An Dương vương và chị ta ngồi, nhưng chị ta không dám ngồi mà chỉ xin đứng sau An Dương vương. Sau khi An Dương vương đã nâng chén nước do tôi rót mời ông, ông cũng nhìn cô gái kia mà nói:

- Minh Hà, đây là Thúy Hương, từ ngày hôm nay sẽ phụ trách hầu hạ con!

- Tiện thiếp tham kiến công chúa ! – Chị ta cung kính quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi còn chưa hiểu mấy thì An Dương vương đã nói thêm vào:

- Yên tâm đi, cô gái này cũng coi như tâm phúc có thể tin tưởng được… – Ông quay sang nhìn Thúy Hương ra hiệu có thể đứng lên được – Thúy Hương biết võ công, cũng rất nhanh ý, có thể bảo vệ và giúp đỡ con…

Tôi dần hiểu ra tâm ý của ông, ông đã chọn cho tôi một người trợ thủ, có lẽ chị ta đúng là người giỏi, xuất sắc và trung thành nhất ở chỗ Cao Lỗ nên được giao nhiệm vụ ở bên cạnh tôi.

Lẽ ra lòng tôi phải cảm thấy vui vẻ mà nhận tâm ý của ông, nhưng do chị ta xuất thân từ chỗ Cao Lỗ, cũng như dân đặc công được hắn đào tạo khiến tôi có chút nghi kị không thoải mái, biết đâu đây là cách đàng hoàng để hắn tiếp tục cho người theo dõi, kiểm soát tôi…

Tôi nhìn chị ta, trong lòng đánh giá một lượt, quả là một cô gái nhìn rất mạnh mẽ linh hoạt, nước da ngăm ngăm nhưng lại rất ưa nhìn, thoáng qua thấy tràn đầy sức sống. Đôi mắt sáng rất linh hoạt, làm tôi có cảm giác đây gần như một phiên bản nữ của Cao Lỗ. Hơn nữa, tôi cảm thấy, hình như chị ta thầm yêu thích Cao Lỗ, nhất định là trong lòng chị ta, ảnh hưởng của hắn rất nhiều, còn hơn cả một thần tượng. Liệu Thúy Hương này có thật sự đứng về phía tôi, hay thực tế thì chị ta vẫn dành lòng trung thành cho Cao Lỗ đây?

Cao Lỗ, bây giờ từ căm ghét, tôi dường như đã chuyển sang cùng cực oán hận hắn, hắn có thể đối xử tệ với tôi, trước đây như thế nào cũng không cần tính đến, không bằng sự chà đạp và sự tổn thương này…





Sau đó An Dương Vương trở về cung điện của ông, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thúy Hương. Ngay lúc đầu chị Thúy Hương này đã nhìn khắp phòng, xem có cái gì cần dọn dẹp không, xem ra đúng là một con người chăm chỉ, chu đáo.

Tôi ngồi lên giường, nhìn về phía chị mà hỏi:

- Thúy Hương, chị không cần dọn lại đâu, tôi cũng mới dọn lại rồi… – Tôi mỉm cười thân thiện – Chị lại đây ngồi nghỉ đi!

Tôi muốn giữ quan hệ thân thiện với chị, dù lúc đầu còn e ngại chị từng là người của Cao Lỗ, nhưng cũng cần thiết gây dựng cảm tình tốt để sau này chị ấy còn giúp đỡ. Dù sao thì việc nào ra việc đấy, không nên giận cá chém thớt, vơ đũa cả nắm, không ưa Cao Lỗ là một chuyện khác… Thêm một người bạn chẳng phải tốt hơn thêm kẻ thù ư…

Nghĩ đến đây, rõ ràng lúc đầu tôi cũng đâu có muốn gây sự với hắn đâu, không biết là do lúc đầu hoàn cảnh trớ trêu khiến hắn nghi ngờ trước, hay là do chính bản thân hắn thích gây sự trước… lần này đến lần nọ, chưa bao giờ có cái gọi là “hòa bình” giữa tôi và hắn.

Không phải bây giờ cũng tạm coi là hòa bình sao? Tuy trong lòng oán hận, chán ghét nhưng cũng không phải đối mặt ngày ngày, có đối mặt cũng không còn hình thức xung đột gay gắt ấy nữa…

Tôi không nên tiếp tục bận tâm nữa, kẻ như hắn, đúng là bây giờ nên ném vào một góc trong tâm trí, một ngày nào đó cho “out” ra hoàn toàn cho nhẹ đầu, là kẻ đáng khinh ghét đến mức không còn muốn nhìn thấy…

Tôi tự nhủ như vậy, cũng từng nghĩ nếu mình đã tình nguyện, cũng không nên quá giữ khư khư nỗi oán hận hắn muốn đem mình làm thế thân, không phải là xóa bỏ, mà là tạm lắng xuống để kiên cường sống tiếp… sau đó một ngày trả thù được…

Nhưng tôi vẫn không ngừng nghĩ đến, không ngừng oán hận hắn, vẫn như muốn rửa hận ngay… Giống như mặc một cái áo bằng lông nhím…

Mọi chuyện đáng ghét của hắn trước đây, so với chuyện đáng oán hận này đều như vô nghĩa…



Thúy Hương còn e ngại không dám ngồi cùng tôi, tôi bèn tiếp tục cởi mở chân tình mà hỏi:

- Đừng khách sáo, chị cứ coi em như chị em được rồi! Chị cũng biết em không phải là công chúa thật mà, nên lúc không có ai đừng câu lệ…

- Vâng… – Chị ta nhẹ nhàng đáp, dường như vẫn có chút ngại.

- Chị Thúy Hương năm nay bao nhiêu tuổi?

- Thiếp mười bảy tuổi!

- Mười bảy sao? – Tôi có chút ngạc nhiên thốt ra – Vậy là chị bằng tuổi em sao?

Tôi vốn quan sát thấy Thúy Hương trông rất chững chạc, đoán rằng cũng phải hai mươi, không ngờ chỉ bằng tuổi tôi. Vậy và đem ra so sánh, Thúy Hương trông già dặn, ra dáng hơn tôi bao nhiêu. Cả tính cách cũng cẩn thận tỷ mỉ, tôi cảm thấy dường như ở cái tuổi mười bảy này, các thiếu nữ người Việt, đặc biệt là như những cô gái tập luyện võ thuật ở nhà Cao Lỗ như cô, lại càng trưởng thành chín chắn hơn… Một cô gái hiện đại như tôi, ở cái tuổi này còn mải ăn mải chơi, so với họ có lẽ cách biệt quá lớn, dường như là nông nổi, trẻ con hơn nhiều…

- Hi Hi, coi như em vẫn làm em đi, chị trông hiểu biết lại tinh tế hơn em, từ nay cứ gọi em là Minh Hà thôi, bình thường thì không cần quan trọng xưng hô làm gì cho xa lạ…

- Xin nghe lời công chúa! – Chị ta vẫn cẩn trọng đáp.

- Ấy, gọi là “Minh Hà” hay “em” thôi!





Phải mất hơn hai ngày cố gắng làm thân, Thúy Hương mới bắt đầu dùng cách xưng hô thân mật, tôi cũng cho cô ngủ cùng giường mình, bởi lẽ cái giường này quá rộng, nằm một mình dang tay dang chân cũng không hết chỗ được. Tôi cũng thân tình nói những câu chuyện vui vẻ, tán dóc với Thúy Hương, chỉ có điều, cô không hào hứng cho là mấy thì phải.

Bây giờ cũng chưa phải là khuya lắm, nhưng vì không có việc gì làm, Thúy Hương lại khá kiệm lời nên tôi đành ngừng nói chuyện phiếm, bảo Thúy Hương cùng đi ngủ cho đỡ mệt. Nằm lên giường, kéo chăn mỏng đắp, nghĩ vẩn vơ một lát, sực nghĩ ra một điều, tôi quay sang phía Thúy Hương, thân tình mà bảo:

- Chị Thúy Hương, hay là ngày mai… chị có thể dạy em một số chiêu võ tự vệ cơ bản không?

- Sao Hà lại muốn học võ? – Thúy Hương ngại không gọi “em” mà gọi tôi là “Hà” - Chỉ sợ Hương võ thuật cũng không ra đâu, không dám chỉ dạy…

- Để phòng thân thôi mà, em nghĩ nhiệm vụ trước mắt rất cần đến võ thuật, hơn nữa em cũng được nghe chị vốn rất thông thạo các loại võ thuật, sẵn chúng ta còn rỗi rãi, mấy ngày này chị dạy cho em đi!

Tôi cố dùng giọng thân tình năn nỉ Thúy Hương bằng được, thà học từ cô được chiêu nào cũng tốt, còn hơn là bắt buộc phải nhờ cậy tên Cao Lỗ. Cuối cùng Thúy Hương cũng gật đầu đồng ý. Tôi vui vẻ nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm hơi lạnh, tôi trở mình xoay vào phía Thúy Hương, ôm chặt lấy cô ngủ tiếp. Một lúc sau khi tôi vẫn còn lơ mơ, chợt thấy cô khẽ động đậy.

Cô gạt tay tôi xuống một cách nhẹ nhàng từ từ như sợ tôi tỉnh giấc, sau đó dường như cô động đậy ngồi dậy, động tác có vẻ rất nhẹ nhàng. Tôi vẫn biết được vì lúc này tôi chưa ngủ hẳn, chỉ khép mắt.

Một lúc sau, có lẽ là thăm dò xem tôi đã ngủ thật chưa, cô mới bước xuống giường. Nãy giờ tôi thấy hơi nghi hoặc nên vẫn giả vờ thở đều đều như đang ngủ.

Thúy Hương hết sức rón rén, chân êm như chân mèo, gần như không phát ra âm thanh nào đi ra ngoài cửa, khẽ hé cửa đủ để lách người qua rồi đi ra.

Khuya thế này còn rón rén đi đâu? Tôi thấy ngờ vực, lẽ nào cô ta đúng là người của Cao Lỗ, bây giờ quay lại báo cáo tình hình cho hắn. Không được, tôi nhất định phải theo xem. Thế là tôi cũng vội vàng bước xuống giường.

Tôi theo sau cô một khoảng cách khá an toàn để cô ta không nhận ra. Có lẽ vì không nghĩ đến việc tôi lại thức dậy đi theo nên cô có vẻ hơi chủ quan, chỉ cắm mặt theo hướng nhà tên Cao Lỗ mà bước tới. Quả nhiên là vậy, cô ta đúng là điệp viên của Cao Lỗ.

Cô ta cũng vào bằng lối cổng sau vắng người mà lần trước tôi từ nhà hắn đi ra, để tránh có người nhìn thấy, tôi cũng phải cực nhọc nấp, nép một hồi , suýt nữa thì mất dấu cô. May mà cô ta cũng vừa đi vừa hỏi mấy người hầu kẻ hạ trong nhà hắn xem hắn đang ở đâu nên cũng vẫn kịp cho tôi đi theo…

Dù sao thì có lẽ nhà hắn toàn người biết võ công, toàn “hàng dữ” có tiếng hay sao mà cũng không lo đến việc có tên trộm nào to gan dám đột nhập, dường như cũng không cần người bảo vệ đi tuần tra.

Chị ta đi đến phía một khoảng sân, tôi thấy cái sân này quen quen, hình như là cái sân tập võ mà lúc trước hắn bắt tôi thủ bắn cung.

Tôi đứng từ phía ngoài, nấp vào cái cột lớn ngoài cùng của mái hiên. Cách tôi hai cái cột nữa, có một bóng người to lớn ngồi dựa vào cột, đầu hơi ngửa lên trời…

Đêm nay trời âm u, trăng sao gì cũng không có… Khoảng sân tối lờ mờ, chỉ hắt lại từ một góc sân ánh đuốc lẻ loi, không đủ rọi sáng… Tuy nhiên tôi vẫn đủ nhìn thấy hắn…

Xung quanh hắn la liệt những vò rượu ngổn ngang, phải đến chục cái vò rượu đã uống hết nằm lăn lóc… Mùi rượu nồng nồng còn theo gió bay đến gần mũi tôi, khiến tôi cũng thấy cay cay. Đây là bộ mặt thật của một tướng quân nổi tiếng nghiêm khắc, coi trọng nề nếp sao? Nực cười…

Thúy Hương đã chạy đến bên hắn, cung kính cúi chào hắn. Hắn ngước lên nhìn, ánh mắt lơ đãng:

- Ngươi… Thúy Hương sao?

- Vâng thưa tướng quân! – Cô ta có vẻ nhìn hắn với ánh mắt sốt sắng khi thấy hắn có vẻ như đang say.

- Tại sao ngươi lại quay lại đây? … – Giọng hắn có vẻ lạc âm điệu như một kẻ say thực sự.

Thúy Hương nghe thấy thế càng lo lắng bối rối hơn, nhưng không biết nên làm sao, chỉ hấp tấp hỏi han thêm:

- Tướng quân, tại sao người lại uống nhiều rượu đến vậy? Hôm nay ngài không phải luyện binh sao?

- Luyện binh… – Hắn say đến nỗi không tỉnh táo thật rồi – Cái việc đó, bây giờ… không làm được rồi… tại cô ta… bây giờ không luyện binh buổi tối được nữa, ha ha…- Nói đến cuối câu, hắn còn nhấc môi cười…

Hắn đưa tay lên quạt trước mặt một cái, hành động như một kẻ bê tha say mèm không biết trời đất, hoa chân múa tay, phong độ coi như không còn một chút nào… Hắn nhắc đến việc luyện binh buổi tối không được? Chắc là do hôm đó tôi làm bẽ mặt hắn, từ đó không thể bắt binh sĩ tập buổi tối nữa.

Chỉ thấy thái độ Thúy Hương càng vội vã lo lắng tột độ, cô ta cầm lấy bàn tay hắn mà nhìn, ánh mắt ánh lên một tia thương tâm:

- Vết bỏng của tướng quân vẫn chưa lành ư, sao đã tháo băng ra rồi… người đừng uống rượu nữa…

- Không cần… – Hắn gạt tay ra, giọng líu ríu vào nhau – Vết bỏng này… cũng là tại…

Chưa nói hết câu, hắn đã như muốn ói ra, chắc là tại uống nhiều quá. Thúy Hương vội vã mạnh dạn vuốt ngực hắn, giọng gấp gáp:

- Tướng quân, đừng uống nữa, người đã uống hết chỗ này sao? Tại sao uống nhiều vậy?

- Uống rượu… đúng rồi – Giọng hắn mơ màng – Đúng vậy, ta đã uống… ta không biết, ta vừa uống vừa suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra… ta không hiểu được, không thể giải thích…

- Hiểu? Tướng quân đang nói gì vậy?

- Trước đây… vấn đề dù là gì… dù phức tạp đến đâu… rõ ràng ta chỉ cần thư thái ngồi ngẫm, uống một vài hớp… nghĩ ra liền… nhưng lần này… ta không nghĩ được…- Hắn bỗng nhiên túm lấy tay áo Thúy Hương – Ngươi có biết không? Không nghĩ được…

- Tướng quân, người quá say rồi… người đợi ở đây, thuộc hạ sẽ đi nấu canh giải rượu cho người… – Thúy Hương vội hấp tấp chạy đi, tôi cũng vội né gọn vào.

Thì ra cô ta đúng là đến báo cáo với Cao Lỗ sao? Tiếc là tôi còn chưa tận mắt thấy cô ta báo cáo, chỉ vì hắn đang say. Đúng là không chứng kiến không biết được, hắn có bộ dạng nực cười này…

Uống say rồi mất phong độ trầm trọng, nói năng linh tinh. Nếu tôi không phải là người đàng hoàng, đã nhân cơ hội này lại mà đâm chém cho hắn mấy nhát xả hận.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, ngước lên nhìn thấy hắn không còn ngồi ở cái cột đó nữa???

Chợt thấy không khí ngay xung quanh mình tự nhiên mùi rượu nồng lên, xông thẳng vào mũi, đủ để hoa mắt ngay tức khắc. Rượu này mạnh đến thế sao? Tôi lấy tay che mũi, lắc lắc đầu.

A, giật cả mình. Thì ra hắn đã đứng bên cạnh tôi từ bao giờ. Quả nhiên lại một trận khiến người khác thót tim…

Ánh mắt hắn nhìn tôi một lượt, ngay sau đó cánh tay lại mạnh mẽ đặt lên cái cột tôi đang đứng sát cạnh. Không phải hắn say sao? Tại sao vẫn phát hiện ra tôi, lại còn nhanh lẹ như bóng ma đến đây nữa… Tôi nhất thời suy nghĩ luống cuống.

- Là… ngươi là…Ngươi… đến đây làm gì? – Giọng hắn phảng phất hơi rượu, kể cả khi tôi đã lấy tay che trước mũi, hơi rượu đó vẫn nồng đến mức vẫn loáng thoáng cảm nhận thấy - Ngươi… có phải là cái gai của ta không nhỉ?

Gai? Giọng hắn nói nghe cũng không rõ… cái gai? A, cái gai cắm trong mắt.

Cơ mà có điều lạ, không phải hắn say mèm sao, tại sao giọng nói lại giống như bình thường vậy? Ngước mắt lên lại thấy một đôi mắt mơ hồ nhưng vẫn tò mò dò xét.

Tôi nghĩ mình đã biết câu trả lời, cũng không nên dây dưa nữa, ở đây ô nhiễm mùi hơi men… Tôi bèn ra vẻ khinh khỉnh, dửng dưng bình thản xoay người bước đi, không nói câu nào. Càng nhìn thấy hắn, càng thấy oán hận bùng lên…

Chợt thấy vai bị nắm chặt đến đau mà kéo lại, hắn cười cười cợt cợt, bóng dáng hơi liêu xiêu mà nói:

- Về sớm thế? Đã đến đây sao không uống rượu?

Say, hắn say nặng đến mức ăn nói liên thiên rồi, không còn biết trời đất gì, cũng gần như không ý thức được nổi tôi là ai, mối quan hệ thù hằn giữa tôi và hắn nữa sao? Còn mời rượu? Nực cười.

Nhưng tôi chưa kịp gạt tay hắn ra, đã bị lôi ra chỗ hắn ngồi, ngổn ngang vò rượu vừa nãy… Tôi liền vùng vằng, chửi bới giật tay hắn ra, hắn lại như một kẻ hồn nhiên khoác tay qua cổ tôi như tưởng lầm là bạn rượu, còn lấy thêm một vò rượu nữa, dúi về phía tôi:

- Uống…

Mùi chất lỏng trong vò tỏa ra càng cay nồng, khiến tôi phải quay mặt đi. Không được, tôi trước hết phải trở về, thật là càng thêm bực mình.

Vừa cố gạt tay hắn đang khoác trên cổ ra mà nhổm lên, hắn lại lập tức dùng sức mạnh ấn vai tôi xuống. Hắn say mà còn mạnh gớm…

- Cái gai khó chịu này… chê rượu? – Giọng hắn lèm nhèm bực tức – Chống đối lại ta này, chống ta này…

Hắn đột nhiên lấy tay giữ chắc lấy đầu tôi, tay kia dốc vào miệng tôi một hớp rượu. Tôi hoảng hốt dãy dụa điên đảo, rượu tràn ra hết áo, miệng cay xè, rượu vừa vào cổ họng đã như muốn thiêu cháy… Tôi cũng đã bị dốc cho một lượng rượu không nhỏ.

Hơi rượu còn làm đầu óc dần choáng váng, rượu vừa mới trôi xuống dạ dày thôi mà… Rượu này là loại gì mà nặng đến vậy…

Nhân lúc đầu óc tôi còn choáng váng, đã thấy nụ cười ha hả của kẻ say kia, tiếp tục dốc cho tôi đến hết bình…

Thế là xong… chắc chưa đầy mấy phút sau, đầu óc tôi cũng đã mơ màng như hắn… Quay quay cuồng cuồng, ý thức mơ hồ…