Âu Lạc Chi Nữ

Chương 17: Chap 17



Không được rồi, không được, bây giờ hắn mà giết tôi là sẽ giết thật chăng, bây giờ thì hắn sẽ cảnh giác, không cho tôi có một cơ hội nào giở trò, tôi phải làm sao đây.

Hắn đã tiến sát đến đây rồi, khoảng cách này có khi nào vừa vặn để chém người không?

Bình tình nào, tôi không thể thất thế, chí ít thì cũng phải lấy lại ít lý lẽ chứ.

- Cao Lỗ, ngươi bị điên rồi sao? Rõ ràng lúc đầu khi ta đến cầu xin thì ngươi không thèm dạy cho ta, sau đó bày trò mượn việc công trả thù riêng, muốn bắt ta làm nô bộc cho ngươi sai khiến tiêu khiển mới chịu, rõ ràng là ngươi không hề muốn dạy ta, vậy tại sao khi ta trút cho ngươi cục nợ này, đề xuất ra ý kiến tốt để cả hai cùng thấy thoải mái ngươi lại không chấp nhận?

- Thoải mái? – Hắn cười nửa miệng lạnh lẽo, cảm giác có luồng khí lạnh tỏa ra, sát khí muốn giết người chăng, hắn nhìn tôi chòng chọc rồi nói tiếp – Ta chẳng thấy thoải mái chút nào, chỉ rõ ràng là thoải mái cho ngươi, có lợi cho ngươi!

Hắn nửa như giễu cợt, nửa lại như muốn giết người thật, khẽ lấy ngón tay đẩy chuôi kiếm, kiếm rời khỏi vỏ, như chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Chẳng nhẽ hắn đang bắt đầu thưởng thức cảm giác khoái lạc khi giết tôi. A, tôi thấy lạnh sống lưng rồi.

- Cao Lỗ, chẳng nhẽ chuyện gì có lợi cho ta là ngươi cảm thấy ngứa mắt phải chống đối sao? Ta cũng đâu gây khó khăn gì cho ngươi, chẳng qua là có chút oán hận mà thành, đang yên đang lành ta cũng đâu có muốn chọc vào ngươi, là ngươi chọc vào ta trước đấy chứ!

- Ngươi quên rồi sao? – Tự nhiên ánh mắt hắn tỏ rõ vẻ khó chịu phẫn nộ, thế mà còn cố làm ra vẻ bình tĩnh đáng sợ – Ta đã nói với ngươi, vừa nhìn thấy ngươi ta đã thấy ngứa mắt không chịu nổi, từ lúc ngươi xuất hiện cho đến giờ, cứ chạm mặt với kẻ như ngươi là ta không hề thoải mái, không hề bình tĩnh, tất cả những việc ngươi làm thực sự khiến ta như muốn điên lên. Ngươi giống như cái gai đâm đau nhức, nếu không nhổ…

Chỉ trong một phần tư giây, tôi đã thấy kiếm kề trên cổ, cái lành lạnh và loang loáng của kim loại thật đáng sợ. Thần kinh tôi dù có vững, dù tôi có cứng đầu kiêu ngạo không muốn thua hắn, nhưng đối mặt với cái chết cận kề như thế này, cảm xúc chân thực như thế này… Lại còn ánh mắt sát khí thù hằn của hắn nữa… thực sự tôi và hắn kẻ sống thì người chết, không thể cùng hít thở một bầu trời sao?

Sát khí của hắn như muốn áp đảo sự ương ngạnh của tôi, dẫu sao tôi chỉ là một kẻ yếu đuối không biết võ công, bấy giờ tôi mới nhận ra, từ nãy đến giờ là tôi chủ quan và nông nổi, giết được hắn ư, không dễ đâu, lúc nãy là một chút may mắn và thủ đoạn thôi….

- Ngươi sợ sao? – Giọng hắn đột nhiên chuyển sang mỉa mai giễu cợt con cá nằm trên thớt là tôi.

- Không…sợ…- Tôi nghiến răng, vẫn cố hướng về hắn ánh mắt kiêu ngạo, dù sợ hãi, nhưng nghĩ đến chuyện cúm núm hắn, còn tệ hơn là cái chết.

- Vậy ngươi muốn thành mấy mảnh đây? – Hắn lướt qua người tôi dò xét, bắt gặp mình tôi không khỏi khẽ run, nhếch môi cười – Đối với ngươi cái sĩ diện hơn là mạng sống?

- Sĩ diện của ta không hơn mạng sống, chỉ là đối với kẻ như ngươi, ta buộc phải lấy sĩ diện làm đầu!

- Đáng tiếc, ta cũng đã từng cho ngươi cơ hội để thần phục ta, cho ngươi cơ hội để ngươi biết điều một chút! Nhưng ta đã lầm, chỉ khiến ngươi làm cho ta bực hơn, kiên nhẫn của ta có giới hạn…

- Hừ, Cao Lỗ, ngươi quả nhiên bỉ ổi vô liêm sỉ, đường hoàng đối phó với ta không được, đấu tay đôi với ta vừa nãy không thắng được, ngươi vẫn muốn lén lút thanh trừng ta…

- Là ngươi đã vượt quá giới hạn chịu đựng của ta! – Hắn dường như siết chặt tay vào chuôi kiếm, tôi cảm thấy thanh kiếm cũng như muốn rung lên.

Ôi, ai bảo tôi vẫn muốn ngoan cố, lần này chắc là xong rồi, sát khí tỏa ra từ thanh kiếm cũng như muốn nuốt chửng tôi… ông trời ơi, chẳng phải ông vẫn đối đãi tốt với tôi hay sao?

Đúng lúc tôi cầu khẩn ông trời, một giây sau bèn có tiếng kêu thất thanh một phía vọng lại:

- CHÁY ! CHÁY RỒI! NGƯỜI ĐÂU, CHÁY !

Cả tôi và hắn cùng giật mình, cháy ư? Lát sau thấy không ít tiếng bước chân người rầm rập chạy ra ngoài khắp các hành lang gần xa, tiếng ồn ào kêu to.

A, may chăng ông trời giúp tôi? Hắn cũng kinh hoàng một phen, mắt đảo dáo dác, nhân lúc đó tôi lùi khỏi tầm kiểm soát của thanh kiếm, vừa vặn có người chạy đến:

- Bẩm tướng quân, trong phủ bị cháy!

- Cháy ở đâu, đã cho người dập lửa chưa? Có ai bị thương không?

- Bẩm, hình như không có ai bị thương vì chỉ cháy ở gian bếp và kho thức ăn, hình như là từ gian bếp lan sang…

Bếp? A, tôi mới có một tia vui mừng thì lại đến một tia kinh hoàng chột dạ. Quay sang đã thấy ánh mắt hừng hực lửa của hắn:

- Ngươi….! – Hắn dường như mới là đám hỏa hoạn lớn, đến rít còn không nổi.

- Ta… ta nhớ là… cũng thấy lửa tắt rồi mà… – Tôi bỗng nhiên trong lòng hoảng hốt, trong đầu sắp xếp lại mọi sự việc, không phải là tôi đốt cháy mà…

- VẬY RƠM VÀ CỦI DÙNG KHÔNG ĐẾN THÌ SAO? – Hắn gầm lên.

- Rơm và củi… – Tôi giật mình cái lớn, mắt, mồm mở to, bấy giờ lúng túng nhận ra, tự nhiên như kẻ có tội giật mình. – Ta… đúng là vẫn chưa xếp lại… nhưng mà làm sao lửa bén vào chứ?

- Ôi trời ơi! – Không đợi hắn nói, người nô bộc kia bỗng than thở – Mùa này gió dễ dàng thổi vào đúng hướng bếp, dù là tro ủ, chỉ còn tàn hồng cũng có thể bùng lên, ngươi phải xếp gọn rơm củi xa bếp, dùng bếp xong phải tưới nước dập hoàn toàn chứ? Bây giờ cả bếp cùng kho lương cháy, cả mấy trăm người phải làm sao?

- Ta… không cố ý… – Tôi bỗng thấy có chút áy náy, rõ ràng là tôi thiếu sót chứ không cố ý.

Hắn không nói không rằng, lôi kéo tôi xềnh xệch ra phía bếp. Quả nhiên một đám khói nghi ngút bốc ra muốn ngạt thở, đám người thi nhau dập lửa, cứu vãn tình thế. Không ít gia nhân quây bên ngoài sân than thở, xem ra cả gian bếp và kho lương thế là đã tiêu tùng, thiệt hại không nhỏ.

Tôi định gỡ gỡ cái tay đang xách trên cổ áo mình, vừa ngẩng mặt lên đã thấy gương mặt không biết làm sao để diễn đạt của hắn, bởi lẽ bây giờ nó không giống mặt người… Quay ra xung quanh cũng gặp những gương mặt ngán ngẩm, than thở, buồn rầu, kinh ngạc, tiếc nuối của đám gia nhân nhà hắn, tự nhiên tôi đang sợ hãi cũng có thêm cảm giác một chút hối hận.

Có phải hắn và tôi sinh ra để làm hung tinh của nhau, nhất định phải tả xung hữu đột, một sống một chết mới được sao?

Tôi cứ liếc nhìn bộ mặt hắn, hắn không nhìn tôi, mà vẫn đang nhìn cái bếp, tư thế không hề thay đổi dù là một tẹo. Bây giờ là dầu đổ vào lửa, lửa thành đám lửa lớn, đám lửa lớn trên đầu hắn sắp thiêu tôi.

Bây giờ hắn có giết tôi cũng dễ hiểu, hắn không giết tôi mới là chuyện ngàn năm có một ấy chứ. Nhưng nếu chết ngay bây giờ, không chỉ có chút không cam tâm, bấy giờ tôi mới nhớ ra mình ngày mai nhất định phải có chuyện cần hoàn thành, hơn nữa, tôi đã cảm thấy cái đáng quý của mạng sống, không phải tôi còn muốn về với bà sao?

Bây giờ dù không nông nổi gây chuyện hay đụng vào hắn, tôi cũng không có đường lui rồi…

- Tướng quân, lửa đã dập xong, bây giờ thì sao ạ?

- Tất cả … lui…hết…ra.

Hắn nói, giọng không cao không thấp, chậm rãi mà lại ẩn chứa nghi ngút khói lửa, dường như những gia nhân cũng cảm thấy có chút lạ lẫm khiến họ hơi ớn, nhưng không ai thắc mắc, tất cả nhanh chóng lui hết về, chẳng mấy chốc nơi này chỉ còn tôi và hắn.

Không khí nặng như búa tạ, cái tư thế bị xách lên của tôi cũng làm tôi mỏi rã rời, nhưng điều đó quan trọng gì, tính mạng của tôi là điều trọng yếu.

Hắn bây giờ, không lúc như lúc có vẻ giễu cợt khi cho tôi cơ hội dùng mười chiêu, mặt hắn bây giờ cứ như dồn hết máu lên mặt vậy…

Bấy giờ hắn siết chặt cả cái tay túm áo tôi, làm cái áo co dúm lại, khiến cả người tôi như cái giò chả bị bó chặt, khó chịu vô cùng.

- Khoan, buông tay, khó chịu…- Tôi đột nhiên thốt lên.

Bịch! Hắn bất ngờ duỗi cả năm ngón tay, tôi không trọng lượng, rơi bịch xuống đất.

Chẳng hiểu sao bây giờ cái gan của tôi lại bé đến thế, không dám ho một câu phản kháng, chỉ lấy tay xoa xoa mình mẩy, tưởng như bây giờ tôi nói thêm câu nữa là hắn sẽ chém nát tôi luôn…

Thật ra tôi cũng biết mình sơ ý gây ra chuyện, tuy là có hại cho hắn nhưng cũng ảnh hưởng đến tất cả những người trong nhà hắn, nên một phần mặc cảm tội lỗi khiến tôi không dám ho he gì biện minh cho mình nữa. Nhưng ông trời, ông có cần dồn tôi đến đường cùng không? Cũng tại cái bếp thời xưa quá thô sơ mà, cánh cửa, cột nhà lại toàn bằng gỗ, dùng bao nhiêu đồ gỗ như thế…

Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy bàn tay hắn đang siết chặt, thật ra bây giờ tôi không dám nhìn vào mắt hắn. Cái nắm tay to kia của hắn, siết mạnh đến mức tôi thấy cổ tay hắn cũng rung rung, cái lực ấy mà đem ra siết cổ tôi thì…

A, dù sao tôi cũng không muốn chết… Tôi bắt đầu run rẩy lần nữa, bây giờ đầu óc lại trống rỗng không nghĩ được cái gì cả, chỉ biết là mình đang cận kề nguy nan…

Bỗng nhiên hắn bước thêm một bước nữa, sát khí càng ngập lên, tôi không tự chủ, mình mẩy co rúm lại, hai tay ôm đầu, nhắm chặt mắt…