Âu Lạc Chi Nữ

Chương 12: Hành động



Thật kì lạ, tôi muốn ngước lên nhìn, nhưng lại sợ gặp phải ánh mắt anh ta đang nhìn tôi chăm chú một cách khó hiểu, không hiểu sao tôi bối rối trước đôi mắt quyến rũ đầy thần lực đó. Quả thật, chỉ cần nhìn anh ta thôi cũng thấy dần đắm chìm, dần ngưỡng mộ, dần si mê…

Trong đầu tôi bối rối với nhiều suy nghĩ.

Anh ta cái gì cũng hoàn hảo, không những dung mạo mê người, mà dường như trí tuệ , suy tính cũng vô cùng sắc bén… nếu anh ta không phải là thần tiên, tại sao lại có con người như vậy? Có mãnh lực phi phàm thu hút mạnh mẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt? Có lẽ anh ta đúng là thần tiên…

Mà nếu anh ta không phải thần tiên thật, hay ở thời đại này cũng không có bất cứ yếu tố kì ảo nào đi nữa, đối với tôi, người này thực xứng như thần tiên…

Hôm nay tôi may mắn được thần tiên đại ca này giúp ? Biết đâu anh ta đã nghĩ ra cách giải quyết mọi việc…

Nhưng mà, tôi đã tự hứa với An Dương Vương và bản thân sẽ tự cố gắng giải quyết mọi việc, tôi trước giờ không muốn quá ỷ lại và vốn coi trọng bản thân, nãy giờ một chút động não tôi vẫn chưa làm được, toàn là nhờ anh ta, tôi không phải kẻ kém thông minh gì cơ mà…

Cứ như thế này tôi thấy cứ áy náy sao ấy, tôi vốn ghét sự vô dụng của mình…

- Hoàng tử à…- Cuối cùng tôi cũng mở lời – Có chuyện này…

- Chuyện gì vậy? – Ánh mắt của anh ta tỏ ý chờ đợi tôi nói tiếp.

- Anh giúp tôi, tôi rất biết ơn, nhưng anh bây giờ có thể chỉ gợi ý, giúp đỡ cho tôi đến đây thôi được không? Tôi muốn thử suy nghĩ, làm hết sức mình trước… nếu tôi quả thật không làm được nữa, tôi sẽ nhờ anh giúp được không?

Chợt ánh mắt anh ta nhìn tôi thêm phần kì lạ rồi tự nhiên bật cười:

- Được, có lý trí lắm! Ta thích tính cách này !

….

….

Không lâu sau, trong vai một đoàn thương buôn từ xa đến, chúng tôi đến nhà Lý phú hộ chào hàng. Nhà ông ta hình như rất giàu có, tư gia của ông ta to sấp xỉ nhà đệ nhất Lạc tướng Cao Lỗ, mà rõ ràng nhà Cao Lỗ hắn còn có nhiều gia nhân, thuộc hạ, đệ tử học võ, còn có võ đường bên trong… vậy thì nhà tên phú hộ này quả nhiên không tầm thường, không biết làm gì mà giàu thế.

Vừa đi đến cửa chào hàng, người hầu đã bảo chúng tôi đợi một chút. Sau khi ả người hầu vào báo lại với người nhà, chỉ một lúc sau đã thấy tíu tít đi ra một bầy phụ nữ, từ già đến trẻ, lớn đến bé hơn chục người. Họ và ai vậy? Vợ con tên phú hộ này sao?

Một bà mập, già nhất nhưng vẫn lòe loẹt hớn hở mời đoàn thương nhân vào sân trong để họ tiện xem hàng. Có lẽ đây là vợ cả.

Đám phụ nữ ríu rít, rôm rả như đàn gà mái, sà vào xem gánh hàng lạ. Đôi lúc còn tranh nhau, cãi vã ỏm tỏi.

Long cung hoàng tử vẫn điềm nhiên giấu gương mặt tuấn tú mê hoặc sau một chiếc quạt, lại thêm mái tóc hơi rủ xuống phong lãng, có sự cuốn hút khác lạ. Chỉ nhìn dáng người và điệu bộ cũng đủ thu hút rồi, chả trách chỉ sau một hồi, đám phụ nữ đã nhận ra có một chàng trai trẻ cực phong độ đang đứng ngay đây, họ đều quay sang ngắm anh ta, ánh mắt cuồng si ngưỡng mộ, so với họ thì hình như lúc nãy tôi còn tỉnh táo hơn.

Mấy ả còn trẻ vội lại bắt chuyện, bâu lấy anh ta. Anh ta bị vây bởi đám nữ giới, nhưng vẫn bình tĩnh, còn nở một nụ cười mê hồn đáp lễ:

- Các phu nhân, tiểu thư cứ xem hàng, nếu thích và mua nhiều, chúng tôi sẽ giảm giá một nửa, ngày mai sẽ lại đến chào hàng, sẽ có nhiều hàng đẹp hơn… chúng tôi cũng còn một lô hàng thứ cấp giá rẻ, không biết gia nhân trong nhà có ai hứng thú đến xem, chúng tôi cũng giảm giá một nửa…

Đám phụ nữ mắt sáng lên, còn mấy người nô tỳ, gác cổng, quản gia đứng gần nghe thấy cũng tò mò, háo hức muốn xem, họ cũng rủ nhau đến xem hàng. Sau đó mấy phu nhân còn mời cả đoàn thương nhân vào trong phòng khách uống trà, dùng bữa.

Nhân lúc anh ta đang bị họ vây quanh và cả đoàn đang dần tiến vào trong nhà họ, tôi tranh thủ thời cơ, lượn đi đường khác.

Gặp mấy người nhà, nô bộc đang làm việc đi qua thấy người lạ kêu tôi đứng lại, có kẻ tra hỏi, tôi nhanh trí khai mình từ đoàn buôn, muốn hỏi chỗ để “giải quyết”…

Tôi định tìm xem tên chủ nhà là tên nào và đang ở đâu, nhưng xem ra cái nhà này lớn quá, tìm mãi không ra. Có lẽ giờ hắn vẫn bị thương, đang nằm ở một phòng lớn, đẹp nào đó trong những gian nhà này. Thường thì lão chủ nhà sẽ ở gian to nhất, hướng đẹp nhất.

Loay hoay ở dãy nhà trong, càng đi vào phía này, tôi càng nghe thấy những âm thanh kì quái. Đó là tiếng xóc lọ, tiếng mõ, chiêng liên hồi, tiêng ai đọc kinh như bọn thầy cúng tế.

Phía trước, chính giữa dãy nhà ba gian lớn lợp mái ngói đỏ, là nơi phát ra những âm thanh đó. Càng đến gần, tôi còn thấy tiếng chân người nhảy múa như đúng kiểu đang cúng bái, trừ tà. Xung quanh dãy nhà thì chẳng có một ai đến gần, chắc là vì vụ cúng bái này đây.

- A… đuổi ma phương nam, đuổi ma phương bắc… thân chủ mạnh khỏe, giàu sang trường trường… A…. – Lại một hồi chiêng mõ .

Tôi suýt bật cười khi nghe thấy mấy tiếng đọc kinh, cúng tế đó. Thời nay nhà giàu đã thừa tiền, rỗi hơi đổ thời gian, tiền bạc cho mấy thầy mo đó sao?

Một hồi không lâu sau, chiêng mõ ngừng lại, lại thấy tiếng người bên trong:

- Lý phú hộ, tôi đã làm phép, từ nay nhà ông chỉ có vận khí tốt, không còn tà ma!

- Tốt, đây là hai mươi đồng bạc cho nhà ngươi như đã hứa ! – Một giọng khàn khàn trong nhà vang lên. – Cộng thêm hai mươi đồng bạc để ngươi đặt kính chiếu yêu trong phòng ngủ cho ta.

Lý Phú hộ? Không phải lão ta ốm nằm liệt giường, bị thương thừa sống thiếu chết hay sao? Tôi không khỏi tò mò, đục một lỗ bên cửa sổ nhòm vào, thấy bên trong là một lão mập, tay có băng bó, đang ngồi trên ghế.

Hừm, chẳng nhẽ đến mức giả thương tích nghiêm trọng rồi làm ầm lên, hại người nghèo, kẻ yếu vào chỗ chết? Lũ người giàu này thật không có chút lương tâm nào, thật không thể chấp nhận được.

Tôi thực chỉ muốn xông vào, lôi lão ta ra giữa đình cho thiên hạ thấy. Đang định tiến vào thì tôi thấy một bàn tay từ phía sau, nắm lấy vai tôi ngăn lại:

- Khoan ! Chưa được ! – Thanh âm đó đủ làm tôi nhận ra là ai, quay đầu lại.

Long cung hoàng tử, anh ta đã đứng ở đây từ bao giờ mà tôi không biết.

- Hoàng… à, anh sao lại ở đây? – Tôi nói thật nhỏ, chỉ đủ cho anh ta nghe.

- Cũng khá vất vả mới cắt được đuôi đám phụ nữ đó… – Anh ta mỉm cười rồi tiếp lời – Nguyên tắc thứ hai, đợi thời cơ hợp lý mới hành động, phải nắm rõ sự tình đã…

Xem ra long cung hoàng tử bước nào cũng cẩn thận chi li, cũng xem xét tính toán, có chút hơi giống Cao Lỗ, chỉ có điều con người chỉ luôn có chữ “gián điệp” trong đầu, luôn nghi ngờ kẻ khác đó chỉ làm tôi thấy bực. Thấy vậy, tự nhiên tôi buột miệng nói đùa:

- Hoàng tử, anh thật lợi hại… anh có vẻ rành, như kiểu thầy dạy gián điệp chuyên nghiệp ấy, tôi có quen một kẻ, nếu anh là gián điệp mà hắn là kẻ chịu trách nhiệm bảo vệ bí mật thì không biết ai là người thắng…

Đột nhiên thấy sắc mặt anh ta hơi có chút biến chuyển kì lạ, trong khoảnh khắc ánh mắt ánh lên tia lạnh, tôi thấy ngạc nhiên, định hỏi có chuyện gì thì đã thấy trong nhà, tên thầy cúng mở cửa đi ra. Hoàng tử nhanh lẹ đến không ngờ, đã kịp kéo tôi núp gọn sau một cái cột lớn bên phải.

Tên thầy cúng và tên chủ nhà đi ra, bước về phía bên trái. Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn thấy hoàng tử vẫn điềm tĩnh. Chẳng nhẽ hoàng tử cũng đã tính toán.

- Hoàng tử, tại sao anh lại chọn phía núp vào là cột bên phải?

- Phải suy đoán !- Anh ta hướng đôi mắt về phía hai kẻ kia, giải thích – Bên phải là hướng chúng ta vào đây, hướng ra sân chính và nhà ngoài, tên Lý phú hộ trước khi xử tội người phụ nữ xong, sẽ không ra ngoài cho người ta thấy mình còn khỏe rồi lại dèm pha, dù là người nhà, nô bộc ắt cũng không nhiều kẻ biết sự tình đâu, chắc là hắn mấy hôm nay quanh quẩn trong nhà thôi. Hơn nữa, lý do quan trọng hơn là hẳn là hắn vào gian phòng ngủ, thường nằm bên trái dãy nhà ba gian để thầy cúng đặt kính chiếu yêu như lúc nãy đã nói. Cần phải chú ý, đừng bỏ sót chi tiết nào.

Tôi nghe thấy anh ta giải thích vậy thì ngây người, có vẻ đơn giản nhưng tôi sẽ không thể nghĩ ra trong thời gian ngắn và kịp thời như vậy, không biết anh ta ăn gì mà có khả năng ứng phó, suy biến trong từng giây ngắn ngủi như vậy. Hay chỉ có thần linh mới hơn người như vậy? Cũng có khi anh ta đọc được suy nghĩ trong đầu con người cũng nên.

- Hoàng… – Tôi định nói thì sực nhớ ra rằng anh ta đã dặn không được gọi như vậy – Trước hết, cho tôi biết tên anh đã… Long cung hoàng tử, anh có tên riêng không?

Chỉ thấy anh ta tự nhiên khẽ cười, tôi thắc mắc tại sao anh ta lại cười thì được một lời đáp cùng với một cái nhìn thiện cảm.

- Thôi được, nàng có thể gọi ta là Tiểu Thần Long!

- Tiểu Thần Long…- Tôi lẩm bẩm tên anh ta rồi tự giới thiệu mình – Tên tôi là Minh Hà…

- “Hà”, tên có liên quan đến nước, xem ra chúng ta có điểm giống nhau…

Tôi mỉm cười nhẹ đáp lại, ngẫm nghĩ trong đầu cái tên anh ta cũng thật lạ, có nét thần kì, Long cung hoàng tử tên là Tiểu Thần Long, xem ra cũng hợp lý.

Lát sau chỉ thấy tên thầy cúng đi ra, chắc đã xong việc, còn lão chủ mập ú kia chắc sẽ không ra ngoài nữa đâu, mà người như hắn chắc cũng lười đi lại, vận động thôi, vậy mà còn có máu dê, có biết bao nhiêu vợ. Nếu không phải hắn giàu nứt đố đỏ vách không biết có ai chịu lấy.

Tôi đang phân vân, suy tính không biết nên làm gì tiếp, đã thấy lão thầy cúng đi về phía này, chắc đang định ra về.

A, lão thầy cúng đó chắc chắn là một nhân chứng chứng minh rằng lão chủ nhà không bị thương nặng đến như vậy, cần phải tóm lấy hắn.

Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu tôi, tôi vừa quay sang hoàng tử, định nói thì đã thấy anh ta lắc đầu. Xem ra anh ta biết tôi nghĩ gì thật sao.

- Ta làm nàng khó chịu à? Nàng có muốn ta im lặng hay không tham gia nữa?

- Tôi… hình như là tôi vô dụng quá, cái gì cũng bị anh nhìn thấu hết! – Tôi cúi mặt xuống đất, môi hơi mím lại, trong lòng hơi khó chịu.

- Cách nàng muốn tóm lấy hắn cũng là một phương án, nhưng không triệt để, có thể đem hắn ra, nhưng cũng chỉ chứng minh được phú hộ không bị thương nặng như thế, cũng chỉ giảm được một phần tội, cái chúng ta cần là “chính ông ta tự ngã rồi vu oan” – Anh ta vừa giải thích, vừa như muốn an ủi tôi.

- Tại sao anh biết tôi muốn làm thế? Tôi đã chưa có nói gì… – Tôi ngước mắt lên thắc mắc. – Anh đọc suy nghĩ của tôi sao?

- À… – Anh ta dịu dàng nói tiếp – Ánh mắt nàng trong giây lát bộc lộ ra, nhìn theo lão thầy cúng như muốn bắt đi luôn…

Tôi ngộ ra, nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại. Ánh mắt của anh ta nhìn tôi rất chăm chú, nhưng tôi không đoán được anh ta nghĩ gì.

- Còn bây giờ, nàng đang tự hỏi ta đang nghĩ gì, vì nàng nhìn thẳng vào sâu mắt ta, ánh mắt của nàng có chút hỗn loạn…

- Vậy… thực sự anh đang nghĩ gì… – Tôi lúng túng – Tại sao cái gì anh cũng biết thế?

Anh ta im lặng giây lát. Chợt tôi cảm giác vừa có chút ngưỡng mộ, vừa thấy có chút khoảng cách với anh ta. Từ lúc gặp mặt vừa nãy đến giờ, mỗi lúc tôi càng thấy long cung hoàng tử quá hơn người, rõ ràng anh ta rất phi thường…

Nhưng cớ sao, cái khoảng cách, cách biệt giữa khả năng tính toán, quan sát của anh ta với tôi khiến tôi vừa thấy buồn, vừa thấy mình vô dụng và hấp tấp , lại có chút linh cảm gì đó hơi bất an. Là tại anh ta thần kì quá như vậy, tôi ngưỡng mộ, rồi lại chuyển sang ngỡ ngàng, bây giờ lại cảm thấy như mình đang trong một cuộc chơi mà cái gì anh ta cũng nắm được, tôi có cố giải quyết và suy đoán việc của mình thì cũng vẫn chỉ nằm trong dự đoán của hoàng tử thôi. Cảm giác hơi giống như mình bị “quay” vậy, làm tôi tự nhiên có chút muốn e dè long cung hoàng tử.

- Xin lỗi… – Đột nhiên anh ta lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang xõa xuống mặt tôi sang một bên – Ta quả là đã làm nàng thấy không tự nhiên…- Hình như anh ta lại đoán được ý tôi.

- Không, anh nói rất đúng, cái gì anh dự tính cũng đúng, nếu làm như tôi có lẽ sẽ thất bại ! – Tôi cố cười nhưng lòng không mấy vui.

- Thật ra… – Anh ta nhìn tôi dịu dàng – Muốn làm tốt tất nhiên cũng phải rèn luyện, học hỏi, quan sát nhiều, học từ mỗi người, mỗi ngày một ít. Hơn nữa, là do nàng còn hơi thiếu tự tin.

- Tự tin? – Tôi khẽ lẩm nhẩm trong miệng – Lẽ ra tôi cũng vốn là một người tràn đầy tự tin, ở thế giới của tôi tôi cũng lợi hại lắm mà, chỉ tại về cái chốn quỷ quái này, toàn nghịch cảnh, lại toàn người không đơn giản, thành ra vô dụng… mà… tại anh xuất hiện, rồi làm gì cũng xuất thần như vậy mới khiến tôi mặc cảm…

Không biết anh ta có nghe thấy không, mà anh ta có đang dò xét ý tôi nữa không. Tôi một hồi nhìn lên anh ta, anh ta nhìn tôi rồi lại nói:

- Thôi vậy, dường như nàng thích tự giải quyết bằng đôi tay của mình, sự tự lập này là đáng quý, ta sẽ chỉ im lặng về sau, cũng không góp ý nữa, nếu nàng muốn hỏi gì thì hỏi ta… việc quan trọng là minh oan cho người phụ nữ đó, đừng để tốn thời gian nữa.