Asisu BH Phấn Khích

Chương 27: Hoàng cung Assyria



Ánh nến lung linh, những làn váy mỏng phiêu dật trong gió, những đường cong tuyệt đẹp của đám thị nữ lộ rõ trong ánh sáng xa hoa trụy lạc, những khuôn mặt đẹp như hoa và mùi hương rượu thơm nồng, tất cả hòa quyện trong khung cảnh ca múa tưng bừng…

Trong ngự thiện phòng, đám đầu bếp đang nhanh tay xào nấu, từng đĩa sơn hào hải vị được đặt lên khay cho đám thị nữ bê tới chính điện đang tổ chức yến hội. Khác với khung cảnh nhàn nhã trong đại điện, ở nơi này vừa bận rộn vừa chật chội, mọi người đều rất vội vàng, mà đi tới cửa đại điện, đám thị nữ lại nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt tâm tình, khéo léo bước vào bên trong.

“Mau lên, bàn phía tây chưa có rượu, mau mang hai bình tới!”

“Sao vẫn chưa dâng đủ thức ăn lên bàn đại vương?”



Chẹp, không ngờ nhân viên phục vụ yến hội lại vất vả như vậy.

“Litte, ngươi đang làm gì thế, còn không mau dâng rượu.”

Thị nữ đứng trong góc vội vàng đứng dậy, “Được, được, nô tì đi ngay đây.”

Nhìn dáng người thiếu nữ nhanh chóng chạy qua, nữ quan thở dài, những người mới tới thật phiền toái, còn phải có người thúc giục mới chịu làm.

Một đám thị nữ từ trên chính điện chạy xuống dưới, sắc mặt ửng hồng vội vàng đi lướt qua người thiếu nữ bưng rượu kia, giọng nói thẹn thùng thoảng bên tai.

“Trời ơi, hoàng đế Ai Cập đẹp trai quá đi!”

“Đúng thế, đúng thế.” Thị nữ bên cạnh lấy hai tay ôm má, “Vừa rồi ta tới gần dâng rượu cho ngài, suýt nữa là không thở nổi.”

“Cô có nghe thấy không, tim ta vẫn còn chưa đập nè.”

… Vớ vẩn, không đập thì cô sẽ chết =_=

“Litte, sao ngươi vẫn chưa đi?”

“A, xin lỗi, xin lỗi, nô tì lên ngay đây.” Nhanh chóng rời đi.

“Hừ, nếu không phải là đang thiếu người, sao có thể chuyển một người mới tới đây làm việc chứ…” Nữ quan lải nhải liên tục…

Haiz, nữ quan đại nhân, tôi biết lỗi rồi, bà đang thời kỳ mãn kinh, không chịu nghỉ ngơi còn muốn tiếp tục bận rộn ư? Đừng cố gắng quá, sẽ rất mệt mỏi…





“Ưm…”

Algol lại chúc rượu Menfuisu, dù tửu lượng cao tới đâu cũng cảm thấy khó chịu, chàng thiếu niên đẹp trai tựa vào nhuyễn sạp, rượu này có tác dụng chậm, khiến đầu hắn đau tới mức muốn nứt ra.

“Hoàng thượng…” Minue lo lắng nhìn Menfuisu, Algol không cho phép hắn uống rượu thay hoàng thượng, ý định muốn chuốc say hoàng thượng…

“Algol chết tiệt, nếu không uống rượu sẽ làm hại Carol, ra sức chuốc rượu ta.”

Carol, mau cho ta nhìn thấy dáng vẻ bình an vô sự của nàng đi.

“Hoàng thương ~ xin mời uống rượu ~” Một thị nữ đỏ mặt dâng ly rượu tới gần, thẹn thùng nhìn vị hoàng đế đẹp trai trước mắt.

Lại tới nữa à? Menfuisu cắn răng nhìn ly rượu, Algol ngồi bên cạnh, cười như không cười chờ hắn uống!

Khốn kiếp!

Cầm ly rượu thị nữ dâng lên, Menfuisu nghển cổ nốc thẳng ly rượu vào miệng…

… Không đúng! Đây không phải là rượu vừa uống, đây là?

Menfuisu có chút nghi hoặc, thứ này khác hẳn rượu vừa nãy, giống như là… canh giải rượu?

Đương nhiên là bề ngoài vẫn ra vẻ như không có chuyện gì. Có lẽ là có binh lính Ai Cập lẻn được vào đây, nếu như vậy thì may quá.

Vẫn tựa vào nhuyễn sạp như trước, giả vờ say rượu, lại lén nói tin này cho Minue đang lo lắng biết.

“Minue, rượu đã bị người khác tráo.”

“Tráo ư?”

“Đúng thế,” Menfuisu hé mắt đề phòng Algon đang tán tỉnh thị nữ bên cạnh, “Rượu bị đổi thành canh giải rượu, có thể là binh lính Ai Cập ngoài thành trà trộn vào được, đương nhiên, cũng có thể là…”

“… chẳng lẽ lại là cô gái sông Nile ư?” Suy đoán này rõ ràng đã làm tinh thần Minue phấn chấn hẳn lên, từ khi bị vây trong Assyria tới giờ, vẫn chưa có được tin tức của cô gái sông Nile, nếu thật sự chuyện này do cô gái sông Nile giúp, ít nhất có thể khẳng định được cô gái sông Nile đang ở trong thành.

Nhớ tới Carol, trong mắt Menfuisu xuất hiện tia nhìn ấm áp, “…Giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng nếu là Carol… Carol, hãy chờ ta, nhất định ta sẽ cứu nàng.”



Hừ, đồ ngốc.

Tử Huyền đang cầm bình rượu đứng trong góc, lặng lẽ quan sát tất cả.

Menfuisu à, nếu là Carol, thì hiện giờ cô ta đã sớm liều lĩnh chạy tới tìm ngươi, còn có thể lén đổi rượu cho ngươi ư?

Nhưng chiêu này của Algol thật lợi hại, có thể thuận lợi nắm được điểm yếu của Ai Cập, ràng buộc Menfuisu và Carol. Thực ra có thể coi hắn là một vị vua mưu lược, nhưng lại đi sai đường… Chẹp, ngươi dám chọc tới Ai Cập, thì phải gánh chịu hậu quả… dù sao, khiến ta mệt mỏi chạy từ Ai Cập tới nơi này, lại còn bị lạc đường nữa, hừm…

A, đúng rồi, lát nữa phải đi dò đường, xem kiến trúc hoàng cung này thế nào.

“Người đâu, rót rượu cho ta!”

“… Vâng.”

Xiết chặt bàn tay, tối nay ta sẽ phục vụ ngươi chu đáo!

Nhưng, Carol ơi là Carol, hiện giờ cô đang ở đâu? Nhìn Algol bày trận thế này, có lẽ còn muốn chuốc rượu Menfuisu vài ngày nữa… Haiz, tiếc là ta không biết đường, đành phải ở đây chờ cô chui đầu vào rọ mới cứu cô được. Đương nhiên là, thằng nhóc Menfuisu đần độn, không nghe theo lời khuyên của ta, khăng khăng chạy tới Assyria, ta sẽ ‘chăm sóc’ hắn chu đáo!