Áp Trại Tân Nương

Chương 1



Ngày lúc hoàng hôn, núi rừng một mảnh yên tĩnh, ngẫu có vài tiếngchim hót quen thuộc vang lên, nhưng làm người ta không khỏi cảm thấykinh hãi, muốn nhanh một chút rời khỏi nơi âm u làm người ta sởn tócgáy.

Giờ phút ngày Tô Chính Hùng đang có ý tưởng như thế!

Đường trở về quê khá xa xôi, bởi vậy hắn mới mời đến Thiên Uy tiêu cục đi theo bảo hộ.

Bởi vì lúc này đang giữa hè khi trời tối sẽ đậm hơn thường, chỉ cầnđoàn người bọn họ gia tăng cước bộ,trước khi trời tối đen là có thểxuyên qua phiến núi rừng này, có thể đến Đông Sơn trấn tìm nơi ngủ trọ.

Đột nhiên, một trận tiếng vang bén nhọn kỳ dị truyền đến, thoáng chốc bốn phương tám hướng có hai mươi người vạm vỡ nhảy ra, thân hình mỗingười đều cường tráng, nổi giận ép đoàn người của Tô Chính Hùng đangđến.

Tổng tiêu đầu Giang Uy của Thiên Uy tiêu cục vừa thấy manh mối khôngđúng, lập tức ra lệnh thủ hạ dưới tay xếp thành một trận địa sẵn sàngđón quân địch.

「Các vị có gì chỉ bảo?」 Giang uy trầm giọng nói. Nếu không phải hắnđi áp tiêu nhiều năm, lo liệu chính xác.Nếu không đối mặt với đám ngườivạm vỡ này, chỉ sợ sớm lâm trận bỏ chạy, vứt bỏ một nhà họ Tô không quan tâm .

Lúc này, một thanh niên thân hình to lớn, ngũ quan xuất chúng chậmrãi từ bên trong đi ra. Khiến người ta kinh dị chính là, hắn có con mắtlà màu xanh da trời, màu xanh giống như biển cả, lóe ra ánh sáng thâmthúy.

「 Lá gan của ngươi thật không nhỏ!」Trong mắt người trẻ tuổi mang theo mấy phần tán thưởng không thể nhận ra, nhưng nháy mắt lại hồi phục nétlạnh như băng.

「 Ngươi là ai?」Giang Uy dè chừng và sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, ngườinày mặc dù thoạt nhìn thật trẻ tuổi,nhưng khí vũ hiên ngang,giữa chínhchắn mang theo khí thế bức người, hơn nữa một đôi mắt lam kỳ dị sắc bénbắn phá mà đến, nhưng lại làm cho người hành tẩu giang hồ đã lâu như hắn lần đầu có cảm giác muốn chạy trốn.

「 Ngươi cho ta là ai?」Khóe miệng của người trẻ tuổi gợi lên nụ đùacợt cười, không nghĩ tới tổng tiêu đầu của Thiên Uy tiêu cục kiến thứclại nông cạn như thế.

Giang Uy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, suy nghĩ ở trong đầu rất nhanh bay lộn.

Lúc này, hắn đột nhiên thoáng nhìn thấy trên tay người trẻ tuổi cóhai vòng bằng kim loại,phía trên chiếc vòng ấy mơ hồ hiện lên hình rồng, chẳng lẽ hắn là Long Diễm thường hai giúp người sao?Sợ hãi trong lòngGiang Uy thoáng chốc lên tới đỉnh điểm!

Truyền thuyết trong chốn giang hồ thần bí nhất là Long Diễm bang từhai mươi năm trước mai danh ẩn tích, tại sao hôm nay lại tái xuất gianghồ?

「 Ngươi có quan hệ gì với Long Diễm bang ?」Giọng Giang Uy run run hỏi.

Trong mắt người trẻ tuổi nháy mắt tinh quang bắn ra bốn phía, lộ rakhí chất vượt xa tuổi.「Ta là bang chủ đời thứ hai của Long Diễm bangTriển Vô Cực!」

Trời ạ…… Giờ nên làm thế nào cho phải? Giang Uy nghĩ thầm.

「Tô Chính Hùng, ngươi đi ra!」Triển Vô Cực quát.

「 Giang tổng tiêu đầu, ngươi còn sửng sờ ở chổ đó làm gì? Còn khôngmau đánh lui đám sơn tặc này!」Tô Chính Hùng vươn đầu ra ngoài kiệu nhìnGiang Uy quát. Hắn không phải tiêu tiền mời mấy người trong tiêu cục này đến xem kịch !

「Khẩu khí củaTô đại nhân thật lớn,ngươi mời những người vô dụng nàymuốn đánh đuổi ta? Kiếp sau đi!」Triển Vô Cực hoàn hai tay, cao giọngcười phá lên.

Một lát sau.「 Bắt lấy toàn bộ đám người đó! – Triển vô cực hạ mệnh lệnh.

Chỉ một chút thời gian,những người liên can đến Thiên Uy tiêu cục và một nhà Tô thị đều bị người của Long Diễm bang bắt.

Triển Vô cực chậm rãi đi tới trước mặt Tô Chính Hùng, cười lạnh nói:「 Ngươi làm quan hơn mười năm, tại sao có mười xe kim ngân?」

「Tất cả đều là bổng lộc hoàng thượng ban tặng.」Ánh mắt của Tô Chính Hùng lóe ra.

Một giây sao, một thanh đao lạnh lẽo đặt lên cổ hắn.「 Ngươi cho ta là con nít ba tuổi à?」 Triển Vô Cực lạnh lung nhìn chòng chọc hắn.

「 Không…… Ta không dám!」

「 Không dám?」 Triển Vô Cực hừ một tiếng.「 Ngươi làm quan hơn mườinăm, mặc dù là Tri phủ đại nhân, nhưng theo ta biết, bổng lộc hàng nămchỉ là hai vạn hai, tại sao gia sản lại nhiều như thế?」 Mày kiếm của hắn nhíu lại, trong mắt hiện ra sát ý. Hắn bình sinh không thích tham quan ô lại, mà Tô Chính Hùng đúng là một bậc tham quan!

Tô Chính Hùng ấp a ấp úng nói không ra lời.

「 Ba năm trước đây đại hạn, hoàng thượng phái ngươi phát gạo giúp nạn thiên tai.Ngươi lại âm thầm làm trung gian kiếm lời bỏ tiền vào túiriêng,ngươi có biết hành động này hại chết bao nhiêu dân chúng vôtội?」Triển Vô Cực cực giận, con ngươi xanh sắc bén như đao.

Tô Chính Hùng sớm bị dọa bể mật, bùm một tiếng hai chân quỳ xuống.

Sắc mặt của Triển Vô Cực trầm xuống, quyết định giết thật đau đớn.

「 Không — đừng giết cha ta!」 Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên.

Triển Vô Cực theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một tiểu cô nương chừng sáu, bảy tuổi.