Áp Trại Phu Nhân

Chương 26: Phiên ngoại 2 : Ôn tuyền ngọt ngào



Ôn Tuyền Ngọt Ngào

“ Hằng nhi~~ Hằng nhi ~~” Ngao Tử Luân chỉnh là một tên vô lại, cứ dính ở trên người Vương Hằng dỡ thủ đoạn trêu chọc.

Vương Hằng hạ quyết tâm không quan tâm tới hắn, thời khắc hai cục cưng chọn đồ vật đoán tương lai quan trọng cỡ nào, vậy mà tên vô lại đó cư nhiên không cho y trở về, cứ bắt y ra làm rồi làm, khiến cho y phải nằm trên giường tận ba ngày, còn không có hoãn lại đây, trong lòng Vương Hằng cái kia khí a, không dự định tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy đâu.

Chiêm chiếp ~~

“Hằng nhi~~ Hằng nhi ~~” Ngao Tử Luân dán ở trên mặt Vương Hằng, chu đôi môi đỏ mọng ra cắn a cắn.

Sờ soạng trên mặt một phen, đều là nước miếng, Vương Hằng đen mặt, vung mạnh nắm tay đánh Ngao Tử Luân một quyền, Ngao Tử Luân không nỡ đánh lại, càng không dám tránh né quá mức rõ ràng, chìa mặt ra để cho Vương Hằng đánh.

Xoa khóe miệng bị đánh, Ngao Tử Luân đáng thương hề hề nói, “ Hằng nhi, ngươi thực bạo lực, đau chết được……”

“ Tê ~~” Vẻ mặt Ngao Tử Luân rất ủy khuất, rất đáng thương mà xem xét Vương Hằng, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng, không được một lát Vương Hằng liền mềm lòng.

Cố gắng đứng thẳng dậy, Vương Hằng dịu dàng xoa vết xanh tím trên mặt Ngao Tử Luân, “Rất đau sao?”

“ Ân ” Ngao Tử Luân gật gật đầu, cái bộ dáng kia miễn bàn có bao nhiều ủy khuất.

“ Tại sao không tránh chứ.” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngao Tử Luân bị đánh cho xanh tím, Vương Hằng đau không thôi, xuất ra thuốc mỡ tiêu ứ, nhẹ nhàng mà xoa ở trên mặt Ngao Tử Luân.

“ Nếu ta né, thì Hằng nhi làm sao nguôi giận a.” Ngao Tử Luân lời ngon tiếng ngọt không ngừng.

Nghe vậy, Vương Hằng cúi đầu cười khẽ.

Vương Hằng sau khi sinh đứa nhỏ, thì càng thêm phong tình, cái loại này ý nhị càng hấp dẫn người khác, nay lại cười, Ngao Tử Luân cảm thấy ót nóng lên, nhiệt ý thẳng hướng xoang mũi cùng hạ bộ, Ngao Tử Luân vội vàng bịch mũi.

Nhìn biểu tình cùng động tác quái dị của Ngao Tử Luân, Vương Hằng lo lắng, “ Làm sao vậy? Mặt tại sao hồng như vậy? Sinh bệnh sao?”

“ Không, không có việc gì.” Ngao Tử Luân không muốn đụng chạm thêm Vương Hằng lúc này, hắn sợ càng kéo dài thời gian gần giũ, hắn liền lập tức hóa thành lang sói, đem Vương Hằng ăn hết cả xương lẫn tủy.

Vẻ mặt có thể che dấu, cái mũi có thể bịch lại, nhưng còn cái vật đứng thẳng giữa hai chân là vô pháp che lại, trong thời gian ngắn không thể biến mất. Nhìn giữa hai chân Ngao Tử Luân dựng lên túp lều nhỏ, mặt Vương Hằng như bị đốt cháy, mắng hắn một hơi, “ Sắc lang!”

Nhìn Vương Hằng đỏ ửng hai má, lửa nóng trong lòng Ngao Tử Luân cháy càng sâu, nhu nhu cái mũi gần sát Vương Hằng, “ Hằng nhi, ta sắc như thế nào, sắc ngươi thế nào?”

“ Cút ngay, đi ra ngoài!” Vương Hằng chỉ về phía cửa.

“ Hằng nhi ~~” Ngao Tử Luân ở thắt lưng Vương Hằng cọ một hồi

“ Vô sỉ!” Vương Hằng một phen nắm lấy vật kia.

“ A~~” Ngao Tử Luân thoải mái ngâm nga ra.

Nghe tiếng đó, trên mặt Vương Hằng càng nóng, vội vàng buông tay ra, dùng sức đẩy Ngao Tử Luân ra, “ Buông ra, thắt lưng ta còn rất đau.” Lại đến một lần nữa y có thể tinh tẫn nhân vong a.

“ Ta muốn, Hằng nhi~~” Ngao Tử Luân kéo áo lót Vương Hằng bắt đầu sự nghiệp in hoa, hai tay nới lỏng đai lưng, xoa nắn da thịt khắp người y, nhu a nhu, niết a niết.

“ Ngươi…… Ngô……” Môi bị chiếm lấy, Vương Hằng chỉ có thể ê a.

“ Ta muốn, không đi vào, được không……” Ngao Tử Luân ở trên người Vương Hằng nhu nhu, niết niết, ánh mắt đều biến thành xanh biếc.

“ Không đi vào? ”

“ Ân.” Ngao Tử Luân vội vàng gật đầu.

“…… Được rồi, kiềm chế chút.” Vương Hằng thỏa hiệp.

Vương Hằng vừa mới nói xong, thì hai tròng mắt Ngao Tử Luân càng xanh, ngao ô một tiếng gục trên người Vương Hằng, xé hai cái, y phục trên người Vương Hằng đều hỏng cả.

____________*****____________

“ Cổn xuất đi!” Vương Hằng đen mặt, cầm lấy một bên gối đầu hung ác nện Ngao Tử Luân.

“ A…… Ha ha……” Ngao Tử Luân cười gượng tái gượng cười, vừa rồi hắn nhất thời kiềm chế không được, đem Vương Hằng ăn không còn một mảnh. “ Ai biểu Hằng nhi ngượng ngập như vậy a.”

“ Ngươi còn nói, cút đi!” Vương Hằng lần này là giận thật.

“ Hằng nhi……”

“ Ngươi không đi có phải không, hảo, ta đi.” Vương Hằng giãy dụa muốn xuống giường, lần này nhất định không thể tái nuông chiều Ngao Tử Luân, bằng không về sau y chắc chắn bị ăn gắt gao.

“ Hằng nhi ngươi đừng kích động, ta đi, ta đi.” Ngao Tử Luân vội vàng trấn an tình nhân, giúp y đấp lại chăn, nhẹ chân nhẹ tay rời đi. Sau khi ra ngoài Ngao Tử Luân cười trộm, như tiểu miêu trộm được thịt sống, cười thật ngọt ngào a, cái kia gian trá a!

Sau đó Vương Hằng lại phải nằm ở trên giường năm ngày mới khỏe lại như bình thường, dọn dẹp hành lý một chút một mình rời đi. Thấy Vương Hằng còn chưa có hết giận, Ngao Tử Luân cũng nhanh chống đi theo phía sau y.

Vương Hằng không xác định nơi phải đi, vì vậy nghĩ tới đâu liền chạy tới đó, cưỡi ngựa dạo bộ thẳng đến bảy ngày sau thì đi vào Thanh Thành. Thanh Thành nguyên danh là Thạch Thành, nguyên nhân là do tường thành chỉ dùng những tản đá xây nên, rồi lấy làm tên thành. Sau thành chủ Thạch Thành nắm được trái tim của giang hồ đệ nhất mỹ nữ, nàng này tên là Khuynh Thành, Khuynh Thành vì thành chủ dựng dục hài tử sau chợt nhiễm phong hàn chữa hồi không dứt cuối cùng bỏ mạng, thành chủ quá đau thương, vì kỷ niệm ái thê đem Thạch Thành sửa thành Thanh Thành, hay còn gọi là Khuynh Thành.

“ Thanh Thành……” Vương Hằng nhẹ nhàng mà niệm một câu, xuống ngựa vào thành. Đi bộ vào thành là quy định đặc biệt nhất ở Thanh Thành, bất luận kẻ nào cũng phải tuân thủ, bằng không cả nhà không thể an bình, này an bình cũng không phải do con người nơi đó gây ra. Theo những người già ở đây kể lại, trước kia có một vị đại quan không tuân thủ quy củ này, kỵ mã vào thành, sau rời đi nơi này thì cả nhà đại quan đều chết bất đắc kỳ tử, quan phủ khi điều tra thì gặp rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, quan binh chết vô số, lòng người hoảng sợ, vì trấn an lòng người Hoàng Thượng hạ chỉ không cho phép bất luận kẻ nào điều tra án này nữa, vị đại quan kia cũng cho rút lui toàn bộ, như vậy sự kiện mới chậm chạp lắn xuống.

Khi vào thành, thủ vệ điều tra rất nghiêm, xem ra có chuyện đã xảy ra.

Vương Hằng đưa cho một vị thủ binh một thỏi bạc, dò hỏi, “ Tiểu binh ca, trong thành đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao phòng bị nghiêm như thế?”

Tục ngữ nói ‘Đói ăn vụng, túng làm càng’, huống hồ thành chủ có lệnh mặc kệ ai hỏi trong thành xảy ra chuyện gì mà giới nghiêm, thì đều phải giữ lại để thành chủ tra hỏi, thủ binh hướng Vương Hằng vẫy tay, hai người đi vào góc ngõ, mới nói, “ Trong thành có hái hoa đạo tặc, đã làm hại vài khuê nữ, ba ngày trước này đạo tặc tuyên bố sẽ hái bằng được Mã tiểu thư, Mã viên ngoại nhìn đến phong thư này rất sợ hãi, vừa vặn Mã tiểu thư có người cô cô là dì của thành chủ, Mã viên ngoại lập tức đem việc này nói cho Mã cô cô, Mã cô cô hết sức yêu thương Mã tiểu thư, há có thể để cho hái hoa đạo tặc kia gây hại, lập tức xin chỉ thị thành chủ, thành chủ hạ lệnh trong thành thiết lập giới nghiêm, trong vòng mười ngày chỉ có thể vào thành không thể xuất thành.” Xem ra thành chủ là muốn bắt bằng được hái hoa đạo tặc kia.

“ Làm phiền vị binh ca này.” Vương Hằng nói cảm tạ rồi rời đi. Tiểu binh ca vui vẻ cằm thỏi bạc trong tay, cười hì hì bỏ vào trong ngực.

“ Tiểu binh ca, chờ một chút.” Đột nhiên Vương Hằng lại kêu lên.

“ Vị đại hiệp này còn có cái gì muốn hỏi sao?”

“ Nhìn bố cáo ta mới nhớ, ta đã thấy người trong tranh kia.”

“ Thật sự?” Tiểu binh ca kinh hỉ nói, ông trời có mắt a~ xem ra hôm nay là ngày hắn thăng quan phát tài rồi.

“ Kia kìa.”Vương Hằng chỉ vào Ngao Tử Luân sau khi ngụy trang cách đó không xa đang xếp hàng vào thành, Ngao Tử Luân kia mặt râu quai nón, cùng hái hoa đạo tặc trong bố cáo giống nhau đến tám phần.

Tiểu binh ca trừng lớn hai mắt, này không phải chính là hắn sao, “ Các huynh đệ hái hoa đạo tặc tại kia.” Tiểu binh ca hô lớn một tiếng, đi trước làm gương.

Nhìn bọn binh lính đều đi đuổi bắt Ngao Tử Luân, Vương Hằng cười híp mắt, bắt tay ở sau lưng, vui vẻ tiêu sái. Thấy binh lính thủ thành đều hướng về phía mình vọt tới, giương mắt gặp bộ dạng đắc ý kia của Vương Hằng, Ngao Tử Luân chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Bỏ mặc rồi theo đuôi, trong lòng Vương Hằng cái kia vui vẻ a, cái kia cao hứng a! Đối với nhóm khất cái bám ở trên đùi vẻ mặt cũng thật ôn hoà, cười tủm tỉm phát mỗi người một thỏi bạc lớn. Đi vào tửu lâu xa hoa nhất Thanh Thành, gọi đầy một bàn thức ăn nổi tiếng ở đây. Tâm tình vô cùng tốt, càng ăn càng ngon miệng.

“ Vị đại hiệp này có thể cho phép tại hạ hợp lại một bàn không.” Một giọng nam khàn khàn ở bên tai vang lên.

Vương Hằng ngẩng đầu chỉ thấy đứng bên cạnh là một nam tử mặt mày tươi cười, một thân thanh sam, tay cầm một chiết phiến, bộ dáng thật nho nhã. Nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đại sảnh đông nghịt, chỉ có một mình y là một người chiếm một bàn.

“ Có thể.” Vương Hằng vùi đầu tiếp tục ăn.

“ Vị đại hiệp này cũng tới bắt hái hoa đạo tặc sao?”

“ Là ý gì?”

“ Không phải sao? Trong thành dán bố cáo, bất luận là kẻ nào chỉ cần bắt được hái hoa đạo tặc kia, thưởng tiền vạn lượng.”

“ Thật mạnh bạo.”

“ Chính là như vậy, tại hạ họ Liễu tên chỉ một chữ Thành.”

“ Vương Hằng.” Này cá dưa chua quả thật ăn rất ngon, nhất là dưa chua bên trong, Vương Hằng ăn liên tục.

“ Nguyên lai là Vương huynh, Vương huynh thực thích món này a, tiểu nhị dọn thêm một đĩa cá dưa chua.”

“ Vương huynh tận tình ăn.” Liễu Thành đem cá dưa chua đẩy lại trước mặt Vương Hằng. Vương Hằng nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, không khách khí hạ đũa.

Ngao Tử Luân thoát khỏi quan binh truy đuổi, thay đổi một thân trang phục, tìm hương hoa mai, rồi tìm được Vương Hằng, nhưng vừa tiến vào tửu lâu thì vừa vặn nhìn đến một màn Liễu Thành ngồi đối diện Vương Hằng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón.

Tròng mắt nhất thời đỏ lên, xoăn tay áo, giương nanh múa vuốt nghĩ muốn tiến lên xé Liễu Thành ra, nhưng thấy Vương Hằng nâng lên mí mắt trừng qua, Ngao Tử Luân nhất thời ủ rũ, chán chường kêu tiểu nhị ở góc kê thêm một cái bàn, đề phòng nhìn chằm chằm Vương Hằng bên đó.

Nhìn bộ dạng Ngao Tử Luân khẩn trương như vậy, trong lòng Vương Hằng càng thêm ngọt ngào, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.

“ Vương huynh có chuyện gì vui sao?”

“ Không không.” Vương Hằng xua tay không đáp.

Trong góc phòng Ngao Tử Luân thấy Hằng nhi của hắn cùng dã nam nhân kia nói cười, trong lòng cái kia khí a, một chiếc đũa trúc bị hắn bẻ gãy.

“ Khách quan muốn thêm đôi đũa khác không?” Tiểu nhị nơm nớp lo sợ hỏi, khí thế quanh thân người này hảo dọa người a.

“ Cút!” Ngao Tử Luân gầm nhẹ. Mẹ ơi! Hằng nhi cư nhiên trước mặt hắn quyến rũ người khác. Tiếp tục bẻ chiếc đũa trong tay còn lại. Đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt Ngao Tử Luân rất mãnh liệt, khiến cho Liễu Thành cảm thấy như có mũi nhọn bên người.

Liễu Thành nghiêng người nhìn Ngao Tử Luân đang trong góc phòng liếc mắt, đối với Vương Hằng bĩu môi, nói, “ Tìm ngươi thật phiền toái?”

“ Vậy sao? ” Vương Hằng không muốn quan tâm đến vẻ mặt đố kị kia của phu quân. Đồ ăn bên trong đều chua ăn rất ngon a, Vương Hằng dùng chiếc đũa chấm chấm, sau vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Một động tác thực bình thường của Vương Hằng, nhưng Ngao Tử Luân nhìn vào lại thấy cực kỳ dụ hoặc, xem Vương Hằng vươn lưỡi hồng liếm chiếc đũa thật ngọt ngào, Ngao Tử Luân ừng ực nuốt xuống một ngụm nước miếng lớn. Thật muốn biến thành đôi đũa kia a……

Vương Hằng chắc cảm thấy làm cho Ngao Tử Luân kích thích còn chưa đủ lớn, nên chấp nhận lời mời của Liễu Thành, buổi tối hai người sẽ cùng nhau xem hoa đăng. Ngao Tử Luân hồng mắt đi theo phía sau hai người, hạ quyết tâm nếu Liễu Thành dám chạm tới ống tay áo Vương Hằng một chút, liền chạy lên chém tay hắn. Chính là tới khi lễ hoa đăng chấm dứt, Liễu Thành cũng không có làm ra động tác khác người gì, Ngao Tử Luân mới hơi thả lỏng đề phòng với hắn một chút.

Buổi tối hai người trở về, Ngao Tử Luân liền vọt tời ôm lấy Vương Hằng. Nửa tháng không có thân thiết dụng chạm Hằng nhi, thật sự là muốn hắn chết được.

“ Đồ chết tiệt, buông ra.”

“ Hằng nhi ~~ Hằng nhi ~~” Ngao Tử Luân dễ dàng chế trụ Vương Hằng, miệng ở trên mặt y in lại dấu hôn đầy nước miếng.

“ Làm cái gì, bẩn chết được.”

“ Hằng nhi, ở ngoài thành ta phát hiện một chỗ rất tuyệt vời, bây giờ ta mang Hằng nhi đi xem.” Ngao Tử Luân thi triển khinh công ôm Vương Hằng hướng một ngọn núi vô danh ngoài Thanh Thành bay đi, vừa bay hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, làm việc hết sức sắc lang. Khi đi tới đỉnh núi vô danh, quần áo Vương Hằng đã muốn bán khai, mắt hơi giương, ẩn tình mênh mông, vô vàn xuân ý.

“ Hằng nhi, nơi này là ôn tiềng, chúng ta đến tẩy đi.” Không để cho Vương Hằng có thời gian suy nghĩ, Ngao Tử Luân đã ôm y nhảy xuống nước.

Khi hai người nhảy xuống, bọt nước bắn tung tóe, cả người Vương Hằng đều ướt sũng, “ Ngươi muốn chết!” Y liều mạng đấm đá vào lưng Ngao Tử Luân.

“ Muốn hại chết lão tử.” Ngao Tử Luân xanh mắt gầm nhẹ một tiếng, hai ba cái đã đem quần áo trên người bọn họ xé xuống. Tay, miệng đều sử dụng không bao lâu đã đem Vương Hằng ăn hơn phân nửa, sau khi dùng nước bôi trơn, hai người hợp lại thành một.

Mặt nước yên tĩnh, tạo nên tầng tầng bọt sóng.

Sự tình xong, Vương Hằng mềm nhũn nằm trên khuỷu tay Ngao Tử Luân. Ngao tử luân vuốt vuốt bụng y, “ Hằng nhi hình như có chút béo.”

“ Hừ ~~” Vương Hằng cả người vô lực, không muốn quan tâm tới hắn. Ngao Tử Luân cứ nói lời âu yếm cả một đêm, khiến Vương Hằng nghe vào mà mặt đỏ tim đập.

Không hề nghi ngờ tám tháng sau hai người nghênh đón tiểu hài tử thứ ba, ban danh Vương Hạo Hiên, nguyện vọng y quang minh lỗi lạc, khí vũ hiên ngang.[ trước khi đến ôn tuyền Vương Hằng đã muốn có bầu hai tháng].

Hết phiên ngoại 2

Áp Trại Phu Nhân