Ảo Mộng Lữ Trình

Chương 30



Editor: Thư
Beta: Thư

"Tôi nghĩ rằng điều cô Firth nói hẳn là thật, ông Bell ạ, " khi Harold. Bell vội vội vàng vàng chạy về phòng thẩm vấn, Clurman vẫn một mực chờ ở cửa nghênh đón ông ta, "Trên thực tế, vừa rồi có chuyện tôi vẫn chưa nói với ông. Đại khái là hơn sáu giờ tối hôm qua, tôi trùng hợp thấy anh Cal. Hockley ở chung một chỗ với một người phụ nữ. Lúc ấy mặt của cô vừa vặn bị anh Hockley che mất, lúc ấy tôi không nhận ra là cô ấy. Nhưng bây giờ tôi dám xác định, người phụ nữ lúc ấy tôi thấy chắc là cô Mảgaret Firth..."

"Tại sao không chịu nói sớm cho tôi biết?" Harold. Bell oán trách một câu.

Clurman sững sờ, ngừng một chút mới nói: "Tôi... Lúc nãy tôi không hề nghĩ tới lại là cô ấy..."

"Tốt lắm tốt lắm, " ông đội trưởng không nhịn được khoát tay một cái, "Đã xác nhận, chuyện thị nữ của bà Black mất tích không hề liên quan đến cô Firth! Vậy thì để cho cô ấy đi thôi." Ông ta đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, liếc nhìn Margaret vẫn ngồi ở chỗ đó, đi tới trước mặt cô, khi cô ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt ông ta lộ ra vẻ mặt ôn hòa.

"Cô Firth, tôi thật xin lỗi sáng nay cho ngài mang tới bất tiện. Hết thảy quả thật đều là cái hiểu lầm mà thôi. Black quá quá đối với ngài hoài nghi không có chút nào căn cứ. Ngài bây giờ có thể đi nha."

Margaret không nói gì, chậm rãi từ trên ghế đứng lên.

"Tôi đưa cô đi ra ngoài." Đội trưởng thể hiện sự ân cần mà trước đó chưa từng có, tự mình thay cô mở cửa, "Chúc cô có một hành trình vui vẻ!"

Margaret gật đầu một cái với Clurman đang đứng bên cạnh và nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, đi ra cửa phòng thẩm vấn.

"Bây giờ cho dù có người nói với tôi chiếc thuyền này sắp chìm, tôi cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ kinh ngạc nào đâu!" Khi bóng lưng Margaret biến mất ở sau ngã rẽ hành lang, đội trưởng Bell gãi gãi lớp tầng tóc lưa thưa cuối cùng trên cái ót bóng loáng của chính mình, than thở một tiếng, "Ai có thể nghĩ tới chưa được mấy ngày, cô ta lại có thể đeo bám được cả anh Hockley! Thật là không thể tưởng nổi! Người phụ nữ này thật không thể coi thường đâu! À, đúng rồi, " bỗng nhiên ông ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường, đè thấp giọng nói, "Đối với chuyện của quý cô này đã đi đâu vào tối qua, không thể tiết lộ đi ra ngoài nửa phần, nếu không cậu biết..."

"Vâng, thưa ông, tôi hiểu rõ." Clurman nói, "Nhưng mà chỗ của bà Black, ông dự định giải thích thế nào? Mới vừa rồi bà ấy còn phái người tới muốn biết sự tình thế nào nữa kia."

Trước mắt Harold. Bell hiện ra dáng vẻ vừa cao ngạo vừa hùng hổ dọa người của bà Black tối hôm qua, phiền não nhíu mày một cái, than thở: "Ai, ai! Vị quý bà này thật khiến người ta không biết nên nói cái gì... Tôi nghe người ta đồn đãi rằng thật ra thì quan hệ giữa bà ta và chồng cũng chẳng được tốt đẹp bao nhieu, bây giờ xem lại lời đồn đãi cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ! Tại sao có thể vì một vài mâu thuẫn nhỏ trong quá khứ mà tùy ý vu hãm người khác giết người đây..." Ông ta trầm tư một chút, "Trên thuyền rộng lớn như vậy, ai biết người thị nữ kia sẽ trốn đến chỗ nào chứ? Nói không chừng lúc này cô ta đang muốn cấu kết bỏ trốn với tên đàn ông nào đó mới cố ý ẩn nấp ở đâu cũng nên. Lúc trước khi tôi công tác ở tàu Mauritania cũng đã gặp được chuyện như vậy. Đúng !" Ông ta nhanh chóng ngước mắt lên, "Cậu đi nói cho bà ta biết không loại trừ khả năng này! Hơn nữa cô Margaret. Firth đã được chứng thực hoàn toàn vô tội! Trước khi phát hiện ra thi thể, chúng ta cũng không thể lỗ mãng kết luận rằng cô gái kia đã chết được. Cuối cùng thì nói chúng ta vẫn còn đang tìm kiếm, sẽ dùng toàn lực của chúng ta!"

"Vâng thưa đội trưởng." Clurman đã dự liệu được lát nữa chính mình phải bị vị quý bà cao quý kia đối đãi vô lễ như thế nào, kiên trì đồng ý đến cùng.

"Hay lắm! Nhìn đi, cứ như vậy thì giải quyết xong một cái vấn đề khó khăn không nhỏ."

Ngài đội trưởng anh minh lại sờ sờ xấp tiền giấy màu xanh lá cây trong túi mình một cái, sau đó hết sức phấn khởi giơ tay lên lau cái ót đã sắp hói đến bóng loáng của mình một cái, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

————

Margaret trở về phòng.

Theo lời của cô Grace, vợ chồng Strauss đã biết được tin tức cô bị đội trưởng Harold mang đi. Hai người vừa không hiểu, lại vừa tức giận. Ông Strauss mới vừa mặc quần áo tử tế, đang chuẩn bị cùng quý bà chạy tới phòng thẩm vấn hỏi cho ra nhẽ. Bỗng nhiên nhìn thấy Margaret trở lại, bà Strauss tiến lên nắm lấy tay cô.

" Cục cưng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà bọn họ phải dẫn con đi? Sắc mặt của con không được tốt, tay cũng lạnh như vậy nữa!"

Margaret lộ ra nụ cười, gấp rút vội vàng giải thích một cái lần.

"Vô cùng xin lỗi, bởi vì con làm cho mọi ngươi lo lắng. Bây giờ đã không sao." Cuối cùng cô còn nói xin lỗi bọn họ.

Quả thật đôi vợ chồng già này đối với cô tốt vô cùng. Áy náy của cô hoàn toàn là chân tâm thật ý.

Bà Strauss thở ra một hơi.

"Không việc gì thì ổn rồi. Mới vừa rồi chúng ta đang muốn đi qua nhìn một chút đây. Vị quý bà Black kia, ta cũng đã gặp 1-2 lần ở trên thuyền, hình như cô ấy có một cậu con trai thật đáng yêu. Nhưng thiệt là, làm sao có thể vì không thích con mà cô ấy lại tùy ý gắn loại tội danh giả đáng sợ này cho người khác? Tốt xấu gì thì tối mai thuyền đã cập bến New York. Xuống thuyền, sau này các người cũng không cần không gặp mặt nhau nữa!"

"Đúng thế. Lần nữa cảm tạ ngài và ông Strauss quan tâm. Con không sao rồi. Con đưa mọi người trở về phòng đi."

"Không không, nhìn dáng vẻ con rất mệt mỏi. Con đi nghỉ ngơi đi. Tự chúng ta trở về."

Cơn phong ba xảy ra bất ngờ vào buổi sáng vừa lắng xuống đi qua, cô Grace theo hầu vợ chồng Strauss rời đi. Margaret trở lại gian phòng của mình, cài then sau cửa thật chặt, cả người có vẻ như hoàn toàn mệt lả, ngã xuống giường kéo chăn liền trùm kín khắp người mình.

Cô nằm trên giường đợi đến buổi trưa, cho đến khi vợ chồng Strauss bảo cô Grace đến nhà hàng Palm Tree, nói là để an ủi cô. Margaret không tiện từ chối ý tốt của vợ chồng già, phục hồi tinh thần bò dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo. Vì để sắc mặt trông tốt một chút, mượn chút phấn của cô Grace đánh một lớp lên hai má, lại điểm chút môi son. Trang điểm xong soi kính, thấy quả nhiên nhìn mình trong kiếng có tinh thần hơn nhiều, thậm chí nhan sắc có thể được xưng là tươi đẹp tỏa sáng.

Margaret đi tới nhà hàng Palm Tree.

Buổi trưa ở nhà hàng Palm Tree không ngồi đầy người giống như buổi tối, không ít hành khách khoang hạng nhất hạng hai bởi vì cuồng hoan vô đối đêm hôm trước, đến bây giờ còn chưa thức dậy. Nhưng vị trí cũng đã có một nửa số người ngồi vào rồi. Người hầu mặc đồng phục đuôi én đẩy đẩy xe thức ăn trang trí hoa tươi qua lại giữa các hành khách, thay bọn họ mang lên đủ loại thực phẩm tinh mỹ mà đầu bếp dùng nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng chú tâm chuẩn bị. Sau khi người hầu đứng trước cửa nghe cô nói tên của vợ chồng Strauss, tao nhã lễ phép giúp cô mở cánh cửa bằng kính màu rực rỡ sau lưng.

Đây là lần đầu tiên sau khi leo lên chiếc thuyền này, Margaret bước vào nơi mà chỉ cho phép "người thượng đẳng" có thể đi vào nơi. Cô liếc mắt liền thấy được vợ chồng Strauss. Bọn họ ngồi ở một bàn ăn dựa vào tường trên sân thượng có thể nhìn ngắm cảnh bên, hình như ngồi cùng bàn với bọn họ còn có mấy người khác, trong đó một đôi giống như là vợ chồng.

Margaret đi tới cái bàn kia.

"Margaret, con đã đến rồi!"

Bà Strauss nhìn thấy Margaret, vẫy vẫy tay với cô.

Mấy vị ngồi cùng bàn khác nghiêng đầu nhìn lại.

Margaret lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ ra ý cười, bước nhanh tới. Sau khi lễ phép chào hỏi rồi mới ngồi vào cái ghế mà bà Strauss để dành cho cô.

"Vị này chính là quý cô Margaret. Firth trẻ tuổi mà tôi vừa nhắc tới, tôi cùng vợ tôi cũng vô cùng thích cô ấy. Hẳn là mọi người không biết, cô ấy chính là học sinh của giáo sư âm nhạc Smith!"

Ông Strauss giới thiệu Margaret sơ lược cho mọi người trên bàn, tiếp tục giới thiệu bọn họ cho Margaret. Trong giọng nói của ông mang theo sự kiêu ngạo, giống như cô là con gái của mình vậy.

Ông Frank Millett đang là viện trưởng của học viện nghê thuất La Mã cùng người vợ thân là họa sĩ của ông bày tỏ vẻ kinh ngạc.

"Thật là làm cho người ta kinh ngạc. Cô Firth, nhìn cô thật trẻ tuổi xinh đẹp. Tôi luôn luôn liền thưởng thức tác phẩm của Smith, hào hùng mạnh mẽ, lại tinh tế đến động lòng người. Cô đã là học sinh của ông ấy, chắc hẳn cũng là phi thường xuất sắc. Hi vọng sau này có cơ hội có thể thưởng thức được tác phẩm của cô."

Sau khi Margaret khiêm tốn một phen, lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông trung niên ngồi phía xéo đối diện mình. Ông cỡ chừng bốn mươi tuổi, trên mặt mang nụ cười ôn hòa, trên người tự nhiên tản mát ra một loại khí chất nho nhã mà khiêm tốn.

Ông chính là quý ông Thomas. Andrew, nhà thiết kế RMS Titanic.

Margaret không nghĩ tới lại có thể gặp được ông ở chỗ này. Vừa nhìn thấy ông, cô liền không nhịn được lại nghĩ tới chuyện mấy ngày qua một mực vây lấy cô kia.

Hôm nay đã là ngày 14 rồi. Nếu như hết thảy vẫn cứ phát triển theo những gì cô biết, tối nay chính là thời khắc cuối cùng của Titanic rồi.

Phảng phất cảm thấy được Margaret đang nhìn chính mình, tầm mắt của ông nhìn về phía cô, mỉm cười gật đầu với cô.

Margaret vội vàng đáp lễ lại mà mỉm cười.

————

"Các quý ông cùng các quý bà, có thể cho phép tôi gia nhập vào bữa trưa của mọi người sao?"

Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền từ phía sau tới.

Margaret phảng phất bị con gì cắn một cái, bả vai hơi hơi cứng đờ.

"Cal!" Ông Strauss đã nhiệt tình đứng lên chào hỏi hắn, "Làm sao mà chỉ có một mình cậu? Vị hôn thê đáng yêu kia của cậu đâu?"

Cal lại đơn giản chào hỏi vợ chồng Millett cùng với đám người Andrew, ngồi chỗ trống mà vào người hầu mới kéo ra cho anh, vừa vặn đối diện Margaret. Một bên trải khăn ăn, một bên mặt không đổi sắc cười nói: "Bà Bukater nói bà ấy có chút không thoải mái, cô ấy đang bồi mẹ, tôi đây là vị hôn phu bị xem nhẹ liền chỉ có thể tự ra để giết thời gian thôi."

Các quý ông ngồi cùng bàn đều nở nụ cười.

"Cô Margaret. Firth à?"

Sau khi Cal ngồi xuống, mới phảng phất như vừa thấy Margaret, kinh ngạc nhướng nhướng mày, "Hôm nay nhìn cô rất đẹp." Tầm mắt của hắn quét qua cô, cuối cùng thậm chí tao nhã lễ phép khen cô một tiếng. Quả thực Margaret nghe không hiểu, rốt cuộc câu nói cuối cùng này rốt cuộc là thật lòng, hay là đang chế giễu cô.

Nội tâm của cô tan vỡ, thiếu chút nữa ngay cả nĩa cũng cầm không vững, trên mặt lại hết sức duy trì vẻ mặt trấn định, gật đầu một cái với hắn, "Cảm ơn anh, anh Hockley."

Một bên khóe miệng của Cal hơi hơi nhếch lên một cái.

Vợ chồng Strauss hoàn toàn không hề phát giác được giữa hai người ngồi cạnh mình đang cuồn cuộn sóng ngầm. Chỉ cảm thấy vui vẻ yên tâm vì Cal có thể đối đãi hiền hòa với Margaret như thế. Bầu không khí trên bàn ăn càng sống động.

"Biết không, bây giờ tất cả mọi người đều đang đánh đánh cược, xem RMS Titanic có thể tới New York trước hai ngày không. Nếu như có thể, liền có thể đánh vỡ kỉ lục băng qua Đại Tây Dương ngắn nhất trước do chiếc Germany của Đức. Tôi cá một trăm. Chỉ mong cuối cùng không khiến tôi thất vọng." Ông Millett tràn đầy phấn khởi nói.

"Như vậy tôi cũng cá một trăm." Cal cười nói, "Nếu như thắng, tôi sẽ quyên cho quỹ từ thiện của ông Strauss, chỉ mong ông Strauss không nên chê nó ít, hơn nữa, đến lúc đó nhớ còn phải cảm tạ ông Ismay mới được. Dù sao, cũng là ông ấy một lòng muốn phá kỷ lục này."

Người trên bàn lại cười ha ha, bà Millett nhìn về phía nhà thiết kế, "Nói thật, sáu ngày! Quá thần kỳ! Ông Andrew, làm thiết kế trưởng của chiếc thuyền này, hẳn là ông phải cảm thấy vạn phần kiêu ngạo đúng không?"

Andrew đặt dĩa xuống, dùng khăn ăn lau lau miệng, mỉm cười nói: "Chuyện này đương nhiên là tôi phải thế rồi. Nhưng đây càng là vì tất cả có thể để chiếc thuyền này thuận lợi sáng tạo lịch sử mà cố gắng để người chung quanh cùng kiêu ngạo. Tỷ như thuyền trưởng Edward."

"Nghe nói buổi tối phải tổ chức tiệc rượu đưa thuyền trưởng Edward à?" Ông Millett hỏi.

"Đúng, " Andrew cười nói, "Đây là lần cuối cùng thuyền trưởng Edward thực hiện chức trách làm thuyền trưởng. Ông Ismay đề nghị ở trước khi đến New York tối nay phải vui vẻ tổ chức tiệc rượu. Hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy mọi người."

Margaret nghe tiếng cười nói trên bàn, hợp với tình thế mà mỉm cười, tầm mắt cơ bản không hề nâng lên.

Cô như đứng đống lửa, trong lòng hận không thể lập tức đứng dậy rời khỏi nơi này mới phải.

————

"Margaret, phiền con chuyển bình hạt tiêu đến đây cho ta một chút."

Bà Strauss không với tới cái bình, nói với Margaret.

Margaret đáp một tiếng, vội vàng giơ tay lên lấy, không cẩn thận chạm đến chỗ đau, cánh tay hơi dừng lại một chút, ngay sau đó liền làm như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay tới.

"Cô Firth, cánh tay của cô có phải đang bị thương không, hoặc là vết thương đã lâu không? Nếu quả là có như vậy, đợi lát nũa có lẽ tôi có thể xem giúp cô một chút."

Người trẻ tuổi ngồi bên người Margaret kia là con trai một người bạn cũ của vợ chồng Strauss, tên là Clarence. Anh là thạc sĩ y học ở trường y khoa New York . Có vẻ như anh rất có cảm tình với Margaret. Từ sau khi cô ngồi xuống, anh vẫn ân cần tìm cơ hội nói chuyện với cô. Động tác dừng lại vừa rồi của cô không tránh được đôi mắt chuyên nghiệp của anh, lập tức anh cúi người tới, ân cần thấp giọng hỏi.

Đối diện Cal nói chuyện với ông Millett mới quen biết, thờ ơ liếc mắt một cái.

Margaret vừa vặn nâng mắt lên, đối mắt với hắn.

Khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười, trong ánh mắt lại hàm chứa ý cảnh cáo, hơn nữa, hình như còn mơ hồ hơi không thích?

Margaret rùng mình một cái. Vội vàng để cánh tay xuống, "Không có gì. Cám ơn sự quan tâm của anh. Tôi rất khỏe."

"Ta thật cao hứng khi biết được cô cũng sắp đến New York làm việc. Nếu như sau này cô có bất kỳ nghi vấn nào hoặc là cần giúp đỡ ở phương diện y tế này, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, tôi rất vui lòng giúp cô giải đáp nghi vấn nan giải. Này là địa chỉ cùng số điện thoại của tôi..."

Anh quay lại hỏi người hầu đứng ở phía sau một tờ ghi chú, viết địa chỉ và điện thoại của anh ở New York, sau đó đẩy tới trước mắt Margaret.

Trước ánh nhìn soi mói của người ngồi đối diện, Margaret kiên trì đến cùng nhận lấy, thấp giọng nói cảm ơn.

"Ha ha, thấy người tuổi trẻ đã quen thuộc nhau nhanh như thế, ta càng cảm thấy mình già rồi." Ông Strauss cũng chú ý tới hành động lấy lòng Margaret của Clarence, cười trêu ghẹo, "Hẳn là lúc ăn cơm sáng ta giới thiệu cho các con quen biết. Ngày mai sẽ đến New York. Nếu như động tác của con đủ nhanh nhạy, có lẽ còn có thể mời cô Firth đây cùng ăn một bữa tối trước khi xuống thuyền."

"Đây là vinh hạnh của con." Clarence lập tức nói, "Trên thực tế, bây giờ tôi cũng có thể đặt vị trí ngay tối nay, không biết cô có rãnh không, cô Firth?"

Sau lưng Margaret bắt đầu đổ mồ hôi. Bất giác lại liếc mắt nhìn người đối diện.

Hắn chỉ tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô, biểu tình như cười mà không phải cười.

"Tôi..."

Cô khó khă nuốt nuốt nước miếng một cái, lại lấy cô Grace làm bia đỡ đạn, "Vô cùng cám ơn thịnh tình của anh, nhưng mà tối nay tôi đã có hẹn với cô Grace, sợ rằng không thể hủy bỏ, vô cùng xin lỗi."

"Không sao." Clarence không che giấu được sự mất mát sau bị từ chối, nhưng rất nhanh sau đó đã cười nói, "Hi vọng sau xuống thuyền có thể có cơ hội."

" Được, cám ơn anh." Margaret hàm hàm hồ hồ nói.

"Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, đi trước." Bỗng nhiên Cal móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn một cái, nói, "Mọi người tiếp tục từ từ hưởng dụng." Hắn đứng lên mỉm cười chào tạm biệt với mấy người đàn ông ngồi cùng, cũng khom người chào bà Strauss và bà Millett, cuối cùng tầm mắt xẹt qua Margaret, ngay sau đó xoay người rời đi.

"Anh tuấn, khôi hài, lại có phong độ." Chờ sau khi hắn rời đi, bà Millett nói, "Có thể đoán được, cô Bukater có được một cuộc hôn nhân khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ."

"Bà vợ yêu quý của tôi, em nói lời này thì để anh ở đâu đây?" Ông Millett biểu thị sự bất mãn.

Cả bàn đầy người lần nữa nở nụ cười.

Margaret cũng cười theo, tầm mắt hướng về phía cửa kính hắn vừa biến mất kia, trong lòng lại nặng nề chìm xuống lần nữa ——

Có lẽ bởi vì tối hôm qua người đàn ông này đã giúp cô giải quyết một vấn đề lớn cũng như mang đến cho cô một luồng áp lực nặng nề trong lòng, có lẽ là bởi vì cô biết trước kết cục bi thương của RMS Titanic vào tối nay, có lẽ...

Là do cả hai lí do cả thảy.

————

Bữa trưa cũng kết thúc. Sau khi cáo biệt vợ chồng Millett, Margaret hộ tống vợ chồng Strauss trở về phòng nghỉ một chút. Clarence tỏ vẻ muốn cùng đưa, mà Andrew cũng chung đường, vì vậy mấy người cùng nhau tản bộ dọc theo boong thuyền trở về. Khi đi ngang qia một thuyền cấp cứu để úp sấp, rốt cuộc Margaret cũng không nhịn được, hỏi "Ông Andrew, số lượng thuyền cứu hộ trên chiếc tàu này trang bị đủ cho tất cả mọi người sao?"

Andrew ngẩn ra. Hơi trù trừ, rốt cuộc cười nói, "Trên thực tế, số lượng thuyền cứu họ không đủ chở đi hết tất cả nhân viên trên thuyền. Chỉ là cô Firth có thể yên tâm. Tôi nghĩ rằng xác suất có thể cần dùng đến chúng cực kỳ nhỏ."

"Như vậy có thể làm tàu chạy chậm lại, hoặc là thay đổi hải đạo một chút được không?" Margaret biết rõ sẽ nhận được câu trả lời như thế napf, vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu.

"Tôi nghĩ rằng khả năng này không lớn, "Ước chừng ông Andrew cho rằng việc cô đặt câu hỏi do lòng hiếu kỳ và tiêu khiển, kiên nhẫn giải thích, "Chạy hết tốc lực tiến về phía trước là ý của ông Ismay. Về phần hướng kinh độ và vĩ độ của hải đạo, đây là kết quả hợp lí nhất sau khi đã qua tính toán thử nghiệm nghiêm khắc nhất, không có tình huống đặc biệt, không cho phép thay đổi bất cứ cái gì."

Margaret trầm mặc.

"Margaret từng bị một cơn ác mộng đắm tàu khốn nhiễu, cho nên luôn không yên lòng." Ông Strauss tiên sinh thay cô giải thích với Andrew về nghi vấn không bình thường này.

Margaret cũng tỏ vẻ xin lỗi với ông vì nghi vấn của mình.

"Không sao. Ta biết quả thật có một số ít người sẽ cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng đối với việc ngồi các loại phương tiện giao thông như với tàu thuyền, " Andrew nhìn Margaret, mỉm cười nói: " Cô Firth, tôi lấy thân phận trưởng thiết kế RMS Titanic bảo đảm với cô, chiếc tàu dưới chân cô này có thể được xem là một trong những phương tiện giao thông thần tốc nhất trong tương lai. Tối mai cô sẽ an toàn đến New York."

Margaret ngỏ ý cảm ơn.

Sau khi ông Andrew tách ra, đưa vợ chồng Strauss trở về phòng, bên cạnh Margaret cũng chỉ còn lại một chàng Clarence trông tràn đầy phấn khởi.

"Cô Firth, cảnh tượng trên boong rất không tồi. Cô có muốn tiếp tục đi hay không?" Anh mời.

Margaret đang muốn từ chối, sau lưng có một người hầu đi lên.

"Cô Firth, ở đây có một tờ ghi chú gửi cho cô."

Người hầu đưa tới một tờ giấy ghi chú được gấp nhỏ, khom người chào, lập tức xoay người đi ngay.

Margaret nhận lấy, chậm rãi mở ra.

Lòng của cô chợt trầm xuống, hô hấp cũng cứng lại theo, bất giác nghiêng đầu nhìn, lại không thấy bất cứ người nào cả.

"Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại bỗng nhiên không được tốt? Xảy ra chuyện gì?" Clarence cảm thấy được vẻ mặt cô biến hóa, hỏi.

"Không việc gì, tôi không sao —— "

Margaret nắm thật chặt lấy tờ giấy ghi chú kia, như nó đang cắn lấy tay cô, miễn cưỡng ổn định tinh thần đã kinh biến đến mức rối loạn vô cùng của mình, nhìn về phía Clarence, "Thật xin lỗi có lẽ tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ tôi cảm thấy có hơi mệt mỏi, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi..."

" Được. Nhưng cho phép tôi đưa cô trở về. Bởi vì sắc mặt của cô nhìn thật không được tốt lắm." Clarence lập tức nói.

Có lẽ Margaret đã mất đi khí lực nói chuyện, không cự tuyệt nữa, xoay người mặc cho anh hộ tống mình.

"Cô Firth, thật sự không có chuyện gì sao?" Lúc đưa cô đến trước cửa gian phòng, Clarence liếc nhìn tay cô đang siết chặt tờ giấu, không yên tâm cố xác nhận với cô lần nữa, "Nếu như cảm thấy không thoải mái, xin nói cho tôi biết. Có lẽ tôi có thể giúp ngươi."

Margaret lại tỏ vẻ mình không có việc gì cả. Rốt cuộc sau khi tiễn Clarence đi, cô trở lại gian phòng của mình, ngồi ở mép giường, ngẩn người một lát sau mới chậm rãi mở tờ giấy đã bị cô vò đến nhắn, nhìn chằm chằm mấy chữ viết ngoáy nghiêng nghiêng bằng bút mực đen nhưng lại chẳng kí tên là ai:

"Tối nay 9 giờ, đến phòng tôi.
_________________________________________________________________
Xin chào, trở lại với chương 30. Lịch đăng không cụ thể. Nhưng em sẽ cố 1 tháng 1-2 chương, nếu có thời gian thì sẽ nhiều chương hơn