Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 17



(Trích từ thư gửi đến Gilbert.)

“Hôm nay trường bế giảng. Hai tháng dành cho Chái Nhà Xanh, những bụi dương xỉ thơm ngát đẫm sương ngập tới mắt cá chân ven bờ suối, những bóng râm lốm đốm uể oải dọc đường Tình Nhân, dâu tây dại nơi đồng cỏ nhà ông Bell và vẻ quyến rũ bí ẩn của hàng linh sam trong rừng Ma Ám! Linh hồn của em như đang mọc cánh.

“Jen Pringle tặng em một bó huệ chuông và chúc em có một kỳ nghỉ vui vẻ. Cô nàng sẽ xuống chơi với em vào một cuối tuần nào đó. Đúng là phép màu mà!

“Nhưng bé Elizabeth lại vô cùng đau khổ. Em cũng muốn mời cô bé đến chơi một chuyến, nhưng bà cụ Campbell lại không ‘nghĩ là cô bé nên đi’. Cũng may là em chưa nói gì với Elizabeth nên cô bé đỡ phải thất vọng.

“ ‘Em tin chắc mình sẽ là Lizzie trong suốt thời gian cô đi, cô Shirley ơi,’ cô bé nói với em thế. ‘Dù gì thì em cũng sẽ cảm thấy hệt như là Lizzie vậy.’

“ ‘Nhưng hãy nghĩ đến những niềm vui của chúng mình khi cô trở lại đi,’ em khuyên cô bé. ‘Đương nhiên em sẽ không là Lizzie rồi. Trông em không có chút nào giống Lizzie cả. Và cô sẽ viết thư cho em mỗi tuần, bé Elizabeth ạ.’

“ ‘Ôi, cô Shirley, cô nhớ nhé! Cả đời em chưa hề nhận được lá thư nào. Hẳn là thích lắm đây! Và em sẽ viết thư cho cô nếu họ cho em một con tem. Nếu họ không cho, thì cô cũng biết là em luôn nghĩ đến cô. Em đặt tên cho con sóc chuột ở sân sau giống tên cô... Shirley. Cô không phiền về chuyện này đâu, phải không cô? Lúc đầu em nghĩ nên gọi nó là Anne Shirley... nhưng sau đó em cho rằng như vậy thì không được lễ phép... và dù gì đi nữa, tên Anne nghe chẳng giống tên sóc chuột chút nào. Với cả nó có thể là một cậu chàng sóc chuột. Sóc chuột thật đáng yêu quá chừng, phải không cô? Nhưng bà giúp việc nói rằng chúng ăn rễ của những bụi hồng.’

“ ‘Sao bà ta dám nói thế!’ em an ủi cô bé.

“Em hỏi Katherine Brooke xem cô ta sẽ đi đâu dịp hè, và cô ta trả lời cụt lủn, ‘Ở đây. Chứ cô nghĩ là ở đâu nữa?’

“Em cảm thấy như mình nên mời cô ta đến thăm Chái Nhà Xanh, nhưng em không làm được. Đương nhiên em không nghĩ là cô ta sẽ đồng ý. Vả lại cô ta chuyên làm người khác mất vui. Làm hỏng tất cả mọi thứ. Nhưng khi em nghĩ đến cảnh cô ta ở một mình trong căn nhà trọ rẻ tiền ấy suốt cả mùa hè, lương tâm lại đâm cho em vài nhát đau điếng.

“Hôm kia Xám Tro tha vào nhà một con rắn còn sống và thả xuống sàn bếp. Rebecca Dew hẳn đã tái xanh mặt nếu làn da chị cho phép. ‘Điều này thực sự là giọt nước làm tràn ly!’ chị tuyên bố. Nhưng dạo gần đây Rebecca Dew có phần hơi dằn dỗi vì chị phải dành hết thời gian rảnh rỗi để bắt đám bọ cánh cứng to đùng màu xám xanh ra khỏi mấy cây hoa hồng, rồi bỏ chúng vào một thùng dầu hỏa. Chị cho rằng cả thế giới này có quá nhiều côn trùng.

“ ‘Sẽ đến lúc ta bị chúng nuốt chửng cho coi ,’ chị dự đoán một cách bi quan.

“Nora Nelson sẽ kết hôn với Jim Wilcox vào tháng Chín. Hết sức đơn giản… không kèn không trống, không khách khứa, không phù dâu. Nora nói với em rằng đó là cách duy nhất để thoát khỏi bà dì Mèo Già, và chị sẽ không cho phép bà dì Mèo Già chứng kiến lễ cưới của chị. Nhưng em cũng được mời, dẫu có phần không chính thức. Nora nói Jim sẽ không bao giờ trở lại nếu em không đặt ngọn đèn ấy trên cửa sổ. Anh ta đã định bán cửa hàng và đi về miền Tây. Ôi, chỉ cần nghĩ tới những mối duyên mà em từng xe…

“Sally bảo bọn họ sẽ cãi vã gần như suốt thời gian bên nhau, nhưng cãi vã với nhau còn làm họ vui vẻ hơn là hòa thuận với bất kỳ ai khác. Nhưng em không cho rằng họ sẽ cãi vã… nhiều đâu. Em nghĩ chính sự hiểu lầm là nguyên nhân gây ra hầu hết mọi vấn đề trên thế giới này. Anh và em cũng từng như thế suốt một thời gian dài, còn bây giờ thì…

“Ngủ ngon nhé, người yêu dấu nhất đời. Giấc ngủ của anh sẽ thật ngọt ngào nếu những điều ước của em trở thành hiện thực.

“Em riêng của anh.

“Tái bút: Câu trên là trích dẫn nguyên văn từ một lá thư của bà ngoại dì Chatty đấy.”