Anh Xã Già Nhà Em

Chương 12



Anh căn bản vì yêu tinh không tồn tại cùng tình yêu chỉ có trong truyềnthuyết nên mới có thể nói chuyện phiếm với em, cũng không chịu nói ramột câu sáng tỏ chuyện cảm tình lúc này của anh và em… Chuyện vốn khôihài lại càng làm tâm tình em trầm xuống.

Nấu cơm thật ra cũngkhông khó, nhưng mà làm ra bữa cơm ngon miệng mới thực sự khó. Em theođầu bếp trong phòng bếp chuyển động mấy ngày, cũng thử làm mấy món ăn,không phải cái này thừa chính là cái kia thiếu, hương vị luôn không quángon, chỉ có thể miễn cưỡng ăn. Anh xã mỗi lần thực nể tình ăn hết sạch.

“Anh không chê khó ăn sao?” Em vô cùng chân thành nhìn anh.

“Trước kia ở bộ đội, cái gì khổ còn chưa nếm qua.” Anh lơ đễnh. Xem ra người vợ như em thật sự không quá đủ tư cách.

“Em muốn đi học đầu bếp.” Dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì, so với việc mỗi ngày miên man suy nghĩ chẳng bằng để mình làm chuyện gì đó. Thờigian trước Đại Thiến còn nhắc tới chuyện này… Nó cùng em giống nhau ởchỗ từ nhỏ không biết nấu ăn là gì, sau khi kết hôn lại nguyện ý vì mộtngười đàn ông mà chịu mùi khói bếp.

“Tùy em đi…” Anh vuốt vuốt vài sợi tóc của em, đổi quần áo rồi đi làm.

Em gọi điện thoại cho Đại Thiến thương lượng chuyện học bếp núc, kết quảTiểu Nhan cũng cùng nhau đến góp vui, la hét muốn học bánh kem. Hẹn thời gian cùng đi vào trung tâm, nhìn thời khóa biểu một chút, ba đồ lườichúng em vô cùng ăn ý mà chọn học buổi chiều. Buổi sáng không dậy được,buổi tối cùng ông xã, chỉ có thời gian buổi chiều.

Chương trìnhhọc ba ngày sau mới bắt đầu, chúng em báo danh trước, sau đó nhàn nhã đi dạo phố. Trang phục mùa đông dần được đưa ra thị trường, người xem hoacả mắt, em không có hứng thú mua, nhưng thật ra lại rất quan tâm tớitrang phục mùa xuân cùng mùa hè. Hai đứa kia đều thắng lợi trở về, emchỉ mua cho mình một thân nội y, mua cho anh xã một chiếc áo len, vôcùng có khuynh hướng cảm xúc.

Kết quả khi anh xã mặc trên người, y như khoác mai rùa…. Quá nhỏ.

“Ách… Không phải một mét tám sao?” Em thật buồn bực!

“Một mét tám tám!” Anh xã trả lời làm em nghĩ đến một chuyện cười. Kết quảem còn chưa nói ra, anh xã cũng cười, chắc anh cũng nghĩ đến.

Chê cười là như vậy, một ông nói lắp đi xem mặt, cô nương hỏi hắn anh rất cao sao?

“Một thước tám a tám….” Lắp bắp?

“Gạt người đi? Em nhìn anh nhiều nhất cũng chỉ một thước tám.” Cô nương kia thực khinh thường, anh ta nói lắp, còn lừa dối mình.

“Anh không lừa em, anh chính là một thước tám a tám…”

Cô nương kia hừ một tiếng đi rồi, tiểu tử rơi lệ đầy mặt, tôi nói lắp a!

Ngày hôm sau anh xã cùng em trở lại quầy chuyên doanh kia thay đổi bộ kháclớn hơn, mặc trên người quả nhiên rất hợp, rất đẹp trai, ngay cả mấy embán hàng đều nhìn chằm chằm. Em liền buồn bực, khi nào thì người mắt một mí cũng nổi tiếng như vậy? Chẳng lẽ em không theo kịp thời đại, bị out?

Dù sao anh xã lười đi công ty, hai người dùng cả một ngày đi dạo phố, lầnnày chúng mình hoàn toàn thắng lợi trở về, cả nhà cha mẹ chồng lần nhàmẹ đẻ đều được mua quần áo cho. Đương nhiên, đa số quần áo vẫn là muacho em. Này xem như là dùng tiền tài bồi thường sao? Quên đi quên đi…Thật sự không muốn so đo.

Kỳ thật, nếu như em cái gì cũng khôngphát hiện thì tốt quá. Nếu em không biết gì cả, như vậy anh xã trên cơbản coi như một người chồng hoàn mỹ.

Đầu bếp trong lớp đại đa sốđều là cô dâu mới như chúng ta, còn có một ít cô, bác, dì, còn có mộtít… đàn ông trung niên. Em thực sự hâm mộ các bà vợ của bọn họ.

Chúng em học bắt đầu học từ chấp đao thủ thế. Về nhà em cầm dao bắt đầu luyện tập, anh xã chau mày, sáng hôm sau nhìn thấy em vung dao như tẩu hỏanhập ma, quyết không cho em đi học.

“Không được, em lớn như vậycòn chưa từng kiên trì một chuyện gì, chuyện này nhất định em phải tiếptục kiên trì!” Em vung dao nói với anh xã, không ngờ bị mẹ chồng lãnhnghiêm mặt thấy được, em cả kinh, con dao thẳng tắp rơi xuống ngón chân em.

“A….!!!”…. Tiếng hét chói tai của em…. Thật sự rất lợi hại.

Anh xã không nói hai lời, lập tức ôm em chạy ra ngoài, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, lúc anh xã khỏi động xe em mới có chút bồn chồn, vì cáigì chân của em còn không có đổ máu? Anh xã chỉ lo lái xe, căn bản khôngcó chú ý tới, gân xanh trên trán anh đều hằn rõ cả lên.

“Ông xã….” Em khiếp khiếp sợ sợ lắc tay anh.

“Ngoan, nhịn một chút, lập tức đến bệnh viện.” Mắt anh xã vẫn dán lên đườngđằng trước, vươn tay vuốt tóc em. Nhìn anh như vậy, nước mắt em không hề báo động trước ầng ậng lên, lộp bộp rơi xuống đùi. Có thể là dùng kínhxe nhìn thấy em khóc, tốc độ xe lại nhanh hơn.

“Dừng xe!” Em hétchói tai. Anh không rõ nên phanh gấp lại, em mạnh mẽ bổ nhào vào ngườianh gào khóc, đem tất cả ủy khuất cùng khổ sở phát tiết lên anh. Anhkhông nói gì cả, chỉ ôm em.

“Em nên làm cái gì bây giờ? Anh bảoem làm sao bây giờ?” Em khổ sở cắn quần áo anh. Trên người anh mặc chiếc áo len mà em vừa mua tặng anh. Em không thể không tưởng tượng , có thểcó người đàn bà nào cởi bộ quần áo này không? Anh tại thời điểm đó cótừng nghĩ đến em?

Anh vẫn là không có nói cái gì. Đã quên nói,chân của em không có chuyện gì, lúc ấy là sống dao nện lên chân em, vìem hồng phúc tề thiên, tránh thoát khó khăn.

Em cũng không biếtmình là thật muốn học nấu ăn hay là giận dỗi với anh xã, trải qua tròkhôi hài buổi sáng, buổi chiều em như trước điên nhi điên nhi lái TiểuBạch của em đi lớp nấu ăn báo danh.

Làm cho em ngoài ý muốn chính là, lớp học nấu ăn ngoại trừ Tiểu Nhan cùng Đại Thiến còn gặp thêm mộtngười quen? Mọi người thử đoán đoán xem là ai? Dĩ nhiên là anh rể taonhã nho nhã nhà em! Có ai tưởng tượng được một người khiêm tốn cầm daocắt củ cải như thế nào không? Toàn bộ lớp như bị sét đánh. Biết anh rểlà giảng viên đại học em tức thì bị sét đánh trúng nửa ngày không nóiđược câu nào.

Đôi mắt hạnh của em trừng thật to, thật to.

“Anh, anh rể!”

“Bảo bối, em cũng đến học nấu ăn?” Anh rể cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Dạ! Còn có, anh rể, anh… Khụ khụ, có thể không kêu tên của em, cũng đừngkêu.” Đúng, em thừa nhận, tên của em là Bảo Bối [~.~], em còn có một cái họ đặc biệt ác tục, cả họ lẫn tên kêu là Kim Bảo Bối. Giống hệt với chỗ nuôi dạy trẻ quốc tế. Em cảm thấy là bọn họ sao chép em, tuy rằng tuổi người ta hơn em. Này cũng là nguyên nhân trước khi kết hôn anh xã không thích gọi tên em, rõ ràng hai người còn chưa quá quen thuộc, một ngụmmột cái Bảo Bối, cũng quá buồn nôn. Cho dù có lúc anh gọi cả họ lẫn tênem, em đều có thể nhìn đến vẻ mặt rối rắm của anh. Một thiết cốt anh hán một thước tám tám chỉ bởi vì tên của em, thật sự là thời gian rối rắmrất lâu.

Nhưng mà ta còn có một chút may mắn, em gái em kêu KimBảo Bảo, em trai em kêu Kim Bối Bối…. Mấy cái tên đều do mẹ mẹ đặt, baba em thời trẻ cả năm trời không về nhà, đương nhiên đặt tên con khôngcó phần của ba ba. Em nhớ rõ ba ba gọi tên chúng em cũng rất rối rắm.Chỉ có mẹ em một ngụm một cái kêu Bảo Bối vô cùng thân thiết.

“À…” Anh rể vẻ mặt đồng tình nhìn em. Em còn nhớ rõ ngày đón ba mẹ chồng từnhà anh chị về, anh rể cùng chị chồng lúc gọi tên em cũng xấu hổ. Cuốicùng em mỉm cười nói:

“Tiểu Kim, mọi người gọi em là Tiểu Kim là tốt rồi!”

Nhưng thật ra hai đứa cháu trai, luôn miệng gọi mợ Bảo bối nhi, kêu đặc biệt ngọt ngào.

“Anh rể, anh thật đúng là… là người chồng tốt.”

Hiền thê lương mẫu thiếu chút nữa thốt ra, em phỏng chừng đến lúc đó con dao trong tay anh rể sẽ không chặt cây củ cải mà là chặt em.

“Chị em thầm oán ăn đồ ăn bên ngoài mệt mỏi , khả năng nấu ăn của anh cũng thực bình thường. anh ở trường học gần nhất cũng không có tiết, cứ tới đâymột đoạn thời gian.” Anh rể cười đến thực ngại ngùng.

“Dạ, chờ sang năm mới chúng ta luận bàn luận bàn.” Hai người cùng nhau học, có thêm nhiều động lực hơn.

Kết quả anh rể đi được một tuần, bởi vì chương trình học ở trường có vẻnặng nên không đến được, chỉ còn lại có một mình em. Đại Thiến cùng ôngxã nó chạy đến Nhật Bản tắm suối nước nóng rồi, Tiểu Nhan tiếp tục cuộcsống ca múa mừng cảnh thái bình. Nó căn bản không để tâm chuyện này lắm. Em học từ dùng dao đến cắt củ cải đến phối hợp thức ăn, từng chút mộthọc tập.

Mùa đông hình như là mùa làm ăn thịnh vượng của công tyanh xã, anh cũng rất ít về nhà, về nhà rồi chúng mình nói chuyện phiếmcũng không nhiều, thường thường anh vừa đặt mình xuống giường liền ngủ.Ngẫu nhiên muốn cùng anh hai ngày, bị anh một câu:

”Đừng náo loạn, ngủ.”

Cõi lòng lạnh thấu.