Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 22: Bắt đầu hành động



Chính ngọ ngày đầu tiên, Tạ Dật Tiềm nhàn rỗi hưởng thụ bị phạt, một là không cần lên triều nghe các lão thần lải nhà lải nhải, hai là không cần thấy những bộ mặt đáng ghét kia.

Chuyện duy nhất có thể làm cho hắn phiền lòng chính là không biết phải giải quyết Huyền Ảnh như thế nào, mấy ngày trước cũng nói ra được nửa, cho dù không dễ dàng khôi phục lại như trước kia, ít nhất cũng tiêu tan phần nào hiềm khích lúc trước.

Đều nói người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, song hỷ lâm môn lại càng làm cho người ta vui sướng.

Tay trái Tạ Dật Tiềm xách một cái lồng chim, tay phải cầm một cọng cỏ khô, vừa đi về phía hậu hoa viên vừa không quên đùa giỡn chim nhỏ.

Nhìn con chim nhảy nhót trong lồng, Tạ Dật Tiềm chỉ cảm thấy tâm tình cũng theo đó bay lên.

Nghe nói, Lương Vương hai ngày trước ở Lại Bộ phạm phải một sai lầm không lớn không nhỏ, một tờ trạng thư bị người ta túm bím tóc chọc cho long nhan giận dữ, hoàng đế tức giận phạt hắn quỳ trên điện ba canh giờ, dẫn tới vô số cười nhạo.

Mà cùng ngày hôm đó, Lương Vương lại tức giận đến mức bán đi mười mấy tỳ nữ trong quý phủ.

Là đối thủ một mất một còn của Lâm Phong, biết đối phương sống cũng không quá thuận lợi, Tạ Dật Tiềm tự nhiên liền vui vẻ.

Càng đừng nói ngoại trừ lần đó ra, người hai tháng trước hắn phái đi Lĩnh Nam cũng đang vội vã trên đường trở về, nghe nói nhiệm vụ hoàn thành cũng không tệ lắm, cụ thể chỉ chờ người thuộc hạ kia hồi phủ bẩm báo chi tiết sau.

Chỉ là không biết Huyền Ảnh làm sao lại khăng khăng muốn quay về Lương Vương phủ, nhưng vẫn giống như mấy ngày trước, chịu khổ dưới tay Lương Vương.

Tạ Dật Tiềm tự nhận mình là một chủ tử cực khoan dung rộng lượng, thuộc hạ phạm sai lầm tất nhiên sẽ nghiêm trị, nhưng phạt xong rồi, việc này cũng liền bỏ qua.

Mặc kệ trong lòng thái độ của hắn đối với Huyền Ảnh rốt cuộc phức tạp như thế nào, ít nhất ở trước mặt người khác, hắn sẽ không đi tìm Huyền Ảnh gây khó dễ.

Thậm chí lúc rảnh rỗi không có việc gì lại nhớ tới chuyện cũ khi còn bé.

Tạ Dật Tiềm còn có thể cười cảm khái hai câu, người ta nói đại nữ thay đổi mười tám lần, đại nam nhân này biến hóa này cũng không nhỏ ha!

Ai có thể ngờ rằng, một tiểu hài tử từng mang vẻ mặt kia, trưởng thành rồi tính tình lại chất phác như bây giờ.

Đây cũng không phải là Tạ Dật Tiềm phỉ báng gì Huyền Ảnh, cho dù là giữa chừng có hỏi ảnh vệ vài lần cũng không có người nào nói tính cách của Huyền Ảnh khiến người ta yêu mến cũng như biết cách linh hoạt.

Trong lúc mải nghĩ xa, Tạ Dật Tiềm đã tới hậu hoa viên rồi.

Chẳng qua là, không đợi hắn tìm một chỗ để ngồi xuống, chỉ thấy Thiên Nhận không biết từ nơi nào không một tiếng động xuất hiện.

"Chủ thượng, Ảnh Bát đã trở lại rồi."

Ảnh Bát chính là người được Tạ Dật Tiềm phái đi Lĩnh Nam làm việc.

Nghe vậy, Tạ Dật Tiềm trong nháy mắt thu liễm lại vẻ ung dung trên mặt, ổn định xong vẻ an tâm rồi, trở tay đặt lồng chim lên trên cái bàn bên cạnh, sau đó triệu đến: "Cho người qua đây."

Thiên Nhận nhanh chóng lĩnh mệnh, chỉ trong chớp mắt, rất nhanh biến mất trước mắt Tạ Dật Tiềm.

Cùng với tiếng bước chân trên con đường nhỏ trong vườn, một nam tử trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh đi tới, trên đầu hắn đội phát quan thường thấy của người đọc sách, một cái chiết phiến trong tay không mở ra được nửa chừng.

Nhưng bộ trang phục đầy nho nhã kia đều bị sự nghiêm túc cùng yên tĩnh trên mặt hắn phá vỡ.

"Ảnh Bát tham kiến chủ thượng." Nam tử mặc thanh y quỳ một gối xuống đất, "Chủ thượng, Lĩnh Nam có biến, phía sau Lương Vương còn có thế lực khác chống lưng, tình cảnh bên ta cực kỳ bất lợi."

Một trận gió lạnh ập tới, kinh động đến cành lá trong viện xao động rì rào, tiếng nói chuyện càng ngày càng khẽ, cũng chưa từng dừng lại dù chỉ một lát...

Trong cùng lúc đó, khách khứa lui đến Lương Vương phủ cũng nối liền không dứt.

Nếu Tạ Dật Tiềm cũng ở chỗ này, hắn nhất định là có thể phát hiện, khách khứa mà hôm nay Lương Vương mở tiệc chiêu đãi đều là gương mặt quen thuộc.

Còn không phải là đoạn thời gian trước, trong thọ yến của Thái Hậu bị Lâm Phong gọi đi xem cảnh dâm uế, kết quả các đại thần được chứng kiến cảnh trộm gà không được sao!

Hay là nói Lâm Phong vốn còn không đem chuyện ngày đó thuật lại, như vậy thì sau khi bị Hoàng Đế trọng phạt trước mặt triều thần, hắn liền không thể không cúi phục làm lẽ một hồi.

Một mặt đảm bảo những người này sẽ không nói ra chuyện hắn nuôi dưỡng "nam sủng", mặt khác cũng là mua chuộc nhân tâm.

Nhưng ngàn vạn lần không thể để cho những người này nhìn thấy hắn có chút thất thế ở trước mặt phụ hoàng liền thay đổi lập trường được, tổn thất như vậy thật sự là quá lớn.

Về phần đồ chơi nhỏ nào đó gây họa cho hắn, đến nay vẫn bị nhốt trong mật thất, ăn một bữa đói nuôi hai bữa, Lâm Phong cũng tạm thời không có thời gian đi xử lý hắn.

Mà đêm hôm đó Huyền Ảnh trốn thoát ra ngoài đến cuối cũng không bị đám người Lương Vương phát hiện ra manh mối.

Cho dù Lâm Phong từng hoài nghi thứ gì hai lần liên tiếp điều động ám thị của hắn, nhưng sau nhiều lần bố trí điều tra cũng không phát hiện ra vấn đề, hắn chỉ đành phải từ bỏ.

Chỉ là trong suốt quá trình bố trí điều tra, cho tới tận bây giờ Lâm Phong cũng chưa từng nghĩ tới đem hết thảy liên tưởng kia lên trên người Huyền Ảnh.

Lúc này, ca cơ nhạc công trước Lương Vương phủ vội vàng xuyên qua đám người, mỗi người đều tự chạy đến vị trí đã sớm phân phó xong, tiếng nhạc từ các nơi vang lên, vũ cơ dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển động, khách khứa đến Lương Vương phủ cũng càng ngày càng nhiều.

Lâm Phong trông chừng ở bên ngoài chính sảnh tiếp đãi triều thần qua lại, nhìn thấy vài vị triều thần quan trọng đến dự tiệc như đã hẹn, trái tim treo cao hồi lâu của hắn cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Khá tốt, còn chưa làm mất nhân tâm.

Lâm Phong không dám chậm trễ, mắt thấy ba người kết giao đến cách hắn càng ngày càng gần, Lâm Phong cất bước đi nghênh đón: "Trương đại nhân, Lâm đại nhân, Lý đại nhân có khỏe không, dạo gần đây có tốt không?"

Tiếng hàn huyên vang lên, người cách đó không xa nhìn thấy ba vị hạ quan của Đại Lý Tự đã đến, ngẫu nhiên sẽ có mấy người chất chứa tâm tư nịnh bợ, bắt đầu như có như không lại gần phía bên kia.

Còn có mấy người nhìn thấy nụ cười trên mặt Lương Vương điện hạ rốt cuộc cũng không vặn vẹo quái dị như vừa rồi, lúc này mới nguyện ý tới gần một chút, xem có thể giao hảo hay không.

Mọi người đều tự đánh chủ ý không nhìn thấy, một đạo thân ảnh mơ hồ lặng lẽ lắc mình qua từ phía sau bọn họ.

Cho dù có vài vũ cơ mắt thấy một nam tử toàn thân bọc trong hắc y lách qua cũng chỉ cho là thủ hạ của Lương Vương điện hạ, cũng không có ý định lên tiếng.

Huyền Ảnh mới trốn thoát từ trong mật thất ra cố nén đau đớn dữ dội trong lòng, lách qua từ trong đám khách khứa đông đảo, nhìn thấy hướng ra vào của nhóm vũ cơ, che ngực chạy nhanh tới.

Lúc này không có đám người Thiên Nhận hỗ trợ đánh yểm hộ, Huyền Ảnh đi ra ước chừng khó khăn hơn rất nhiều.

Không nói những thứ khác, chỉ riêng hai ám thị của Lương Vương canh giữ bên ngoài mật thất cũng đã hao phí quá nhiều thời gian của Huyền Ảnh.

Còn có, hắn vẫn luôn bị dược vật kia của Lương Vương cưỡng ép rót vào, nội lực của hắn càng bị áp chế ở mức độ cao nhất.

Kết quả của việc bất chấp vận chuyển nội lực chính là giống như hiện tại, khiến cho kinh mạch toàn thân hắn đau đớn tựa như bị xé rách.

Đơn giản chỉ cần đợi việc lớn hôm nay thành công, Huyền Ảnh sẽ không bao giờ phải ở lại Lương Vương phủ này chịu tra tấn nữa, có thương tích có đau đớn, toàn bộ đều có thể trở về Thụy Vương phủ tiến hành chẩn đoán.

Bao gồm cả hai ám thị bị hắn đánh ngất xỉu trói lại vào mật thất, cho dù bị người phát hiện cũng không gây trở ngại gì.

Vẫn là câu nói đấy, dù thế nào cũng sẽ rời khỏi thôi!

Huyền Ảnh đè nén kích động trong lòng, nghĩ đến cuối cùng cũng có thể trở về vương phủ, dù là đau đớn do nội thương cũng có thể khiến cho hắn tạm thời bỏ qua.

Huyền Ảnh sờ sờ bình sứ trơn nhẵn trong ngực, bên trong còn sót lại một chút bột thuốc, chung quy cũng không nỡ dùng hết.

Hắn cất lại bình sứ vào trong ngực, thần sắc trong mắt kiên định thêm vài phần, bước chân đồng thời bước nhanh hơn, vòng qua vài vòng mới tìm thấy phòng mà mấy vũ cơ thay y phục, lắc mình nhảy từ cửa sổ vào trong.