Ánh Trăng Trong Lòng Hắn

Chương 17



Hạ Hứa ngủ mê man suốt đêm, trong mơ đều là những ký ức nhỏ vụn của thời cấp 3. Lúc tỉnh lại, anh thấy đầu mình hâm hâm sốt, cả người vừa rệu rã vừa nặng nề. Ngồi trên giường hồi lâu, anh rút ra một điếu thuốc, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra. Nhìn ánh dương đã lấp ló nơi cuối con đường, anh chợt thấy hào hứng hẳn.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Anh khẽ thở phào, đoạn đi rửa mặt thay quần áo, làm cơm mang đến cho ông nội ở bệnh viện gần đó, chạy nhanh đến trạm xe buýt, cố gắng chen chúc trên chiếc xe chật hẹp hệt như những người thuộc “tộc đi làm” khác vậy.

Cuộc sống của người bình thường đều là như thế này. Dùng đôi chân bé nhỏ của chính mình để kiếm một chỗ đứng, dùng mồ hôi và đôi khi là máu, để đổi lấy một cuộc sống ổn định trong thành phố này.

Bận rộn chen chúc một hồi, Hạ Hứa mới nhớ ra là mình quên chưa uống thuốc. Lúc bước xuống từ xe buýt, bước chân anh đã hơi lảo đảo, vào Cục cảnh sát rồi thì úp sấp lên bàn nghỉ ngơi một chốc. Đội trưởng đến giao việc, anh lơ mơ nghe, chợt nghe “bịch” một tiếng — một hộp thuốc cảm đột nhiên xuất hiện trên bàn anh.

Đồng nghiệp Kỷ Tiêu hỏi nhỏ: “Ông ốm à? Chưa uống thuốc hả?”

Anh gật đầu: “Tôi quên mất.”

Đang định dậy đi lấy nước thì Kỷ Tiêu đã giành lấy cái cốc của anh, đẩy anh ngồi lại xuống: “Ngồi đi, tôi đi lấy cho.”

Hai người là anh em thân thiết với nhau, Hạ Hứa cũng không khách sáo với anh ta, nhận nước ấm uống thuốc rồi bảo: “Cảm ơn ông nhé.”

Giờ đã sắp đến cuối năm, đội đặc công bận đến tối mắt tối mũi, không ai có thể xin nghỉ chỉ vì cảm vặt được cả — Hạ Hứa chưa bao giờ muốn làm trường hợp đặc biệt. Hơn nữa, bây giờ mà càng rảnh rỗi thì anh sẽ càng suy nghĩ nhiều, thà cứ bận rộn còn hơn. Anh mặc võ trang đầy đủ, đi tuần tra mục tiêu, thảo luận cách xử lý mấy trường hợp khẩn cấp với đồng đội…. Mỗi ngày cứ trôi qua như thế.

Có lẽ chẳng mấy người là thực sự yêu thương tha thiết công việc của mình; nhưng công việc lại là nơi gửi gắm và cứu rỗi rất nhiều người.

Từ ngày trả thẻ lại cho Dụ Thần, Hạ Hứa đã quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ trái đạo đức này. Anh rất bận rộn, ở Cục làm mãi không hết việc, tan sở còn phải đến bệnh viện chăm sóc ông nội, chạy đi chạy lại như con quay, về được đến nhà là chỉ muốn lăn ra ngủ.

Chuyện duy nhất còn liên quan đến Dụ Thần là việc anh lấy danh nghĩa hắn để quyên góp tiền cho trường học. Mỗi lần gõ xuống hai chữ “Dụ Thần”, trái tim anh lại “thịch” lên một cái. May là 9 vạn 7 không phải là một con số lớn, với hạn mức hằng ngày của anh thì gửi 5 lần là xong. Lúc gửi đi 1 vạn 7 cuối cùng, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tắt trang web đi, không muốn xem nữa.

Tâm nguyện từ thuở thiếu niên đã được hoàn thành, chuyện với Dụ Thần cũng đã được đặt một dấu chấm hết. Sai lầm thì vẫn là sai lầm, trái đạo đức vẫn là trái đạo đức. Có những tổn thương mà một khi đã tạo thành thì không thể bù đắp, càng muốn chắp vá thì lại càng quấn riết vào nhau.

Hạ Hứa nghĩ — đằng nào hai bên cũng không thể đi chung một đường, chẳng thà cứ dứt khoát luôn từ bây giờ, đừng liên quan gì đến nhau nữa đi.

—-

Dụ Thần cũng quyết định hệt như anh.

Hôm ấy từ nhà ga quay về bệnh viện, hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy Thường Niệm đang ngủ mê man trên giường. Hắn im lặng ngồi gần đó, nhìn gò má tái nhợt của cậu, cố gắng nhớ lại những ký ức hồi mình và cậu yêu nhau… Nhưng đều là công cốc.

Nhưng hắn không thể lấy cớ “mất trí nhớ” để phủ nhận một đoạn tình cảm đã từng tồn tại được. Đó là phản bội.

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thường Niệm. Cậu không tỉnh lại, bình dịch được treo giá yên lặng tí tách. Thứ dịch kia được truyền vào cơ thể cậu, cố gắng giữ lại sinh mạng cho cậu.

Dụ Thần thấy lồng ngực mình chợt nóng lên. Hắn cứ ngỡ nó là sự đau lòng, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy — đó chỉ là sự áy náy mà thôi.

Hắn đã đẩy cậu đến bước đường phải tự sát.

Hắn rụt tay về, im lặng nhìn khuôn mặt cậu, mặc cho thời gian trôi qua.

Hắn muốn trước khi cậu tỉnh, hắn có thể thích cậu thêm một lần nữa.

Vậy còn Hạ Hứa…

Nghĩ đến cái tên này, trái tim hắn chợt tê rần, như thể bị một bàn tay vô hình xiết chặt lấy. Hắn đè ngực mình lại, nhắm mắt thở hổn hển, mãi sau mới bất đắc dĩ cười khổ.

Hắn phải quên người đó đi! Coi như chưa từng gặp!

Vì tác dụng của thuốc nên Thường Niệm ngủ rất lâu. Lúc vừa mở mắt ra, trong mắt cậu tràn ngập hoảng sợ và kinh hãi, đến khi nhìn thấy Dụ Thần đang nắm tay mình thì mới bình tĩnh lại. Cậu vươn tay về phía hắn, nhẹ giọng bảo: “Anh Thần, anh đã về rồi…”

“Ừ.” Hắn cầm bàn tay lạnh như băng của cậu, sờ sờ trán cậu, khom người nói: “Em đói không? Bác sĩ nói sau khi tỉnh lại em có thể ăn vài thứ. Em muốn ăn gì?”

Thường Niệm mỉm cười, khóe mắt lấp lánh ánh nước.



Cuộc sống trở về như cũ. Cả mùa đông, Dụ Thần vừa bận rộn công việc vừa hết lòng chăm sóc Thường Niệm. Còn Hạ Hứa thì trải qua một cái Tết bận rộn — đêm 30 anh đón ông nội về nhà, hai ông cháu làm một mâm cơm bình dân; sang năm mới thì được đề cử tham gia đợt huấn luyện chống khủng bố của Tổ chức Đặc công Thành phố. Trải qua một tháng huấn luyện khép kín, một tuần thi đấu; thành tích của anh xếp thứ ba từ trên xuống dưới trong tổng số người tham dự.

Hai người vốn không phải là người cùng giai cấp, nếu đã quyết tâm cắt đứt thì phải đoạn tuyệt hoàn toàn.

Người càng bao dung với người khác bao nhiêu, thì sẽ càng tàn nhẫn với chính mình bấy nhiêu. Hạ Hứa như thế, Dụ Thần cũng vậy.

Nhưng khác với anh, hắn vẫn thầm để tâm đến anh trong thời gian đầu — không phải vì tình cũ chưa dứt, mà vì hắn sợ anh sẽ bị trả thù.

Nhà họ Thường là một gia tộc có thế lực, muốn dằn mặt một cảnh sát bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay. Lần này Thường Niệm đã bị ép đến cảnh tự sát, hẳn là họ sẽ không dám làm gì Dụ Thần, nhưng rất có khả năng là sẽ giận cá chém thớt lên Hạ Hứa.

Bất kể là vì nguyên do gì, Dụ Thần cũng không cho phép người nhà họ Thường tổn thương đến anh.

Trong suốt gần một năm sau đó, Thường gia không hề có hành động nào cả. Cuối cùng Dụ Thần cũng yên tâm, không nghe ngóng thông tin của Hạ Hứa ở Cục cảnh sát nữa.

Lần cuối cùng hắn nghe về anh từ miệng Vương Việt là — năm nay sự nghiệp của anh phát triển rất tốt, đã mấy lần lập công trong đợt Đội Đặc công và Cục Cảnh sát phối hợp hành động, đồng thời liên tiếp đứng đầu trong các cuộc thi đấu. Giờ anh đã là trung đội trưởng của trung đội xung kích ở Cục Cảnh sát, rất được cấp trên khen ngợi. Chỉ cần đợi thêm một năm nữa thôi, rất có thể anh sẽ được đề bạt sang Đội Đặc công Thành phố — đến lúc đó thì anh có thể được coi là một “người làm quan” rồi,

Dụ Thần nghĩ — thật là tốt.

Không hiểu sao mà tiềm thức hắn vẫn luôn cảm thấy rằng — Hạ Hứa nên phải rực rỡ như thế, sạch sẽ sáng sủa như thế, dù cho anh đã từng làm những chuyện đê tiện như “chủ động bò lên giường người khác” hay “bị bao nuôi” vậy.

Sau khi chắc chắn anh đang sống tốt rồi, hắn mới yên tâm rời đi.

So với anh, dường như đời hắn càng lúc càng chật vật. Trong suốt một năm này, hắn vẫn luôn cố gắng yêu thương Thường Niệm, nhưng lần nào cũng thất bại. Trừ trách nhiệm ra, lòng hắn đã chẳng còn cảm xúc gì với cậu nữa.

Nhưng Dụ Thần che giấu chuyện này rất tốt — hầu như ngày nào hắn cũng về nhà, diễn rất đạt vở “người chồng hoàn lương sau khi phạm sai lầm”, rất kiên nhẫn nói chuyện với cậu, không hề lạnh nhạt nữa. Bệnh trầm cảm của cậu dần dần đỡ lên rồi khỏi hắn, không hành hạ cơ thể mình như trước, nhưng mãi vẫn không khỏe lên được.

Bác sĩ Lương đã từng nói với hắn — hơn chục năm nay Thường Niệm vẫn luôn dựa vào thuốc để chống chọi, tác dụng phụ tích tụ của thuốc là rất lớn, người nhà phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.

Dụ Thần gật đầu, trong lòng chẳng có mấy gợn sóng.

Cậu sống được bao lâu, hắn sẽ theo cậu bấy lâu – đây là trách nhiệm của hắn. Nếu có ngày cậu ra đi, hắn cũng sẽ không tìm người nào khác nữa, vì hắn đã mệt rồi.

Còn Hạ Hứa… đã trở thành một người xa lạ trong đời hắn.