Ánh Trăng Trong Lòng Hắn

Chương 12



Dụ Thần đang họp thì trợ lý của hắn đột nhiên cầm di động xông vào, cúi người nói nhỏ gì đó vào tai hắn. Tay cầm bút máy của hắn chợt cứng đờ, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng. Quản lý – người đang báo cáo – không dám nói tiếp nữa, tất cả mọi người trong phòng họp đều cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt mình.

Hắn cho dừng cuộc họp lại rồi bước nhanh ra khỏi phòng, vẫn giữ di động bên tai, gần như là chạy đến thang máy.

Giọng quản gia run lên vì sợ hãi: “Là tôi bất cẩn quá, đáng ra tôi không được để cậu Thường ra ngoài một mình với tài xế mới phải… Tôi không ngờ, không ngờ là cậu ấy lại đi tìm…”

“Đi tìm tình nhân của cậu.”

Thường Niệm đã biết, những người khác trong nhà cũng đã biết.

Một tiếng trước, Thường Niệm trông có vẻ bình tĩnh quay về biệt thự; lúc quản gia đẩy cậu vào phòng sách, cậu còn lịch sự mỉm cười với ông. Chẳng mấy chốc sau, trong phòng sách vọng ra tiếng khóc rất nhỏ, tiếp đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Đám người hầu lập tức xông vào, nhất thời — sắc mặt ai cũng xám như tro tàn.

Xe lăn bị đẩy ngã ngửa ra, Thường Niệm nước mắt giàn giụa đang nằm rạp dưới đất, trên cổ tay trái là một vết thương chảy máu đỏ tươi.

Nữ đầu bếp thét toáng lên, hai người hầu nam vội vàng nâng Thường Niệm dậy, đè chặt cổ tay cậu. May mà hôm nay là ngày bác sĩ Lương đến khám định kỳ, lúc quản gia vội vàng gọi cho ông thì ông vừa mới đỗ xe xong ở bãi đỗ xe của biệt thự.

Trông Thường Niệm bây giờ hoàn toàn không còn vẻ thản nhiên như khi mới về. Cậu gào khóc thật lớn, toàn thân run lẩy bẩy, phải có quản gia và một người hầu nam khác giữ cậu lại thì bác sĩ Lương mới cầm máu cho cậu được.

Tất cả mọi người đều nghe thấy cậu lẩm bẩm như đã phát điên: “Tôi không thể lên giường, tôi không thể làm tình… Hạ Hứa cướp anh Thần của tôi đi mất rồi, anh Thần không cần tôi nữa…”



Lúc Dụ Thần chạy đến bệnh viện thì vết thương của Thường Niệm đã được xử lý xong, đã cầm được máu. Vì có bác sĩ thao tác kịp thời nên cơ thể của cậu không có vấn đề gì cả, nhưng tinh thần cậu thì lại bị đả kích rất mạnh. Cậu vừa mới uống thuốc an thần, giờ đã ngủ rồi.

Hắn đứng bên giường bệnh một chốc, sắc mặt xám xịt, ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút nhiệt độ nào. Đang nằm trên giường là người yêu vừa suýt chết của hắn, trông cậu tái nhợt yếu ớt, trên cánh tay gầy yếu còn cắm kim truyền dịch. Hẳn là hắn nên thương tiếc cho cậu, nhưng tự đáy lòng hắn… chỉ ngập tràn nỗi chán ghét.

Thường Niệm điều tra về Hạ Hứa sau lưng hắn, còn giấu hắn đi tìm anh, bị kích thích rồi chạy về nhà tự sát, làm ồn đến độ ai ai cũng biết.

Dụ Thần siết chặt tay, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt nhưng không biết xả đi đâu.

Quản gia vẫn trực ngoài phòng bệnh, thấy hắn đến thì vội vàng cúi đầu: “Cậu chủ đến rồi ạ.”

“Mọi người vất vả rồi.” Dụ Thần rất ít khi nổi giận với người làm, dù đang rất ức chế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Em ấy nói gì sau khi về?”

Quản gia thuật lại toàn bộ tình trạng của Thường Niệm cho hắn nghe. Càng nghe, ánh mắt hắn càng lạnh lùng, nghe đến đoạn “không thể lên giường” thì không nhịn nổi nữa, ngắt lời ông: “Nguyên văn lời Thường Niệm nói thế? Em ấy bị Hạ Hứa cười nhạo là ‘không thể lên giường’?”

“Vâng, cậu Thường đã nói như vậy. Cậu chủ cũng biết đấy… đó là chuyện mà cậu ấy luôn tự ti nhất.” Quản gia thở dài: “Hôm trước, tôi vừa nói với cậu là dạo này tình trạng tinh thần của cậu Thường không tốt đúng không? Tôi sợ là cậu ấy lại nghĩ ngợi lung tung, nên vừa mới hỏi tài xế Triệu đi cùng cậu ấy…”

Hắn cho phép ông nói tiếp, ông mới trầm giọng bảo: “Tiểu Triệu nói là, cậu Thường gặp được Hạ… cậu Hạ ở cửa Cục cảnh sát thành phố, hai người không nói gì trên xe cả. Tiểu Triệu dừng xe ở một quán cà phê rồi đỡ cậu Thường xuống xe, việc đẩy xe lăn vào quán là do cậu Hạ làm.

Cậu Thường và cậu Hạ vào quán nói chuyện, Tiểu Triệu có thể quan sát hai người từ bên ngoài. Lúc đầu, cậu Thường vẫn rất ổn, sau đó không biết vì sao lại mất kiểm soát, đứng lên khắc khẩu với cậu Hạ.”

Ông lấy một cái bình nhỏ ra: “Đây là thuốc bác sĩ Lưu kê hôm trước, tôi bảo cậu Thường phải mang theo bên người, nhưng cậu ấy lại bảo là chỉ ra ngoài giải sầu chút thôi nên không cần mang theo. Tôi sợ có gì bất trắc, nên đưa cho Tiểu Triệu. Lúc ấy, Tiểu Triệu thấy không ổn nên vội cầm thuốc chạy nhanh vào quán, vừa khéo nghe được cậu Hạ nói — “Cậu không thể làm tình”.”

Dụ Thần cau mày lại, mím chặt môi.

Hạ Hứa sẽ nói những lời như thế? Sao Hạ Hứa lại biết được tình trạng cơ thể của Thường Niệm?

Quản gia báo cáo xong rồi thì rời đi. Dụ Thần xoa xoa trán, đủ nỗi mâu thuẫn trong lòng gần như đã vắt kiệt trái tim hắn thành một vùng đất cằn cỗi.

Người nhà họ Thường sẽ tới ngay thôi, người lớn trong nhà hắn cũng vậy. Vì chuyện Thường Niệm tự sát, nhất định sẽ có sóng to gió lớn xảy ra giữa hai nhà.

Nhưng buồn cười là… hắn không hề cảm thẩy sợ hãi chút nào cả.

Sự cố trong đợt trị liệu năm 18 tuổi của hắn là vết sẹo khó có thể mở miệng của hai gia tộc quyền cao chức trọng này. Mấy năm nay, người lớn hai nhà rất ít khi xen vào chuyện riêng của hắn và Thường Niệm. Dụ Thần vốn nuôi chí làm chính trị, cũng định vào bộ đội sau khi kết thúc cấp 3 vì thế. Nhưng tất cả đã mắc kẹt lại sau chuyện đó, hắn rời khỏi gia đình, trở thành thương nhân.

Dụ Thần vốn không hề sợ người lớn trong nhà mình sẽ chỉ trích. Hắn chỉ… không biết phải đối mặt với người nhà Thường Niệm thế nào.

Thường gia đã giao Thường Niệm cho hắn, hắn không những không chăm sóc tốt cho cậu, mà còn chối bỏ lời thề năm đó, đi tìm tình nhân ở ngoài, hại cậu nghĩ quẩn trong lòng dẫn đến tự sát.

Nhưng sự áy náy và tự trách này lại bị lửa giận đốt đi hơn nửa — chuyện Thường Niệm tự ý đi tìm Hạ Hứa như một cái đinh ghim vào lòng hắn vậy. Mà việc anh nói cậu “không thể làm tình”cũng là chuyện mà hắn không thể ngờ tới.

Châm một điếu thuốc, Dụ Thần mệt mỏi day day trán.

Giờ phút này, thế mà hắn lại muốn nghe Hạ Hứa giải thích.

Người nhà họ Thường đến trước. Sắc mặt ba Thường rất tệ, mẹ Thường thất thố khóc rống, nhưng cả hai đều nể mặt người nhà họ Dụ nên không trách móc Dụ Thần quá nặng nề.

Không bao lâu sau, người nhà Dụ Thần cũng đến. Ba Dụ vung tay tát hắn một cái – cái tát này rất mạnh, tát cho hắn suýt nữa đã ngã xuống đất. Mẹ Dụ xót con, muốn đến đỡ hắn nhưng lại thấy xấu hổ với nhà họ Thường, chỉ đành đứng bên gạt lệ.

Hắn đứng thẳng lưng, không hề phản kháng.

Hắn đáng chịu một cái tát này. Nhìn bốn người lớn hai nhà đứng đây, không hiểu sao mà áp lực trong lòng hắn lại được giảm bớt.

Ván bài đã lật.

Mọi sự xấu xa đê hèn của hắn, hoàn toàn bị bại lộ dưới những ánh mắt tra hỏi nọ.

Thường Niệm ngủ rất nông, chẳng bao lâu sau đã tỉnh. Khi mọi người vào phòng bệnh, cậu thấy Dụ Thần thì lập tức rơi nước mắt, khóc nức nở hô: “Anh Thần ơi, em vừa gặp Hạ Hứa rồi… Thực ra chuyện của hai người, em đã biết, biết từ lâu…”

Tiếng khóc của cậu vừa tức tưởi vừa đè nén. Cuối cùng mẹ Thường cũng không nhịn được nữa, chỉ tay thẳng mặt Dụ Thần mắng to: “Sao mày dám làm thế! Sao mày dám… phụ bạc con tao!”

“Mẹ.” Thường Niệm nhìn sang mẹ mình, ánh mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng: “Ai bảo mọi người tới?”

Cả bốn người lớn đều sửng sốt. Cậu thờ ơ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Đây là chuyện giữa con và anh Thần, không liên quan gì đến mọi người hết. Ai cũng có thể nói câu “xin lỗi”, chỉ trừ các người ra – các người không xứng. Người có lỗi nhất với con và anh Thần là ai, người biến con và anh Thần thành ra như thế này là ai, mọi người phải biết rõ nhất chứ?”

Mẹ Thường che miệng khóc. Vẻ mặt cậu lạnh đi: “Ra ngoài đi. Đây là việc trong nhà của con và anh Thần, mọi người không có tư cách tham gia.”