Ánh Trăng Sáng Của Đại Lão Nói Lắp

Chương 9



Trời thu gió mang theo chút se se lạnh.

Trình Sở hơi hơi ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt Cố Miểu.

Thâm trầm u tối như chân trời đêm, đen láy lại sâu thẳm

La Thiến Thiến ở một bên có chút khẩn trương nuốt nước miếng, cô lặng lẽ duỗi tay lôi kéo Trình Sở: "Đi thôi, Sở Sở"

Trình Sở tim bịch bịch kinh hoàng, cô không biết Cố Miểu đứng ở cửa từ khi nào, đã nghe được những gì.

Có phải hay không bộ dáng ngang ngược kia của mình đều bị anh nhìn thấy.

Cô đang đi theo hình tượng tiểu cục cưng ấp ám a.

Trình Sở khóe miệng nhếch lên cứng đờ, nở một nụ cười gượng ép: " Chào, chào cậu, ha ha ha, tớ cùng Thiến Thiến đi ăn bữa sáng, cậu có muốn ăn cái gì không, tớ mang về cho cậu"

Cố Miểu đáy mắt không che dấu ý cười, hơi hơi lắc lắc đầu.

Phòng học bao trùm bởi một bầu không khí kì quái, thập phần an tĩnh một cách quỷ dị.

Kỳ thực Cố Miểu không nhìn thấy chuyện gì, chỉ là ở cửa nghe được La Thiến Thiến nói.

Anh trời sinh tính tình lãnh đạm lại quái gở, ở trường học cũng không có bạn bè thân thiết, cho nên hết thảy đều thờ ơ.

Nhưng đối mặt với sự quan tâm của Trình Sở, trái tim lạnh giá như đóng băng của anh cũng không kìm lòng được mà nổi lên gợn sóng.

Trở lại chỗ ngồi Cố Miểu liền nhận được ánh mắt hung tợn của Vu Ân.

Anh đã quen với điều này nên lựa chọn làm lơ, từ vở ghi xé ra một tờ giấy, cầm bút viết mấy câu rồi đem giấy đưa cho bạn cùng bàn Chu Nhiên.

"Làm sao vậy?"

Chu Nhiên rũ mắt, liền nhìn thấy chữ viết mảnh khảnh trên giấy, anh lặng lẽ nhìn Vu Ân một cái, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Vu Ân mắng cậu vài câu, mắng rất khó nghe, Trình Sở không nhịn được trực tiếp đem bình nước của hắn ném hư"

Cố Miểu sửng sốt, cảm xúc trong lòng không kìm được mà cuồn cuộn như sóng trào.

Thật sự, vì anh?

Trong phòng học ánh đèn dây tóc sáng ngời, Cố Miểu không hiểu sao lại cảm thấy mắt có chút nóng.

Chu Nhiên tiếp tục nói: "Bất quá nói thật, tớ cảm thấy rất thoải mái, hắn mắng cậu mấy lời kia tớ nghe cũng không dễ chịu"

Chỉ là anh không có dũng khí như Trình Sở, lời lẽ chính đáng đứng ra phản bác, con người rốt cuộc đều ích kỷ, ai sẽ vì một người không quen thuộc mà chọc phải phiền toái cơ chứ?

Cố Miểu cũng am hiểu sâu đạo lý này.

Anh cũng chưa từng nhận được điều thiện ý gì, đâu có ai vô duyên vô cớ đối tốt với một người âm trầm tự bế đâu?

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu là anh, cũng sẽ không đứng ra đi.

Nhưng mà Trình Sở lại không giống như thế.

Cô tựa như tia sáng ấm áp lại chói mắt, chiếu sáng cuộc đời mù mịt tối tăm của anh.

Cô sẽ vì một người trước nay không quen biết mà bảo vệ chính nghĩa, tự nhiên cũng sẽ vì một bạn học không thân thiết mà đứng ra giúp đỡ.

Nhưng cô không biết, điều này có ý nghĩa như thế nào với Cố Miểu.

Cuộc sống u ám không nhìn thấy chân trời, cô là ánh sáng duy nhất còn sót lại trong thế giới của anh.

Vài cơn gió tiến vào phòng học, sách vở trên bàn bị thổi đến sàn sạt.

Chu Nhiên vỗ vỗ vai anh, nói: "May mắn vừa rồi cậu không ở đây, bằng không hai người ấy đã muốn nháo lên"

Ý thức được động tác của mình có chút quá mức thân cận, Chu Nhiên có hơi xấu hổ mà thu tay về.

Cố Miểu gật gật đầu: "Ừm"

Anh rũ mắt, trong lòng cuồn cuộn suy nghĩ.

Trình Sở như vậy có hay không có thể chọc tới phiền toái, đều tại vì anh mới nháo đến mức như vậy.

Nghĩ vậy, anh nắm tay thật chặt, hàng mi đen nhánh nhẹ nhàng cụp xuống.

Đều tại anh anh vô dụng.

Trình Sở kéo La Thiến Thiến đi ra khỏi khu dạy học.

Gió sớm trong lành nhè nhẹ thổi qua, Trình Sở hít một hơi thật sâu, trái tim đập loạn cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.

Trên đường nhỏ lá rụng còn chưa dọn dẹp, phủ thành một cái thảm màu hoàng kim, dẫm lên phát ra âm vang thanh thúy.

Trình Sở ngực có chút nhói, cô ý thức được rằng hiểu biết của mình đối với Cố Miểu ít ỏi đến đáng thương.

Người nhà của anh, tật xấu nói lắp, thậm chí đến việc anh khó khăn về tiền bạc, tất cả đều khiến Trình Sở cảm thấy nghi hoặc cùng xa lạ.

Sau khi thành niên Cố Miểu trở thành người chấp chưởng Cố gia, khí thế nghiêm nghị, không giận tự uy.

Trình Sở vốn tưởng rằng anh sống trong gia đình như vậy, từ nhỏ đều hẳn là cẩm y ngọc thực, chúng tinh phủng nguyệt.

("Cẩm y ngọc thực": ăn bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Ý chỉ cuộc sống giàu sang

"Chúng tinh phủng nguyệt": một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng")

Nhưng mà nhiều ngày qua, cô thấy anh đi giày thể thao không nhãn hiệu, mang chiếc cặp sách đã bạc trắng đi học, bị chính em họ mình kênh kiệu sai sử, hèn mọn nghèo túng đến cơm sáng đều không được ăn.

Trong trí nhớ Cố Miểu cường đại lại cứng cỏi, ở trên thương trường làm mưa làm gió, người người sợ hãi.

Khi đó Cố Miểu nguyện ý dùng hết thảy sức lực tới bảo hộ cô.

Như vậy lần này, đổi lại cô tới bảo vệ anh.

Sau khi trở lại lớp, còn chưa tới thời gian vào học, Trình Sở thấy Cố Miểu ghé vào trên bàn, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu đen nhánh, thoạt nhìn cũng không có bị cái gì ảnh hưởng.

Trái tim treo cao của Trình Sở cũng dần buông lỏng.

Cô sợ vừa rồi anh đứng ở cửa lớp nghe thấy Vu Ân nói những lời đó trong lòng không thoải mái.

Trước khi giáo viên vào lớp, Trình Sở mở sách giáo khoa đặt ở góc bàn, muốn xem trước nội dung của tiết học sau

Một tờ giấy ghi chú màu vàng được kẹp ở giữa.

"Cảm ơn"

Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Trình Sở mỉm cười.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chim hót ríu rít, trong không khí thoang thoảng mùi hương cỏ xanh.

"Đọc sách cũng có thể cười đến vui vẻ như vậy sao?" La Thiến Thiến nghi hoặc nhìn cô, nhỏ giọng nói thầm.

Trình Sở đem tờ giấy ghi chú dính ở trang sách gỡ xuống, xếp thành hình tứ phương tinh tế, lặng lẽ bỏ vào túi đựng bút.

Thời gian đi học trôi qua thực mau, chỉ trong một cái chớp mắt đã kết thúc một buổi sáng.

Buổi chiều, sau khi tiết thứ ba kết thúc, Trình Sở đang làm bài tập liền nghe thấy có người kêu cô: "Trình Sở, có người tìm"

Cô có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, liền thấy ngoài cô gái đứng ngoài cửa sổ hướng phía cô vẫy vẫy tay.

"Sở Sở, tớ không biết cậu chuyển lớp, vừa rồi còn lên trên lầu tìm cậu".Vừa đến cửa phòng học, Quý Minh Nguyệt liền quấn lấy cô, thân mật nói.

Cô gái trên vai còn mang đàn violon, buộc tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt hạnh sáng ngời đầy sung sướng.

Trình Sở cười tự giễu nói: "Này không phải do thành tích không đủ sao?"

"Được rồi, được rồi, đừng bán thảm với tớ, cậu nói lời này là muốn tớ tức chết sao?" Quý Minh Nguyệt kéo ống tay áo cô: "Đi thôi"

"Đi đâu?" Trình Sở có chút nghi hoặc.

"Khu âm nhạc nha, cậu quên hôm nay là thứ tư sao?" Quý Minh Nguyệt bất đắc dĩ mà bĩu môi: "Cậu không phải luôn tích cực nhất sao, thế nhưng hôm nay lại để tớ tới thúc giục cậu"

Trình Sở lúc này mới nhớ tới, tiết cuối cùng thứ tư hàng tuần là tiết tự chọn, tất cả học sinh có thể báo danh vào ban mình thấy hứng thú, cũng có thể lựa chọn lưu lại lớp tự học.

Đối với những học sinh được tuyển chọn bằng tài năng âm nhạc như Trình Sở cùng Quý Minh Nguyệt, tiết tự chọn này đều được mặc định là thời gian luyện đàn.

Ký ức thời cấp 3 đối với Trình Sở thực sự xa xôi, mấy ngày nay cô chỉ tập trung bổ sung lại kiến thức đã quên cũng đủ sứt đầu mẻ trán, không thể nào nhớ rõ tới tiết học này.

"Được, đi thôi". Trình Sở nói.

Quý Minh Nguyệt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới nói: "Cậu hôm nay không mang theo phổ nhạc sao?"

"Quên mất, chúng ta đi trước đi". Đừng nói mang theo là thừa, cô khả năng còn không đàn được một khúc dương cầm mạch lạc

Khu dạy học cùng khu âm nhạc ở giữa được nối liền bởi một cái hành lang gấp khúc.

Chạng vạng, ánh hoàng hôn xuyên qua bóng cây phủ lên hàng lang một màu vàng sẫm.

Trình Sở cùng Qúy Minh Nguyệt sánh vai đi tới, bên tai là thanh âm ríu rít của cô ấy.

Trình Sở hơi hơi nghiêng người, chỉ nhìn thấy đôi mắt hạnh sáng ngời như được rắc vụn thủy tinh của cô gái.

Lúc học cao trung, cô cùng Qúy Minh Nguyệt là bạn tốt, cùng là học sinh năng khiếu nghệ thuật, hai người có rất nhiều đề tài chung.

Nhưng sau khi tốt nghiệp cao trung, cô theo ý nguyện bố mẹ mà từ bỏ âm nhạc, còn Qúy Minh Nguyệt thi đậu học viện âm nhạc mà cô ấy luôn mơ ước.

Về âm nhạc, Qúy Minh Nguyệt không tính là có thiên phú, nhưng nỗ lực lại có thừa. Kỳ thực Trình Sở vẫn luôn cực kỳ hâm mộ kiểu con gái này, ôn nhu lại trong sáng, kiên trì với đam mê của mình.

Cô nhìn Qúy Minh Nguyệt thuận lợi tiến vào ban nhạc tốt nhất cả nước, bước lên một sân khấu lớn hơn, dần dần trở nên nổi tiếng, có tiêng vang không nhỏ trong giới âm nhạc.

Chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, đề tài chung cũng càng ngày càng ít, cuối cùng dần dần cắt đứt liên hệ.

Mà khi Cố Miểu gặp tai nạn, thế giới cô kề cận sụp đổ, Qúy Minh Nguyệt lại là người đầu tiên gọi điện thoại tới, nôn nóng mà hỏi thăm tình trạng của cô, cũng hỏi cô có cần giúp đỡ gì hay không.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ tựa hồ mang theo hơi ấm, Trình Sở nhìn cô gái nhảy nhót trước mắt, trong lòng dâng lên tia ấm áp.

Ở thế giới này, tất cả hết thảy còn chưa mất đi, cô có bạn bè tốt cùng người nhà, còn có ——

Cố Miểu

Nguyên lai thế giới tốt đẹp như vậy.

Hai người đi tới khu âm nhạc, Qúy Minh Nguyệt liền cùng cô tạm biệt.

Tất cả phòng đàn đều ở lầu một, nhưng Trình Sở lại đã quên phòng đàn của mình là phòng nào.

Cô du đãng mà đi một vòng, ý đồ đánh thức ký ức xa xưa, nhưng mà không có, cô thật sự không nhớ rõ.

"Trình Sở, em đứng đây làm gì, còn không đi vào?"

Trình Sở quay đầu, liền thấy giáo viên âm nhạc hồi cao trung đứng ở phía sau.

"Em chào cô ạ". Trình Sở xấu hổ mà cười cười, đang tính dứt khoát mở miệng hỏi, liền nghe thấy cô tiếp tục nói: " Đi đi đi, ta đi trước nghe xem dạo này em tập luyện thế nào"

Trình Sở thả chậm bước chân, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của cô giáo mà đi vào phòng đàn.

Phòng đàn số 8, cô lặng lẽ ghi nhớ.

Phòng đàn rất nhỏ, rộng vài mét vuông, tường sơn màu trắng đơn giản, không gian lớn trong phòng chỉ để một chiếc đàn dương cầm cùng với ghế ngồi.

"Đàn đi, chương 3 ánh trăng". Cô giáo đứng một bên dương cầm, đôi tay ôm ngực.

Trình Sở đang mở đàn ra tay trở nên cứng đờ.

Beethoven Bản Sonata ánh trăng chương nhạc thứ 3.

Cô không biết bao lâu rồi không luyện qua đàn, khả năng nói cái "Thư gửi Elise" gì đó còn có thể, chương 3 ánh trăng, sao có thể?

"Cái đó, cô ơi, em còn chưa luyện qua, bằng không cô đi kiểm tra người khác trước, em sẽ luyện tập thêm". Trình Sở mang theo tia chột dạ cười cười, đôi mắt ngập nước liên tục chớp chớp.

Trình Sở luôn luôn chăm chỉ, giáo viên đối với cô đều có ấn tượng tốt, đối mặt với một học sinh giỏi như vậy, cô cũng nguyện ý phóng khoáng chút.

"Cũng được, vậy em luyện tập thêm đi, ta đi trước nhìn xem những người khác"

Trình Sở ngoan ngoãn mà gật đầu liên tục.

Cửa phòng vừa đóng lại, cô liền móc di động ra tra phổ, lúc sau liền nhìn chằm chằm di động nhỏ, gập ghềnh luyện lên.

Khúc nhạc này yêu cầu rất cao về cách chạy ngón, lực độ yêu cầu cũng thực khắc nguyệt, đòi hỏi sự tích lũy tháng ngày luyện tập.

Mặc kệ trước kia cô đàn giỏi như thế nào, nhiều năm không chạm vào đàn, tại đây chỉ trong vòng mấy chục phút không có khả năng luyện tốt.

Nhưng Trình Sở vốn không phải người dễ dàng từ bỏ, dù biết nhất định sẽ bị mắng, nhưng cô cũng không dám lãng phí một giây phút nào.

Phòng đàn ở lầu một, hoàng hôn khuynh rải, Trình Sở có chút nhìn không rõ màn hình điện thoại, cho nên dứt khoát đem tấm màn kéo lên

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh bàn tán xôn xao của bạn học đi ngang qua, nhưng Trình Sở cũng không để ý, chỉ chuyên chú đàn.

Bên ngoài phòng đàn là cây ngô đồng, lá vàng rụng theo gió bay lả tả.

Cố Miểu ôm sách vật lý, đi về phía cuối đám đông một mình.

Khi đi qua phòng đàn số 8, bước chân anh dừng lại, tựa vào gốc cây ngô đồng lớn, tựa như trước kia đã làm vậy trăm ngàn lần, trầm mặc lại chấp nhất mà nhìn tấm màn kéo chặt của phòng đàn, lẳng lặng mà lắng nghe tiếng dương cầm

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miểu: Có hay không một ngày, tớ cũng có thể bảo vệ cậu?

Miêu Miêu hiện tại yếu đi một chút, về sau sẽ bùng nổ, anh chỉ là đối với việc của chính mình đều có thể nhịn