Ánh Trăng Sáng Của Đại Lão Nói Lắp

Chương 7



Đêm khuya, Cố Miểu bước vào nhà với chiếc balo nặng trĩu trên vai.

Tối nay không có ánh trăng, trong phòng tối đen như mực, anh rửa mặt qua loa rồi nằm trên chiếc giường gỗ, dạ dày trống rỗng truyền đến từng cơn đau.

Bận rộn cả một ngày, chén cháo sáng sớm kia là bữa ăn duy nhất của anh.

Tới gần nửa đêm, Cố Miểu vẫn là kiên cường đứng lên, nấu cho chính mình một ít nước ấm.

Trong phòng bếp mịt mờ hơi nước, anh hòa một ít nước lạnh vào nước sôi rồi nhấp một ngụm, cơn đau từ dạ dày cuối cùng cũng dịu đi.

Anh nhấp thêm vài ngụm rồi nhìn đồng hồ treo trên tường.

Lúc này đã là 12 giờ, nghĩ đến việc ngày mai còn phải dậy sớm đi học, anh vội vàng trở lại giường.

Nhưng chỉ được một lát, dạ dày lại truyền đến từng cơn đau nhói.

Anh nhắm chặt mắt, hi vọng chính mình mau chóng ngủ, để quên đi cơn đau mãnh liệt từ dạ dày.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét từng cơn, mơ hồ suy nghĩ, Cố Miểu nhớ tới chén cháo ấm áp kia, nhớ đến người con gái với đôi mắt sáng động lòng người.

Đó là điều mà anh tưởng tượng thôi cũng cảm thấy như khinh nhờn người, nhưng hôm nay bọn họ lại có thể đến gần nhau như vậy.

Cố Miểu biết, cô đã sớm quên anh, quên mất cái thiếu niên nói lắp chật vật đáng thương.

Những ôn nhu thiện ý trước đó, cũng chỉ là do cô là một cô gái tốt bụng mà thôi.

Nhưng ấm áp của cô lại nhiệt liệt như ánh mặt trời mùa đông, đem nỗi lòng đã lạnh ngắt của anh từng chút một sưởi ấm.

Cô nhất định không biết, cô có ý nghĩa quan trọng như nào đối với anh.

Bóng đêm dường như phóng đại mọi giác quan lên vô số lần, trong khoảnh khắc, Cố Miểu có thể nghe thấy rõ ràng nghe thấy nhịp tim mình to hơn một nhịp, dữ dội như sóng gió động trời.

Cuộc sống trường học thật âm u đối với Cố Miểu.

Anh giống như một cái xác không có linh hồn, phiêu đãng ở vườn trường, các bạn học đem anh ra mà cười nhạo, còn thầy cô lại lờ đi như không thấy, như một cái kiếm sắc bén đem trái tim cô quạnh của anh chọc đến vỡ vụn.

Nhưng Trình Sở lại một lần nữa bước vào cuộc sống của anh, anh bắt đầu mong chờ khoảng thời gian ở trường học, điều mà trước đó anh chỉ muốn tránh đi còn không kịp

Anh khao khát được ngồi phía sau cô, đi học chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được bóng dáng cô, hơi thở ngập tràn hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người cô.

Đêm đó, Cố Miểu đã có một giấc mộng đẹp.

Sáng sớm thứ 2, chưa đến 6 giờ Cố Miểu đã tỉnh.

Rời giường rửa mặt xong, bầu trời bên ngoài vẫn là một mảnh xám xịt.

Anh ngồi vào bàn học, mở đèn lên.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp tối tăm.

Cố Miểu mở sáng giáo khoa, bắt đầu nhỏ giọng mà đọc diễn cảm bài khóa.

Anh đọc "Tiêu dao du" trong sách giáo khoa ngữ văn, tuy rằng cố tình thả chậm tốc độ đọc nhưng vẫn còn đứt quãng.

"Bắc, Bắc Minh có cá, này, kỳ danh vì côn.

Côn to lớn, không biết trải mấy ngàn dặm"

Giọng thiếu niên trầm ấm, như tiếng đàn Cello êm ái và dễ chịu.

Trong phòng ngủ tiếng đồng hồ tích ta tích tắc cùng với tiếng đọc ngắt quãng của anh.

Đợi đến khi Cố Miểu khó khăn mà đọc xong bài cổ văn, đã qua 20 phút.

Anh ngước mắt nhìn đồng hồ, lông mày rũ xuống chờ đợi.

Thì ra đã được một lúc lâu như vậy

Anh ghi thời gian vào một cuốn sổ nhỏ, rồi đem sách vở bỏ vào cặp sách, chuẩn bị đi học.

Đây là ngày đầu tiên Cố Miểu luyện tập nói chuyện.

Trước kia anh chưa từng ôm hi vọng gì về chuyện này.

Tại chỗ sâu nhất trong nội tâm, anh vẫn là luôn trốn tránh cho rằng chỉ cần không nói lời nào liền tốt, như vậy mọi người cũng sẽ quên đi chuyện anh nói lắp mà không còn đem anh ra để cười nhạo.

Nhưng từ ngày hôm qua ở bệnh viện nhìn thấy cô, tựa như gieo một hạt nầm trong lòng anh, anh dần dần dâng lên một ý niệm ——

Đó là nói chuyện lưu loát, hay chính xác hơn mà nói, đó là anh có thể lưu loát mà nói chuyện cùng với cô vài câu.

Cố Miểu biết cô sớm đã không còn nhớ rõ anh.

Như vậy có nghĩa cô cũng đã sớm quên đi anh là người nói lắp?

Anh tưởng tượng đến lần sau bọn họ nói chuyện, dù không thể nói chuyện với cô một cách trôi chảy, nhưng cũng sẽ không còn chật vật như một năm trước.

Gió sáng sớm lành lạnh, giống như phun hơi nước khắp bầu trời, không chút sức lực mà lướt qua mặt của Cố Miểu.

Nhưng nội tâm anh lại nóng như lửa đốt, trong đầu lại một lần tưởng tượng đến việc mình được nói chuyện và cười đùa cùng với cô.

Cứ như là một giấc mơ vậy.

Sau giờ học buổi sáng thứ hai của Cao trung số 1 Hải Thị, học sinh được giải lao 20 phút.

Hầu hết học sinh sẽ lựa chọn ăn sáng trong khoảng thời gian này.

Lúc này trong lớp cũng không còn người, bạn cùng bàn mới La Thiến Thiến lôi kéo Trình Sở: "Sở Sở, có muốn đi ăn sáng cùng nhau không?"

La Thiến Thiến từng nghe rất nhiều điều về Trình Sở.

Trong ấn tượng của cô, một cô gái xinh đẹp, thông minh như Trình Sở hẳn là rất kiêu ngạo và lãnh đạm, ngẩng cao cằm, hưởng thụ việc mọi người đến theo đuổi.

Nhưng sau hai ngày ngắn ngủi tiếp xúc với cô, La Thiến Thiến cảm thấy mọi suy nghĩ trước đây của mình đều là sai lầm.

Trình Sở thực sự là một cô gái dễ gần.

Trong phòng học chỉ có vài người tụm ba tụm năm lại với nhau, cực kỳ an tĩnh.

Trình Sở lặng lẽ nhìn về phía sau, thấy Cố Miểu vẫn ngồi yên tại chỗ, cúi đầu đọc sách.

Thiếu niên ngồi đến thẳng tắp, tựa như một cây dương non sừng sững trong gió.

Cô lắc lắc đầu với La Thiến Thiến, nhỏ giọng nói: "Tớ không đi đâu"

"Được rồi". La Thiến Thiến có chút thất vọng: "Vậy để tớ tìm người khác cùng đi"

Cô ấy ngồi ở bên trong, nên Trình Sở phải nghiêng mình để cô ấy đi ra.

Bên ngoài thanh thúy tiếng chim hót

Trình Sở nhân cơ hội xoay người, đôi mắt hoa đào sáng ngời không tự chủ mà nhìn đến Cố Miểu.

Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, trong tay cầm bút nước, ngón tay thon dài, xương ngón tay hơi hơi trắng.

Thật nghiêm túc.

Trình Sở khó xử mà mím môi.

Cô muốn cùng Cố Miểu nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng chuyên tâm học hành của anh, lại sợ quấy rầy anh.

Suy tư một lát, cô rũ mắt, hiểu chuyện mà quay người lại.

Khi lớp học kết thúc, Cố Miểu một trang sách trên bàn cũng không lật, hơi thở tràn ngập hương thơm của cô gái.

Tim anh đập loạn như con thỏ đang phi nước đại, vừa chờ mong cô chủ động cùng anh nói chuyện, lại sợ hãi chính mình trả lời sẽ bại lộ sự thật nói lắp.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng trong đầu anh đã dự đoán ra vô số loại khả năng.

Chỉ là, cô xoay trở về, một câu cũng chưa nói.

Cửa bị đập "phanh" một tiếng đến chói tai, có mấy người từ quầy bán quà vặt trở về, mang theo chân gà rán cùng với bánh bao, trở về chỗ ngồi ăn uống thỏa thích.

Trình Sở đang muốn mở sách giáo khoa, chuẩn bị bài cho tiết học tiếp theo, thì bên cạnh có nam sinh đem cái bánh bao lại đây: "Trình Sở, ăn bánh bao không?"

"Không cần, cảm ơn". Cô lễ phép mà cười cười.

Vu Ân có chút uể oải mà thu tay lại, lại tìm chuyện để nói: "Trình Sở, cậu cao một là ở nhị ban sao?"

"Ừm". Trình Sở gật gật đầu.

"Tớ trước kia là nhất ban, liền ở cách vách cậu". Hắn ngữ khí có chút đắc ý.

Nhất ban cùng nhị ban đều là ban trọng điểm, cao nhị khai giảng dựa theo thành tích một lần nữa chia ban, thành tích đủ tư cách liền được ở lại nguyên lớp, không đủ tiêu chuẩn liền phân đến ban bình thường.

Người này từ ban trọng điểm thối lui đến ban bình thường, không biết hắn có cái gì để đắc ý.

Trình Sở không muốn cùng hắn nói nữa, liền có lệ gật đầu phụ họa theo: "ừm"

Nhưng Vu Ân không có phát giác ra rằng cô đang thất thần, liền nói luyên thuyên từ đông sang tây, sau đó từ ngăn kéo lấy ra một hộp chocolate.

Hắn ta một tay băng qua lối đi, lớn tiếng nói: "Đúng rồi, tớ quên mất là mang theo chocolate, cậu ăn không?"

Trình Sở quay đầu, vừa định cự tuyệt, liền nhìn thấy người con trai đứng sau lưng.

Trong ánh ban mai, dáng người thiếu niên thẳng tắp lạ thường

Cô ngước mắt, thấy Cố Miểu cầm ly nước, môi mím chặt, đôi mắt nặng trĩu như màn đêm lặng lẽ khẽ cúi xuống, lạnh lùng nhìn cánh tay trước mắt.

"Không cần đâu, cảm ơn". Trình Sở nói với Vu Ân: "Cái kia, hình như cậu đang chắn đường người khác đó"

Vu Ân ngước mắt, liếc mắt khinh miệt mà nhìn một cái, lúc này mới không tình nguyện mà đem tay thu về.

Hắn nhìn bóng dáng Cố Miểu đi xa mà nặng nề xuy một tiếng.

Trình Sở nghiêng nghiêng đầu, thấy trên mặt hắn đều là sự khinh miệt cùng coi thường, trong lòng dâng lên cổ tức giận.

Cô không nghĩ lại cùng Vu Ân nói chuyện, liền mở sách giáo khoa ra, nghiêm túc đọc

Trong nắng sớm, cô gái hơi hơi cúi đầu, sườn mặt thanh thoát, mềm mại.

Vu Ân ánh mắt có chút trầm mặc.

Hắn vô thức mà xoay bút trong tay, tầm mắt xuyên qua tấm kính âm trầm mà nhìn bóng dáng Cố Miểu. Trong lòng lặng lẽ dâng lên một ý niệm.

Sáng sớm người lấy nước cũng không nhiều, Cố Miểu động tác thực mau, không quá vài phút, liền trở về lớp.

Trong phòng học tĩnh lặng, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, trang sách trên bàn hơi lay động.

Cố Miểu đi vào phòng học, nhìn mái tóc đen nhánh của cô, khói mù trong mắt dần dần tiêu tán.

Đôi mắt không tự chủ mà luôn hướng về cô, khi đi đến chỗ cô, anh chỉ cảm thấy hô hấp của mình vô thức chậm lại.

Đột nhiên, dưới chân bị vướng cái gì, Cố Miểu theo bản năng đem tay chống lên cái bàn gần đó.

"Bịch" một tiếng vang lớn, anh trọng tâm không vững, đem bàn bên cạnh, sách vở cùng ly nước đều đổ trên mặt đất.

Anh chật vật quỳ xuống đất, đầu gối đau nhức, nhưng anh một chút cũng không để ý dùng bàn tay chống xuống sàn, nhanh chóng đứng lên.

Không thể để cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, Cố Miểu nghĩ.

Nhưng có người rõ ràng không có ý tốt.

Vu Ân thấy anh đứng lên, lập tức duỗi tay đẩy một phen, miệng hô to: "Chết tiệt, ngươi làm cái gì vậy?"

Cố Miểu có chút tụt huyết áp, vừa mới ngã trên mặt đất vốn có chút đầu váng mắt hoa, hiện giờ bị đẩy thêm một cái liền lảo đảo, hoàn toàn không có sức lực.

Anh "bịch" một cái liền ngã trên mặt đất.

Đầu gối cùng tay đều bị rách, đau như xé vào da thịt, phía trước anh là một mảnh tối tăm mờ mịt, nhưng anh vẫn cố cắn chặt răng, khom lưng nhặt sách vở cùng ly nước dưới đất.

Trình Sở trừng mắt nhìn Vu Ân, tức giận nói: "Tại sao lại đẩy cậu ấy?"

Mắt sáng như đuốc, vô số cặp mắt phóng về tụ lại nơi góc lớp.

Trình Sở cúi người, giúp Cố Miểu nhặt sách giáo khoa trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ, ngã có nghiêm trọng lắm không, có muốn đến phòng y tế không?"

Vu Ân nhìn cô co người ngồi trên mặt đất, trong mắt đều là lo lắng cho Cố Miểu, trong lòng hắn càng thêm tức giận.

Từ trên cao nhìn xuống Cố Miểu ngồi trên mặt đất, chán ghét mà mắng: "Đồ nói lắp, nói chuyện đi, là ngươi đụng vào bàn của ta, đến câu xin lỗi cũng không nói?"

Cố Miểu chống tay, chậm rãi đứng lên.

Trong phòng học của tháng 11, một cơn gió lạnh thổi vào, Cố Miểu toàn thân mang theo cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt, đôi mắt đen u ám chợt lóe lên.

Trong nháy mắt, Vu Ân bị ánh mắt ấy làm cho hoảng sợ, hắn lùi về sau nửa bước.

Nhưng ngay sau đó, nhìn đến cô gái xinh đẹp bên cạnh, hắn tự giác không thể thua khí thế.

Ưỡn ưỡn ngực, Vu Ân không thuận theo không buông tha, nói: "Mẹ kiếp, làm vỡ đồ vật của ta còn không xin lỗi?"

Hắn thường ngày thích tìm Cố Miểu gây phiền toái, nay anh còn không cho hắn sắc mặt tốt, khiến hắn càng thêm khó chịu.

Cố Miểu cao hơn hắn nửa cái đầu, cúi xuống mà nhìn hắn, trong đôi mắt sâu không thấy đáy ngập tràn hàn ý.

Anh yên lặng nhìn cô gái bên cạnh, môi mím chặt, sau một lát, không nói một lời liền xoay người rời đi.

Yên lặng áp xuống lửa giận trong lòng, Cố Miểu thầm nghĩ, vừa mới ở trước mặt cô té ngã đã đủ mất mặt, ngàn vạn lần không thể nói nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miểu: có người đáng ghét hướng nàng xum xoe, thực tức giận, nhưng lại không thể nói chuyện