Ánh Trăng Sáng Của Đại Lão Nói Lắp

Chương 12



Đợi đến tháng 12, Hải Thị rốt cuộc cũng vào đông.

Trình Sở phát hiện Cố Miểu thay đổi.

Trái tim vốn kín không kẽ hở giống như bị chọc khai thông cái lỗ nhỏ.

Anh bắt đầu nguyện ý nói chuyện.

Tuy rằng phần lớn thời gian lời nói vẫn bị đứt quãng nhưng tốt xấu vẫn không còn ừ, ừm, được, phải duy nhất loại một chữ này.

Trình Sở biết, cuộc sống thường ngày của anh quá gian nan, cho nên trong lòng anh dựng nên một bức tường cao, dùng lạnh nhạt cùng bén nhọn bao vây chính mình, đem sự mềm mại giấu sâu dưới đáy lòng.

Nhưng dịu dàng đó chỉ có duy nhất cô biết.

Mùa đông lạnh lẽo, tất cả mọi người đều thay đồng phục mùa đông thành áo len, có người còn khoác áo lông vũ bên ngoài.

Nhưng Cố Miểu cái gì cũng không có.

Giờ ra chơi, Trình Sở đến quầy bán quà vặt mua hai cái túi chườm nóng, đổ đầy nước sôi, đem một cái đưa cho anh.

Bên ngoài áo đồng phục nữ sinh bọc thêm chiếc áo khoác lông cừu, khăn quàng cổ dày nặng làm lộ ra khuôn mặt trắng nhỏ nhắn, đôi mắt hoa đào lay động làm người nhìn phải xao xuyến.

Cố Miểu ngón tay run lên, có chút không biết phải làm sao.

"Cầm đi". Trình Sở nhìn thấy đôi tay anh đông lạnh đến có chút hồng, vội vàng đem túi chườm nóng nhét vào tay anh.

Túi chườm nóng được bao phủ bởi một lớp vỏ lông cừu màu be nhạt, cùng màu với áo khoác của cô.

Hơi ấm từ đầu ngón tay chậm rãi truyền tới đáy lòng, Cố Miểu cúi đầu nhìn túi chườm nóng hình con gấu, mắt có chút cay.

Cậu của anh cũng không giàu có, vài ngày trước em họ nằm viện đã dùng hết số tiền vốn có.

Thiếu niên cơ thể phát triển theo thời gian, quần áo mấy năm trước sớm đã không mặc vừa, cậu mợ cũng không mua cho anh quần áo mới.

Chỉ có thể mỗi ngày ăn mặc đơn bạc chiếc áo khoác mùa đông, co người lại chờ đợi mùa đông sớm một chút qua đi.

Đây là lần đầu tiên, có người nguyện ý cho anh một phần ấm áp. Ngôn Tình Trọng Sinh

Tay Cố Miểu gắt gao nắm chặt túi chườm ấm, ngón tay đỏ bừng vì lạnh đột nhiên được sưởi ấm, có chút đau đớn.

Thời gian ra chơi, Cố Miểu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô gái.

Ánh nắng mùa đông đem mái tóc dài đến eo cô nhuộm thành màu hạt dẻ ấm áp, trong đó có vài sợi nghịch ngợm rời trên bàn của anh.

Trong phòng học thập phần an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng lật sách sột soạt.

Cố Miểu si ngốc mà nhìn tóc trên bàn, hai tròng mắt lộ ra quyến luyến.

Sau một lúc lâu, anh run rẩy mà vươn tay, thật cẩn thận mà sờ sờ sợi tóc buông xuống trên bàn học.

Đột nhiên cô vuốt vuốt tóc, những sợi tóc kia theo đó mà vụt mất khỏi tay anh.

Cố Miểu mất mát thu tay về, nhưng đầu ngón tay lại nóng như lửa đốt.

Anh hơi vuốt ve đầu ngón tay, cảm nhận dư vị mềm mại còn vương lại ——

Cô tựa như mùa xuân vậy, thật ấm áp.

Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên đi vào lớp.

Cố Miểu hoàn hồn, đứng lên chậm mất nửa nhịp, hòa theo tiếng nói của các bạn trong lớp: "Chúng em chào lão sư ạ"

Lúc ngồi xuống, anh nhìn thấy ở góc bàn có một sợi tóc dài, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên màu hạt dẻ ấm áp

Cố Miểu duỗi tay, lén lút nhặt sợi tóc lên, tìm một tờ giấy sạch sẽ, lặng lẽ bao ở bên trong.

Tiết này là tiết vật lý, giảng về điện học, trùng hợp là đây là phần mà Trình Sở không am hiểu nhất.

Đến giữa tiết học, giáo viên chia học sinh 4 người thành một tổ, thảo luận vẽ ra một sơ đồ mạch điện theo đề bài trong sách.

Trình Sở cùng La Thiến Thiến ôm sách xoay người lại, nhìn thấy bộ dạng cau mày của Chu Nhiên.

"Cậu vẽ được không?" La Thiến Thiến hỏi anh.

Chu Nhiên lắc lắc đầu, La Thiến Thiến là một học tra tiêu chuẩn, trừ bỏ hóa học còn biết chút chút, các môn khác đều là hỏng bét

Trình Sở không am hiểu điện học, cũng lắc lắc đầu.

Ba người ba mặt nhìn nhau.

Trong phòng học một mảnh ầm ĩ, chỉ có cái góc này của bọn họ một chút âm thanh đều không có.

Trình Sở lặng lẽ giương mắt, nhìn nhìn Cố Miểu.

Thiếu niên rũ đầu, mặt mày lãnh đạm, tựa như đem thanh âm ầm ĩ ngăn cách bên ngoài.

Chu Nhiên cùng La Thiến Thiến đều biết anh vốn dĩ chính là như vậy, không tham gia bất kì một cuộc thảo luận nhóm nào, cho nên căn bản cũng không tính toán hỏi anh.

Nhưng Trình Sở lại không biết.

Đã nhiều ngày, cô phát hiện Cố Miểu nguyện ý cùng cô nói nhiều hơn mấy chữ, liền thường xuyên tìm anh nói chuyện.

Thiếu niên nghe cô luyên thuyên đủ thứ chuyện, luôn là rũ mắt, bên tai đỏ thành một mảnh, lại vẫn là lắp bắp mà trả lời cô.

Trình Sở cho rằng anh bắt đầu nguyện ý mở rộng lòng mình, ít nhất cùng trước kia không giống nhau.

Nhưng cô không biết rằng, trái tim thiếu niên vẫn luôn lãnh ngạnh, chỉ đối với cô một thân mềm mại.

Cũng chị nguyện ý với một mình cô mở rộng lòng mình.

Trong phòng học ồn ào, Trình Sở đem ghế dựa sau lưng dịch chuyển, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đen nhánh của thiếu niên.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Cố Miểu cậu vẽ được không?"

Cố Miểu cúi đầu nhìn sang chỗ khác, gật gật đầu.

"Vậy cậu có thể nói cho chúng tớ nghe một chút không, sợ rằng lão sư sẽ gọi một người giải đề". Trình Sở có chút khó xử.

Thiếu niên rũ đầu không nói chuyện, đôi mắt đen giấu dưới gọng kính nặng nề, vui buồn khó phân biệt.

Không khí trong nháy mắt ngưng đọng.

La Thiến Thiến xấu hổ cười cười, hòa giải nói: "Tính tính, cũng không nhất định sẽ gọi đến chúng ta"

"Đúng vậy, chúng ta từ từ suy ngẫm lại, nói không chừng liền nghĩ ra được". Chu Nhiên cũng đi theo phụ họa.

Hai người đều sợ Cố Miểu trầm mặc sẽ làm cho cô xấu hổ.

Vài cơn gió lạnh luồn vào cửa sổ, trang sách nhẹ nhàng mà lay động.

Thiếu niên ngón tay hơi dừng một chút, do dự một lát, trầm giọng mở miệng: "Được"

Anh ngừng lại vài giây, tiếp tục nói: "Có, có thể giảng cho các cậu"

La Thiến Thiến cùng Chu Nhiên trừng lớn mắt, nhìn người vốn ngày thường trầm mặc không giống với thiếu niên trước mắt này, đang từ ngăn bàn rút ra quyển vở, cầm bút vẽ trên mặt giấy sơ đồ mạch điện.

Hai người vội vàng thò lại gần, bốn cái đầu ghé vào cùng nhau, hết sức chuyên chú mà nghe tới.

Thiếu niên thanh âm thấp lại trầm, mang theo điểm từ tính, tuy rằng lắp bắp, lại không mang cho người khác cảm giác bực bội

Anh nói có chút chậm, nhưng trật tự rõ ràng, cho nên mọi người đều nghe thực nghiêm túc.

Lúc này đây, không có người đánh gãy lời anh.

Cố Miểu buông bút, thở dài nhẹ nhõm một hơi

"Cậu thật là lợi hại nha". La Thiến Thiến vẻ mặt sùng bái mà nhìn anh.

Cô chính là cái học tra, kỳ thật chỉ vừa mới bắt đầu một phút liền nghe hiểu, loại bài này ở đề kiểm tra gặp được đều là trực tiếp từ bỏ.

Chu Nhiên một bên cũng cái hiểu cái không gật gật đầu, nói: "Quả thực lợi hại"

Dạng bài này rất khó, thông thường đặt ở cuối cùng đề thi, là câu hỏi chủ chốt.

Cố Miểu chỉ mím môi, không có đáp lời.

Lời khen nhiệt liệt như vậy rất ít xuất hiện, anh cảm giác có chút xa lạ, càng thêm không biết phải làm sao.

Không biết cô nghĩ như thế nào?

Chung quy không thắng nổi khát vọng dưới đáy lòng, Cố Miểu lặng lẽ ngước mắt.

Dưới ánh mắt trời tươi đẹp, thiếu nữ chống đầu, đôi mắt hoa đào sáng long lanh cất giấu vui sướng, còn kèm theo một tia ẩn ẩn sùng bái.

Trong nháy mắt tai Cố Miểu đỏ lên, đáy lòng hiện lên bí ẩn vui sướng.

Lần đầu tiên anh cảm thấy thảo luận nhóm không hề là gánh nặng, mà như vậy thật thú vị sinh động.

Trong phòng học, thanh âm thảo luận dần dần nhỏ, giáo viên vỗ vỗ bục giảng, ý bảo học sinh an tĩnh lại.

"Có ai xung phong giải đề này không?" giáo viên hỏi.

Không ai nói chuyện, đại đa số mọi người đều gục đầu xuống, tránh tiếp xúc ánh mắt của giáo viên, sợ một cái không cẩn thận, tai ương liền đến trên đầu mình.

"Nếu không ai xung phong, ta liền tùy ý gọi một người đi" Ông dừng lại một chút, tùy ý nói: "Vậy số 3 đi"

Trình Sở run run rẩy rẩy mà đứng lên.

Cách một lối đi, cô nghe được Vu Ân nhẹ giọng hừ cười.

"A, là bạn học mới, đề này em giải được không?" Lão sư vẻ mặt từ ái hỏi.

"Lão sư, khẳng định cậu ấy biết làm, cậu ấy chính là từ ban trọng điểm tới". Vu Ân cao giọng ồn ào.

Lão sư nhìn ra cô do dự, cũng không tính làm cô khó xử, chỉ đỡ đỡ mắt kính, hỏi: "Em làm được chứ, nếu không có thể ngồi xuống"

Ôg cũng biết đề này có điểm khó khăn, từ ban trọng điểm xuống dưới, nữ sinh phần lớn thua ở môn tự nhiên, về mặt tình cảm có thể tha thứ.

Trình Sở cúi đầu nhìn đề trên trang sách, hồi tưởng Cố Miểu vừa mới gập ghềnh giảng giải, liều mạng mà load lại suy nghĩ.

Kỳ thực cô có thể lựa chọn nói không để ngồi xuống, chỉ là sau số 3 chính là số 4, nếu lão sư gọi theo thứ tự đi xuống trong danh sách lớp thì phải làm sao?

Tại trước mặt nhiều người như vậy giải đề, Cố Miểu sẽ khó tránh được việc nói lắp, không chút nghĩ ngợi liền có thể biết, Vu Ân kia sẽ cười nhạo anh như nào.

Trình Sở trong lòng do dự, nhưng sau một lát, vẫn là mím môi, gian nan nói: "Em làm được ạ"

"Tốt, vậy em lên bảng, vừa vẽ vừa giảng cách làm". Lão sư vui vẻ, chờ mong lại cổ vũ mà nhìn cô.

Trình Sở di di ghế dựa, mang theo sách giáo khoa đang chuẩn bị đi lên bục giảng, thì trong tay được nhét một quả cầu giấy nhỏ.

Cô lặng lẽ nắm chặt giấy, đi lên bục giảng.

Dưới lớp mấy chục cặp mắt nhìn thẳng vào cô, trong đó có những cái nhìn ác ý, cũng có cái nhìn có ý chờ mong.

Trình Sở chậm rãi mà lấy phấn viết, nhìn đến cục giấy nhỏ trong lòng bàn tay.

Giấy bị vo chặt quá, hiện giờ mở ra tự nhiên không được phẳng cho lắm

Trên tờ giấy nhăn nheo, một sơ đồ mạch điện được vẽ tinh tế, bên cạnh còn viết ý nghĩ.

Trong phòng học truyền đến từng cơn gió lạnh, nhưng Trình Sở lại cảm thấy tờ giấy nhăn nheo trên tay phảng phất mang theo hơi ấm, đem đầu ngón tay lạnh băng mang theo thấp thỏm bất an của cô lặng lẽ vuốt phẳng.

Cô nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại chép lại sơ đồ lên bảng đen, giải thích cách làm theo ý nghĩ ghi trên tờ giấy.

Thiếu nữ thanh âm trong trẻo, sạch sẽ, giống như dòng nước trong trẻo ngày hè, chỉ nghe thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Cô kết hợp suy nghĩ của mình cùng với ý chính của Cố Miểu, vốn dĩ đề rất khó, hiện giờ giảng giải một cách đơn giản.

Lão sư khen ngợi gật gật đầu "Làm tốt lắm, nào, các em hãy cho bạn một tràng vỗ tay"

Một mảnh nhiệt liệt vỗ tay, dưới lớp từng đôi mắt che kín sự sùng bái.

Ánh nắng mùa đông tươi sáng, cô đứng trên bục giảng cao, nhìn đến Cố Miểu trong đám người.

Thiếu niên mang kính đen nặng nề, lại không giấu được rạng rỡ nơi đáy mắt.

Trái tim Trình Sở đột nhiên chua xót.

Cô nhớ tới cái đêm quyết biệt đó, đôi mắt anh, cũng sáng như thế này.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miểu: Lặng lẽ trân quý tóc của cô ấy.