Anh Trai Zombie Hãy Cắn Em Đi

Chương 23: Bệnh độc tiến hoá lần hai



Edit: TrangQA830810

Thân thể Dung Ân Ân xụi lơ trên ghế dài, hai chân cuộn lại quỳ úp sấp, cái mông nhỏ vểnh lên cao lộ ra khe huyệt đối diện với anh trai. Dung Dật Thần dùng tay tách ra hai cánh hoa, đem côn thịt đã cứng tới đau đớn toàn bộ tiến vào, ôm cái mông của em gái ép chặt đến không còn khe hở, sau dùng sức rút ra đâm vào tiểu huyệt non mịn, phát ra thanh âm " phạch , phạch " của tiếng nước dâm đãng.

Hai luồng trắng mềm nho nhỏ trước ngực Ân Ân theo động tác ra vào của anh trai mà nẩy lên từng hồi thật khả ái, hấp dẫn Dung Dật Thần dùng tay vuốt ve, côn thịt càng đâm mạnh làm cho tần suất va chạm của bầu ngực trở lên kịch liệt.

Dung Dật Thần cảm giác muốn bắn liền rút côn thịt ra ngoài, lật thân thể Ân Ân lại, đem gậy thịt căng phồng đặt ở hoa huyệt của em gái phun ra tinh dịch màu trắng đục.

Chỉ thấy Dung Ân Ân nằm ngửa trên ghế dài, hoa huyệt trắng nõn dính không ít tinh dịch, dọc theo khe thịt chảy tới miệng huyệt, rồi mất dấu sau khi chảy qua cúc huyệt.

Dung Dật Thần phát hiện còn có một lỗ nhỏ đang đóng kín, không biết nơi đó có thể nhét cây gậy thịt vào hay không? Bất quá lúc này Ân Ân quả thực rất mệt mỏi, Dung Dật Thần cũng không muốn ép cô tiếp tục lăn qua lăn lại, đành ôm cô đi đến một gian phòng đóng kín an toàn, đặt cô lên chiếc giường rộng lớn cúi người đắp lại mền cho Ân Ân.

" Anh hai ..."

Dung Ân Ân được đối đãi dịu dàng cho rằng Dung Dật Thần đã biến trở về là anh trai trước kia, trợn mắt đối diện với con ngươi tím đậm không khỏi có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu anh trai khi đó thực tỉnh lại, chẳng phải sẽ biết bản thân đã cường bạo em gái sao, vậy như thế nào mới được đây ...

Dung Ân Ân thấy Dung Dật Thần xoay người muốn rời đi, kinh ngạc kéo tay áo của anh. " Anh hai, anh đi đâu?"

Dung Dật Thần cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Ân, yêu thương cắn nhẹ mu bàn tay cô. " Anh đi một chút rất nhanh sẽ trở về"

Dung Ân Ân nhăn cái mũi xinh đẹp, lộ ra khuôn mặt không muốn xa anh trai, nhẹ nhành nói

" Được ..."

Nhìn vẻ mặt quyến luyến của Ân Ân ngực Dung Dật Thần trào lên cảm giác rung động, tiểu bảo bối này chỉ có thể là của anh, anh muốn trong thế giới của cô chỉ có duy nhất một mình anh.

Dung Dật Thần chạy với tốc độ mà mắt thường không thể nào nhìn thấy, trong ngực dâng lên một dòng nhiệt nóng rực tràn đầy ra mỗi một tế bào trên cơ thể anh, anh cần phải đem những khó chịu này phát tiết ra ngoài, cho nên mới rời xa em gái một mình chạy đi .

Đường phía trước xuất hiện một bức tường xây bằng hỗn hợp đất trộn với thép, Dung Dật Thần không kiên nhẫn vọt tới, một đấm đem vách tường kia đập bể, đá vụn và bụi rơi đầy đất.

Trên đài cao cách đó không xa, đèn pha chiếu đến chỗ bức tường đã bị phá hư, lính canh mở bộ đàm lạnh lùng nói

" Tường cách ly hướng mười giờ vừa bị phá huỷ, nhanh điều động thêm lính đem tên phần tử khả nghi giết chết, mọi người chú ý, đây không phải là diễn tập."

Hơn mười tên lính mặc áo chống đạn nghiêm chỉnh chạy đến vị trí bức tường bị phá hư, giơ súng máy nhắm ngay một bóng đen đang nằm rạp trên mặt đất.

Tấm lưng bóng dáng kia đang run rẩy kịch liệt, gân xanh trên cánh tay nổi lên, phía da thịt lộ ra ngoài hiện lên một hình xăm màu tím, cũng chẳng biết có phải là do ảo giác của chính mình hay không mà đám binh lính cảm thấy hình xăm kia đang khuếch trương, tràn lan trên sắc mặt trắng nõn của người nọ.

Đoàn trưởng ra lệnh " Trực tiếp giết, nổ súng ..."

Mười mấy cây súng trường liên tục nả đạn, đem vách tường phía sau bắn ra vô số lỗ thủng, mảnh đá vụn cùng cát bụi bay mịt mù. Chờ tiếng súng dừng lại bọn lính giật mình phát hiện đạo bóng dáng kia cư nhiên không ngã xuống, tại trong đám cát bụi xám tro ngay thẳng đứng lên.

Một mái tóc dài màu trắng theo gió bay bay, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện những đường vằn màu tím, con ngươi tím nhạt mang theo khí lạnh khinh người, diêm dúa lẳng lơ mà quỷ dị.

Dung Dật Thần mở bàn tay thon dài ra, trong nháy mắt biến thành một bộ móng vuốt sắc bén, lạnh lùng quan sát những binh lính kia.

" Các ngươi những thứ cặn bã này, thật đáng ghét ..."

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°