Anh Trai Em Gái

Chương 39: Người thân



An An gọi điện cho tôi nói Mai Mai bị thương. Tôi không kịp nghĩ gì lao ra khỏi trường, mặc cho người tài xế tò mò hỏi có việc gì mà vội thế cũng không buồn trả lời.

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói của An An, “Chị sắp chết, chị mất rất nhiều máu!” và tiếng khóc nức nở của nó.

Tay tôi vẫn cầm bức thư của Mai Mai. Tôi không dám gọi đó là thư tình. Bức thư, nó làm tôi cảm động, làm rung sợi dây ở tận đáy tâm hồn, chạm vào chỗ mềm yếu, nhạy cảm nhất khiến tôi đau đớn.

Cô em gái câm tội nghiệp mà tôi yêu quý, nó có thể mỉm cười một cách thanh thản trước mọi biến cố, vẫn lặng lẽ bóc trứng cho tôi mỗi buổi sáng, ai ngờ dưới bề ngoài yên ả như vậy lại là con tim dậy sóng, những con sóng ngầm lặng lẽ, trào lên từ một mạch nguồn sâu thẳm, lạnh lẽo.

Nó đã làm nhiều việc sai trái. Nó nói nó yêu tôi. Tôi không dám tưởng tượng, khi viết bức thư này, Mai Mai đã đau đớn thế nào, khi gửi thư đi, nó đã can đảm thế nào. Trong thư nó thừa nhận nó là người xấu xa, mà kẻ khiến nó xấu xa chính là tôi. Vì yêu tôi nó đã làm tất cả, kể cả những chuyện độc ác, nhẫn tâm. Giờ cô em gái khốn khổ của tôi sắp chết. Có thể nó phải giã từ cõi đời với trái tim rỉ máu, cũng như nó đã mang trong người trái tim rỉ máu suốt quãng đời hơn hai mươi năm qua. Trong hơn hai mươi năm ngắn ngủi, nó đã có được mấy ngày hạnh phúc? Ý nghĩ có thể tôi sẽ vĩnh viễn mất nó khiến tôi phát điên.

“Bệnh viện Tây Nam, nhanh lên!” Đó là câu duy nhất của tôi từ khi nhận cú điện thoại định mệnh của An An. Tôi ngồi rũ trên ghế, cau mày, suy nghĩ rất nhiều nhưng đầu óc lại trống rỗng. Tôi cầu mong An An đã nói quá, hy vọng vết thương của Mai Mai không nghiêm trọng đến thế.

Bức thư của Mai Mai vẫn trong tay. Nhất định nó phải trải qua nhiều giằng co dữ dội mới viết ra bức thư đó. Thừa nhận mọi tội lỗi của mình, kể cả tội loạn luân, chắc nó đau đớn lắm; nó còn đau đớn hơn vì không biết thái độ của tôi thế nào khi biết chân tướng sự việc. Theo như nó nói thì nó yêu tôi; thông thường đối với một người đang yêu, không gì khủng khiếp hơn là thói xấu của mình bị phơi bày trước mặt người yêu. Vậy mà Mai Mai đã tự nói ra tất cả, nó đã tự cứa vào trái tim mình. Trong thư Mai Mai viết: “em sẽ ra đi”. Ra đi? Nghĩa là gì? Tạm thời hay vĩnh viễn? Nghĩ đến đó, người tôi lạnh toát. “Nếu Mai Mai có mệnh hệ gì?”, tôi nhìn khuôn mặt mình trong ô kính, một khuôn mặt xa lạ, hai mắt trũng sâu, tôi không nghĩ đến cái từ “nếu” nghẹt thở đó. Vào đến bệnh viện, nhìn thấy Mai Mai lúc sắp được đưa vào phòng phẫu thuật, tôi hiểu mọi hy vọng của tôi là hão huyền. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều máu thế. Mai Mai nằm trên băng ca, mảnh mai như một đứa trẻ, mặt tái nhợt.

Không thấy mẹ, An An nói mẹ bị ngất, đang cấp cứu. An An lao đến ôm lấy tôi, mắt sưng húp. “Anh, làm thế nào bây giờ, chị…” An An gào khóc, nhưng không ai nhắc nhở không được làm ồn trong bệnh viện vì nhân viên phòng cấp cứu đang bận rộn chuẩn bị cho ca mổ.

“Tránh ra!” Các y tá đẩy chiếc băng ca vào phòng mổ.

“Chị, em là An An! Chị ơi! Chị phải cố lên!” An An oà khóc, đuổi theo Mai Mai bất tỉnh trên băng ca. Mai Mai mắt nhắm nghiền, thở bình dưỡng khí, máu trên người đã thấm đỏ tấm ga.

“Mai Mai!” Tôi nhìn Mai Mai đang được truyền máu, thở bình dưỡng khí, vẻ căng thẳng của bác sỹ, bầu không khí nghiêm trọng xung quanh, đột nhiên thấy sợ hãi. Một ý nghĩ loé lên trong đầu: Đây có phải lần cuối cùng gặp Mai Mai?

“Mai Mai!” Tôi chạy theo gọi.

Kỳ tích đã xuất hiện. Mai Mai mở mắt! Yếu ớt nhìn tôi, dường như muốn nói điều gì.

“Mai Mai, em phải cố lên! Mai Mai, em nhất định sẽ qua khỏi!” Tôi chạy lại, nắm tay động viên nó, tôi không thể hình dung chúng tôi sẽ mất Mai Mai.

“Chị! Chị ơi!” An An gào thét khản giọng. “Em biết em sai rồi, em sẽ không trách chị nữa, sao chị lại đỡ nhát dao đó? Chị ơi, chị của em, chị phải khoẻ lại…chỉ cần chị khoẻ lại…”

Tôi không dám nhìn bình dưỡng khí, nó gần như che hết mặt Mai Mai! Tôi thấy cảnh tượng giống như trong phim, một khi mang cái đó…thì… “Bác sỹ, bác sỹ, xin hãy cứu chị cháu, nhất định phải cứu chị cháu.” An An đột nhiên quỳ xuống.

Bác sỹ chắc đã quá quen cảnh tượng đó, lẳng lặng né sang bên, tiếp tục đẩy băng ca.

“Hãy cứu em tôi!” Tôi chạy theo, lắp bắp như một cái máy.

“Mai Mai!” Tôi lại lao về phía em gái. “Em của anh, em còn rất trẻ, nhất định em phải sống!”

Mai Mai lại mở mắt nhìn tôi, nặng nề giơ tay phải lên, tôi nắm lấy bàn tay đó một cách bản năng, bàn tay lạnh giá! Nó cau mày nhăn nhó. Tôi tưởng làm nó đau, vội buông ra, ngoài gọi tên nó, tôi không biêt làm gì.

Khi tôi buông tay, Mai Mai vội nắm tay tôi đặt lên ngực mình.

“Anh, nhất định chị có điều muốn nói.” An An nói.

Tôi bừng tỉnh, hỏi: “Mai Mai, em định nói gì?”

Đầu tiên nó chỉ vào người nó, rồi dùng ngón tay vuốt ve ngón tay cái, lại chỉ vào tôi, mắt nhằm nghiền yếu ớt, nhìn trân trân vào phòng phẫu thuật, lát nữa tôi và An An sẽ bị giữ lại bên ngoài.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mai Mai dùng tay ra hiệu nói: “Em yêu anh!”

Tôi đứng sững ngoài cửa phòng phẫu thuật, mắt nhìn cánh cửa khép chặt, trong đầu vẫn nghĩ tới hình ảnh vừa rồi của Mai Mai.

Em gái tôi nói: “Em yêu anh”. Khi tôi bừng tỉnh đã thấy nước mắt trào ra tự lúc nào.

An An nắm tay tôi, nói: “Nhất định chị sẽ khỏe lại.”

“Ừ!” Tôi quả không còn sức để suy nghĩ, đầu óc rối bời, thấy An An tin tưởng, lòng tôi càng se lại. Mai Mai mất nhiều máu như vậy, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

“Đúng, Mai Mai không thể chết. Em chắc chắn như vậy!” An An khẳng định như đinh đóng cột. “Vừa rồi, trước khi vào phòng chị còn nắm tay em!”

“Như thế có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là chị bảo thiên thần sẽ không chết!” An An nói.

Tôi ngưỡng mộ sự thơ ngây của nó.

Tôi không nói nữa, thầm nghĩ nếu có thể làm gì để cứu Mai Mai tôi sẽ làm. Tay tôi vô tình chạm vào túi quần, bức thư của Mai Mai vẫn trong đó - bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm, kể cả chấp nhận tình yêu tội lỗi của nó.

Nếu yêu một người là yêu đến đau đớn cả thể xác, thì không biết Mai Mai hằng ngày đã phải sống trong nỗi đau thế nào? Tôi nghĩ tới lời em gái, do tên người nó yêu nghĩa là mặt trời nên nó đã vẽ và treo khắp phòng những bức tranh mặt trời. Nêu theo đuổi tình yêu cũng giống như theo đuổi mặt trời, phải chăng Mai Mai đã bị mặt trời thiêu đốt, toàn thân đầy thương tích?

Mẹ đã quay trở lại. Câu đầu tiên khi mẹ nhìn thấy chúng tôi là hỏi tình hình của Mai Mai. Mỗi khi có một bóng áo trắng từ phòng phẫu thuật đi ra, chúng tôi lại lao đến hỏi: “Bác sỹ, tình hình thế nào?”

Người mặc áo trắng đi ra không nói, rồi vội vàng trở lại với một cái giá treo đầy những bình máu.

Lại có người ra, chúng tôi lại lao đến, lại im lặng, lại thất vọng, lại thấy thêm máu. Cô em gái trắng như tuyết của tôi sao cần nhiều máu vậy? Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ, năm ngoái khi đi bơi nó trắng thế, trắng loá cả mắt với nụ cười mơ hồ trên môi. Tôi trở lại ghế ngồi đợi, An An thì không, nó đi đi lại lại như một con thú bị thương, đứng ngồi không yên. Mẹ vẫn nức nở. Tôi không khóc được, nước mắt của tôi đã cạn.

Mẹ bỗng gục vào lưng tôi oà khóc như một đứa trẻ: “Con gái đáng thương của tôi, liệu nó có bỏ chúng ta không?...” Không ai có thể trả lời được, ai cũng đoán, cũng nghĩ, nhưng không dám nói ra.

Bật ra câu đó, tôi biết, mẹ đã không gắng gượng được nữa.

Mắt mẹ sưng húp không mở ra được, nhưng dòng nước mắt đục mờ vẫn tràn ra. Tôi không dám nghĩ, nếu Mai Mai có chuyện gì… người đáng thương nhất là mẹ.

“Mẹ nói gì thế! Chị là thiên sứ, cha chị là Thượng đế! Làm sao Thượng đế dễ dàng để cho con gái ra đi như vậy! Mẹ yên tâm đi!”

An An chạy lại, vừa khóc vừa lắc lắc đôi vai rũ xuống của mẹ.

“Nhưng Thượng đế liệu có ghen tỵ với chúng ta, muốn đưa con gái về?”

“Không đâu! Thượng đế dù có uy quyền bao nhiêu cũng không thể tuỳ tiện! Mẹ yên tâm!” Tôi cố mỉm cười an ủi mẹ: “Đây là bệnh viện cao cấp nhất thành phố, số chúng ta rất may mắn, gặp được bác sỹ giỏi nhất phẫu thuật cho, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Nghe vậy mẹ có vẻ yên lòng, dựa vào lưng tôi, có lẽ mệt quá nên đã thiếp đi. Mai Mai đã ở trong phòng phẫu thuật bốn tiếng. Từ khoé mắt mẹ, nước mắt vẫn rỉ ra, như không bao giờ cạn.

An An cũng mệt, ngồi dựa vào tôi, nhắm mắt. Tôi nhìn nó, nhớ lại cách đây không lâu nó còn khóc lóc tranh giành tình cảm, ấm ức vì bị chị gái bắt nạt, giờ đây nó còn nhớ “mối hận” đó không?

Tôi bỗng ý thức được tầm quan trọng của mình. Mẹ và em đều là phụ nữ, khi xảy ra chuyện, hộ luống cuống không biết xử trí ra sao, họ quen dựa vào đàn ông rồi. Nhìn mẹ và em gái bên cạnh, tôi nhận ra mình đã không còn là trẻ con nữa.

Nhưng những điều tôi nói ban nãy, chỉ là để an ủi mẹ. Ai cũng biết bệnh viện càng cao cấp, số lượng tử vong càng nhiều, bước chân lên Thiên đường càng gần.

Tôi nhắm mắt thầm cầu nguyện.

“Ai là người nhà của Dương Mai?”

Cả ba chúng tôi đều đứng dậy. “Tôi”, hai người phụ nữ lao về phía bác sỹ.

“Bác sỹ, tôi là anh trai bệnh nhân, xin hỏi em tôi đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”

“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, nhóm máu lại đặc biệt, chúng tôi không có đủ, máu ở các bệnh viện khác đưa đến không kịp!” Ông bác sỹ nói một lèo, tôi toát mồ hôi.

“Tôi là em gái, chúng tôi là chị em sinh đôi!” An An chen vào. “Bác sỹ, máu của tôi nhất định phù hợp! Hãy lấy máu của tôi!”

“Nhưng tôi cần lượng lớn, cô gầy như vậy, nhiều nhất chỉ có thể lấy 500 cc.”

“Không, nhất định phải lấy của tôi, chính vì tôi mà chị bị thương.”

“Bác sỹ, tôi là anh trai, có thể lấy máu của tôi.” Tôi cũng chen vào.

“Được, đi theo tôi!”

Mỗi người lấy 500 cc, tôi còn gắng gượng được, nhưng An An bị choáng, lảo đảo.

Khi trở về, nghe thấy câu nói sung sướng của mẹ: “Mai Mai đã qua cơn nguy hiểm rồi”, tôi và An An mặc dù còn mệt nhưng đều nhảy lên, sung sướng như phát điên.

Cảm ơn Thượng đế đã cho em gái hồi sinh!

Mẹ nhìn chúng tôi rất đỗi cảm kích. Mẹ không ngớt lời cảm ơn tôi và An An.

An An vui vẻ trách mẹ. “Mẹ! Mẹ nói gì thế? Chị bị nguy hiểm, chúng con phải cứu, trách nhiệm mà!”

Mẹ vừa gật đầu lia lịa vừa lau nước mắt.

Ngày hôm sau, khi Mai Mai tỉnh lại, câu đầu tiên của An An là: “Chị, em nhớ chị quá!”

Mai Mai cười yếu ớt, chậm rãi chắp hai bàn tay giơ lên, ra hiệu cảm ơn, rồi lại chỉ tay vào ngực có ý xin lỗi.

Mai Mai xin lỗi An An, còn An An thì khóc. An An nói chúng ta là chị em, trong huyết quản chúng ta chảy cùng một dòng máu. Hai chị em ôm nhau khóc, không ai còn nhớ chuyện ngày xưa, một kết thúc thật hoàn mỹ, khởi đầu cho cái mới tốt đẹp.

An An luôn trách chị sao lại đỡ nhát dao đó, Mai Mai chỉ nắm tay em gái, mỉm cười dịu dàng. Người ngoài nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc cùng cười chắc sẽ thấy thú vị lắm. Tôi đứng nhìn, mắt cay sè, lòng lâng lâng.

Khi tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Mai Mai, anh yêu em!”. An An không biết sao lại giở giọng đùa: “Ai cần tình yêu của anh! Đáng ghét!” Tôi đánh An An, nó cười khanh khách chạy khắp phòng. Mẹ hét to cẩn thận kẻo ngã. Mai Mai ngồi trên giường lặng lẽ mỉm cười, cả phòng bệnh đầy ắp tiếng cười của An An và tiếng trêu đùa của chúng tôi.

Trong huyết quản của Mai Mai có máu của tôi và An An. Được sự chăm sóc của mẹ, Mai Mai bình phục rất nhanh, mặt đã hồng hào trở lại, lại có thể mỉm cười, nụ cười trong sáng, êm đềm như mặt nước hồ buổi sớm. Mẹ hết lòng chăm sóc con gái, An An tan học là đến bệnh viện, quanh quẩn bên giường chị.

An An nói tình ruột thịt là sợi dây bền chặt không thể chia cắt.

Tình ruột thịt? Tôi nhớ lại bức thư trong túi, có lẽ không ai nghĩ, dưới cái vỏ bọc của tình ruột thịt, một tình yêu bệnh hoạn đã nảy nở, duy trì suốt mười mấy năm.

Bây giờ An An thích chăm sóc Mai Mai, hai người dường như đã hoàn toàn hiểu nhau. Trước người chị vừa qua cuộc đấu tranh với tử thần, hầu như An An không còn nhớ những lỗi lầm của chị với mình. Mẹ tíu tít bên con gái, hồ hởi hỏi han đủ điều. Không biết tự lúc nào, Mai Mai không còn nhìn tôi nữa. Tôi ra khỏi bệnh viện, gió táp vào mặt, cơn gió thực dễ chịu và gợi nhớ.

Đến giờ tôi vẫn không hiểu tình yêu của em gái đối với tôi là thế nào, nhưng vẫn phải đối diện với nó, giống như mặt trời, người ta không rõ nó xuất hiện như thế nào, nhưng ngày ngày đều chiêm ngưỡng nó.

“Mai Mai, em mãi là em gái anh, anh mãi mãi là anh trai em. Cho nên anh cũng yêu em.” Tôi nói với Mai Mai lúc rời bệnh viện. An An bảo tôi lắm chuyện. Đó là lần đầu tiên tôi nói với đứa em về tình cảm của tôi dành cho nó. Tôi không biết liệu mình có bù đắp được thương tổn tình cảm của nó mười mấy năm qua?