Anh Trai Em Gái

Chương 26: Ký ức



"Anh có quan tâm không, chuyện em không còn trinh trắng?" An An lạnh lùng bật ra câu hỏi khiến Liêu sững người.

"Sao bỗng dưng lại nói chuyện đó?"

" Anh nhất đinh đau khổ, day dứt lắm, chỉ không để lộ ra thôi." An An nói, vẻ tuyệt vọng bộc lộ dần đằng sau sự vui vẻ giả tạo.Liêu không nói, không thừa nhận cũng không phủ định.Anh nghĩ đến lần đầu làm tình với cô, hứng thú của anh quả có bị ảnh hưởng, bởi khi thấy An An giãy giụa như một liệt nữ, anh đã lầm tin rằng " cô vẫn còn trinh".

"Anh không muốn biết em qua thời con gái như thế nào ư?"

Liêu trấn tĩnh trả lời " Nhưng, cái đó, thực sự anh cũng không quan tâm, thật đấy, anh chỉ cần vào lúc đó em hoàn toàn thuộc về anh là được, vả lại,,," Liêu thú thực " anh không muốn biết, anh sẽ ghen…"

An An nhìn Liêu, lí do quá đỗi thật thà và thấu tình đạt lý.Lát sau Liêu nói " Muộn rồi, ngủ thôi " rồi quay mặt ngủ thiếp đi.

Ký ức của An An dội về như thác.

Trăng chênh chếch về tây.

Nửa đem về sáng, gió to hơn, gió luồn thổi qua mây.Trong khoảnh khắc, mặt trăng thẹn thùng, căn phòng dường như tối hơn.

Có một thiếu nữ mười sáu tuổi tên An An.Cô ngồi trên sân vận động, nhìn đám con trai râu đã lún phún bên mép, nhìn cục yết hầu lồ lộ trên cổ đang tranh cướp bóng,nghĩ bụng: tại sao họ có thể cười thoải mái như vậy?

An An cứ ngồi như thế trên sân vận động rất lâu rồi, người hơi ngả, hai tay chống ra sau, khép hờ mắt nhìn lên trời.Mùi cỏ ngai ngái xung quanh và bầu không khí nóng nực làm cô như say nắng.

Trời nắng, các cô gái trung học đã biết làm đẹp.Thực ra ai cũng sợ cháy nắng mùa hè, mùa hè không dám ra ngoài.An An cũng rất thích đẹp.Cô thường liếc vào ô cửa kính mỗi khi đi qua, hài lòng vì biết mình xinh đẹp.Nhưng An An không đến nỗi sợ cháy nấng mà quên tình thân thiết với ánh mặt trời rất hữu ích, dưới 36,5*C, thì mặt trời luôn thân thương. Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô lại thích bịt đầu, lao ra ngoài trời nằng, nheo mắt nhìn mặt trời.

Qua vụ hè, mẹ kêu lên " An An, sao con đen thế?"

An An nói đen mới khỏe, nhưng thâm tâm lại ngưỡng mộ làn da trắng như tuyết của chị gái.Chị đi lại trong phòng, không khác gì một tiểu thư khuê các.Chị thôi học được mẹ ở nhà chăm sóc chu đáo, đến hoa phù dung gặp nước cũng chỉ vậy thôi.Chị không bao giờ béo, ánh mắt, dáng điệu đượm vẻ yếu đuối, yêu kiều, thoát tục.An An thầm thốt lên: chị đúng là thiên thần!

Việc chị yêu thích là là ngồi trong sân vẽ tranh.Chị rất thích vẽ những giàn nho trước nhà.Mẹ thích thu thập từng tác phẩm của chị.

Mai Mai vẽ giàn nho từ nhiều góc độ, vậy là trên tường nhà bốn mùa đều là mùa nho, có cảnh những chùm nho xanh mướt, rung rinh, có cảnh giàn nho đìu hiu, run rẩy trong mưa, có cả khoảnh khắc thời gian ngừng lại khi ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá.Khả năng nắm bắt của chị thật là tài tình, tinh tế.mẹ rất tự hào đem từng bức tranh ra khoe " Nhìn này, tranh Mai Mai vẽ đẹp đấy, đẹp không?"

Mẹ đem tranh khoe với mỗi người khách đến chơi nhà, mặt mẹ rạng rỡ.Sự hãnh diện của mẹ không chỉ thể hiện qua lời nói, nó thể hiện qua ánh mắt.

Mai Mai điềm đạm, nề nếp.An An hiếu động, ham chơi.Chị lớn lên trong sự nương nhẹ của cả nhà, ai cũng lo chị phải tủi thân, còn An An lớn lên trong sự gắt gỏng, trách móc, nhưng vẫn vô tư theo anh trai lên trung học. Chỉ có điều anh trai học trường trung học của thành phố, còn thành tích của An An tốt hơn - cô thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh.

Rời nhà sống tập thể là ước vọng bao năm của An An.Có thể xa chị gái lạnh lùng như mùa đông, xa bà mẹ suốt ngày phàn nàn, như vậy mới thực sự là tự do.Đúng như An An hiện nay, ngồi thoải mái ở sân vận động ngắm nhìn các chàng trai trổ tài trên sân cỏ.

Gã trai chơi ở hàng tiên phong tên là Lý Khoa, An An rất thích, thường liếc trộm gã,Thi thoảng vô tình bị bắt gặp, bối rối quay mặt đi, giả vờ nhìn người khác, để cho gã biết tôi nhìn ai cũng chăm chú, chẳng qua là nhìn các chàng trai chơi bóng mà thôi.Ngồi bên đống quần áo của bọn con trai đang đá bóng, An An thường đặt quần áo của Lý Khoa lên trên cùng để giơ tay là có thể chạm vào, cảm nhận được hơi ấm của nó.Những lúc như vậy, một cảm giác mới lạ lan tỏa khắp người khiến cô thấy nôn nao xen lẫn sợ hãi mơ hồ.Những ngày tháng vô tư của thời trung học qua đi nhanh chóng, ngay cả tâm trạng khó chịu phải lên lớp học những môn vô vị cũng dần qua.Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, cô không bao giờ buồn, sống vô tư, thoải mái.Thấy các cô bạn cùng phòng nhớ nhà khóc hu hu, An An cũng cảm thấy rất nhớ mẹ, nhưng cô không khóc, chỉ gọi điện thoại thông báo " Chủ nhật con về."

Ngày nghỉ cuối tuần tới là tết Đoan ngọ.

An An nhớ mẹ, cũng nhớ món bánh chưng của mẹ.Lá bánh xanh rờn, gạo nếp trắng tinh, lại có cả thịt và lạp xường, cắn một miếng ngậy đến tận chân răng, béo mà không ngấy, chỉ nghĩ đến thôi đã chảy cả nước miếng.Lúc nhỏ, khi quá đói, An An có thể ăn liền một lúc ba, bốn cái.Anh trai thường giễu cô, nói An An ăn không giống con gái. Vậy là kiểu ăn khỏe khoắn tự nhiên của An An làm nền cho lối ăn nhỏ nhẹ, thục nữ của Mai Mai.Chị ăn từng miếng nhỏ, động tác thanh lịch, duyên dáng, nét mặt điềm tĩnh, rất chững chạc, người lớn.

An An không mấy quan tâm đến chuyện đó.Cô vẫn ăn bánh chưng như cũ, ăn đến chán thì thôi, cảm thất rất tuyệt, không cần thiết phải giữ ý tứ.

Ngồi trên xe buýt xóc lộn ruột mấy tiếng đồng hồ mới về đến nhà, chưa kịp vào nhà, đã thấy hình ảnh bánh chưng nhảy múa trước mắt.

"Mẹ, anh …An An đã về! " An An hớn hở gọi to, cô muốn cho hàng xóm biết cô đã về.

Vào nhà mới biết chỉ có anh ở nhà.Cha đi làm, mẹ đưa chị đi mua hộp màu. An An nhân lúc chị không có nhà làm nũng anh." Anh yêu quý ơi….Em nhớ anh chết đi được!" Anh trai bật cười đối phó với cô em gái bất trị, hỏi cô đã quan tâm đến anh như vậy từ bao giờ, làm anh cảm động suýt té xỉu.

An An nghĩ trước kia chỉ cần cô thân thiết với anh trai là chị gái đã nhìn, ánh mắt rất đáng sợ.

Sau khi luyên thuyên một hồi về những chuyện tầm phào ở trường, An An nhìn thấy rổ bánh chưng trên bàn, nói to " Ha ha, quả nhiên mẹ đã gói bánh chưng!" Vừa nói cô vừa nhảy chân sáo đến cạnh bàn, cầm một chiếc hỏi " Anh có ăn không?"

"Không, anh ăn nhiều rôi, bánh này chắc mẹ phần em đấy."

"Ha ha, hèn chi cái nào cũng to đại tướng! "An An vội vàng bóc bánh, đưa lên mồm cắn, quả nhiên ngon không thể tưởng tượng, cô nhắm mắt, gật gù khen " thế mới biết ở nhà sướng thật!"

"Mình sung sướng đến phát điên lên mất. " An An thật thà lẩm bẩm.

Dương Dương nhìn cô em em gái ăn ngấu nghiến, hỏi " Mấy trăm năm em chưa ăn cơm rồi?" bỗng nhiên thấy thương em gái phải ăn cơm tập thể, làm sao bằng cơm mẹ nấu. Ngắm nhìn cô em gái hồi lâu, anh phán:

" An An, hình như em đen đi nhiều thì phải." Dương Dương bê cái ghế đến ngồi cạnh em gái.

…..

"An An, trường em có nhiều cô xinh không?"

….

"Này nói thật đi, em có bạn trai rồi phải không? "

….

Dương Dương cốc mấy cái vào đầu cô em gái đang mải ăn không thèm đáp lời anh " Này! Anh đang nói với em đấy nhóc a,!"

"@#$...%Yo!" An An mồm đầy bánh, đầu bị cốc đau điếng mới lẩm bẩm phát ra một tiếng.Hai anh em đang vui đùa thì mẹ và chị về.

" Mẹ! " An An reo lên chạy ra ôm chặt lấy mẹ, mấy tháng chưa gặp, tiếng gọi thân thương vang lên khiến chính cô cũng thấy cảm động. An An nép vào mẹ, muốn cuộn tròn trong lòng mẹ làm nũng thoải mái.

"Ô, sao con lại ăn bánh của chị?"

Không ngờ câu đầu tiên của mẹ lại là câu quở trách.

Gần trưa, mẹ bắt đầu to tiếng phàn nàn. Có lẽ đó chỉ đơn thuần là câu hỏi bình thường nhưng đối với đứa con xa nhà đang khát khao tình thân thì đó trở nên gay gắt như lời quở trách chăng? An An tủi thân hỏi lại " Ý mẹ là…. Chị có thể ăn còn con thì không ư? " An An nghiến răng.

Tưởng mấy tháng xa nhà cô sẽ được mọi người hân hoan chào mừng, không ngờ câu đầu tiên của mẹ là quở trách! An An cảm thấy không chịu nổi.

"Con bé này nói gì vậy? Con biết chị không ăn gừng sống, chị không thích mùi gừng, mấy cái bánh đó không có gừng, những cái khác trong bếp, con ăn cái nào chả đươc!" Mẹ vừa thu dọn vỏ bánh An An để trên bàn vừa ca thán.

An An cúi đầu không nói, trong lòng vẫn ấm ức bởi thái độ của mẹ.Nếu trước đây, nhất định cô phải cãi mấy câu mới chịu. Khó khăn lắm mình mới về nhà được một lần, lẽ ra phải được mẹ chiều chuộng hơn mới phải chứ. Không nói không rằng, tay vân vê cúc áo, mặt cô bần thần.

Mẹ không hiểu suy nghĩ và tâm tư con gái, thấy cô không nói, tưởng cô đã biết sai, lại tiếp tục nói " Con xem con kìa, ăn bánh xong cũng không thu dọn lá, để lung tung thế này, lớn rồi, không biết ở trường con xoay xở như thế nào? " Mẹ đem hết chỗ lá bánh ra ngoài, trong khi đó Mai Mai vẫn ngồi yên, bình thản. Mẹ vừa ra khỏi, có ba anh em trong nhà, không khí như lắng xuống. Mấy phút sau mẹ quay về, tay cầm cái giẻ lau bàn, vừa lau vừa nói " Con giỏi thật, ăn hết năm cái không để cho chị lấy một cái."

An An nhìn mẹ không nói gì, cố gắng chịu đựng, móng tay bấm sâu lút vào da thịt. Dương Dương thấy vẻ mặt cô em nhỏ rất khó coi, cũng không chịu được, chen một câu " Mẹ, mẹ nói ít thôi! mẹ xem, mấy tháng An An mới về nhà, đang vui, chẳng qua chỉ ăn mấy cái bánh, của nhà chẳng lẽ không được ăn?"

An An vốn rất tủi thân, giờ thấy có người bênh vực, càng tủi thân, suýt bật khóc.

Mẹ thấy có người chống đối càng bưc, dừng tay lau, cao giọng " Không phải không thể ăn, chỉ cần ăn đúng. Một đống bánh như thế, nó ăn sạch mấy cái không gừng, không để lại cái nào, chị nó ăn bằng gì? Mẹ không muốn nói nhiều, nói nhiều nó lại bảo mẹ thiên vị, con bé này ngày càng không biết điều.."

Mẹ chưa nói hết câu, An An đã đứng phắt dậy, lao ra cửa như một con hổ không quay đầu lại.

" An An! Đừng đi! " Anh trai gọi với, toan đuổi theo.

"Quay lại, không cần đuổi theo, cứ để cho nó dỗi, nó lớn rồi, bắt đầu cự lại mẹ đấy.Mẹ là mẹ nó, nói mấy câu không được hử "" Mẹ ngăn con trai, nhưng mắt nhìn ra ngoài vẻ lo lắng

"Nhưng nó chạy mất rồi! " Dương Dương lo lắng hét lên, sợ em dỗi bỏ đi ngay. Ban nãy đã thấy nó như sắp khóc.Mẹ lại nói " Mẹ đẻ ra nó lại không hiểu nó ư? Nó chỉ thế thôi, không sao đâu! Chưa biết chừng ty nữa nó quay về, lúc ấy sẽ phải cho nó một trận, người lớn nói mấy câu đã không chịu được, nuôi nó làm gì? " Mẹ bực tức ngồi phịch xuống giường.

"Nhưng mà, mẹ nói quá lời. " Dương Dương bênh vực em.

"Quá lời, sao mẹ lại nói quá lời? Mẹ nói vậy chỉ tốt cho nó, sau này nó biết cách cư xử, con còn bênh nó? Sau này lớn lên mà cứ giữ cái tính khí ấy, làm sao nó trụ được trong xã hội…" Dương Dương thấy mẹ đã già không muốn nói nhiều, chỉ nói " Con đi tìm em. ", rồi bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn Mai Mai, mẹ vẫn tiếp tục nói, thấy không có ai tiếp lời, mất hứng, lát sau thì thôi.Lại tiếp tục làm việc nhà.

Mai Mai ngẩng đầu, nhìn thấy ở bậc cửa có một dấu tròn ướt, to bằng đồng xu, giống như đóa hoa nước hé nở - đó là nước mắt An An lúc lao ra khỏi nhà – một giọt nước mắt to, tủi hờn