Anh Trai, Để Em Yêu Anh, Được Không?

Chương 6



"Hứa Oanh, thức dậy đi, cậu còn muốn ngủ đến bao giờ nữa" Trịnh Du Hạo lấy tay nhéo má cô, không ngừng day day khiến hai má Hứa Oanh đã đỏ ửng lên như trái cà chua. Cô vẫn không có phản ứng gì, hai cánh tay tóm chặt lấy vạt áo sơ mi của cậu. Bàn tay cậu di chuyển trên gương mặt cô, từ bờ má trắng hồng đến chiếc cằm thon gọn, rồi dần tiến lên, cho đến khi chạm tới bờ hôi ửng hồng hơi hé mở. Trịnh Du Hạo mím chặt lấy môi mình, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt cô, ngón tay mân mê bờ môi mềm mại như nước kia. Gía như lúc này, cậu có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, có lẽ sẽ không bao giờ phải hối hận.

Vào giây phút đó, cánh tay Du Hạo đã luồn vào mái tóc bồng bềnh của Hứa Oanh, dùng lực nâng đầu cô lên, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi cô, giống như một kẻ bị thôi miên. Không hề biết rằng Hứa Oanh đã thức dậy từ lúc nào.

Khi nụ hôn ngọt ngào này chấm dứt, cũng là lúc cô nhận ra ánh mắt sững sờ của Du Hạo chiếu tới mình. Cậu ấy giống như một kẻ trộm bị phát hiện, hoảng sợ đẩy cô ra xa mà lao xuống xe.

"Du Hạo... Du Hạo" cô gọi tên cậu, nhưng người con trai đó không đứng lại, cậu quay lưng về hướng cô mà chạy vụt đi.

Hứa Oanh nhìn qua kính xe, bên ngoài trời đã sáng từ lúc nào. Xe dừng lại ở một căn nhà gỗ lớn gần bờ biển, nơi đây thật yên bình, thật đẹp và cũng thật thân quen. Hứa Oanh mở cửa xe, cô bước chân trần ra ngoài, dẵm trên nền cát mềm mịn phía dưới, cám giác man mát mềm mại này giống như một giấc mơ thường lặp đi lặp lại trong kí ức của cô.

Cô tiến bước về phía trước, từng bước... từng bước chậm chạp. Nơi đây chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ, một cái xích đu màu trắng, một chiếc bàn gỗ và vài chiếc ghế. Trên mặt bàn có một chiếc bình thủy tinh, bên trong cắm vài bông hoa hồng trắng. Phía trước là mặt biển xanh rì êm ả.

Hứa Oanh ôm chặt lấy đầu mình, cảm giác đau nhức ập tới khiến cô chao đảo.

Những hình ảnh về trước kia bỗng hiện hữu trước tầm măt cô. Những bông hoa hồng màu trằng trong kí ức bị ai đó bóp nghẹt, bị dẫm nát và tưới bằng máu tươi. Cô nghe thấy tiếng súng vang lên rầm trời. Thấy một kẻ mặc áo choàng màu đen chĩa súng về phía mình, đầu súng đen ngòm, từ đó tỏa ra một luồng khói trắng mờ ảo. Nước mưa sối xả hắt lên người cô, từng đợt lạnh lẽo đến sởn gai ốc. Bất chợt có ai đó ôm chặt lấy cô từ phía sau, nói nhỏ vào tai cô "Có anh ở đây rồi, đừng lo lắng gì cả. Đừng sợ, hãy đẩy nỗi sợ đó sang cho anh".

Phía xa kia, nơi chiếc xích đu vẫn đong đưa theo từng làn gió biển thổi vào. Có hai đứa trẻ đang chơi đùa, chúng hồn nhiên và đẹp đẽ như thiên thần.

- Anh à, hoa này gọi là gì vậy ?

- Là hoa hồng trắng.

-Oà, đẹp thật đó, em rất thích.

- Vậy từ giờ, ngày nào anh hái nó về cho em.

- Thật sao, anh không nói xạo chứ ?

- Thật mà, anh sẽ làm vậy vì em. Chỉ vì em mà thôi.

...

Khi nhìn thấy Hứa Oanh nằm trên nền cát, Trịnh Du Hạo liền chạy đến bên cô, dùng đôi tay của mình ôm chặt lấy cô vào lòng "Hứa Oanh, cậu sao vậy, đừng làm tôi sợ".

"Anh à !" giọng nói yếu ớt của cô vang lên bên tai cậu "Anh nói ngày nào cũng tặng hoa hồng trắng cho em, vậy hôm nay không có sao anh ?"

Hứa Oanh gọi cậu là anh, vậy không nhẽ cô đã nhận ra, cô thực sự đã nhớ ra mọi chuyện ?

Hứa Oanh nhắc lại "Anh nói ngày nào cũng tặng hoa hồng trắng cho em, vậy hôm nay không có sao anh ?"

"Có, sẽ có mà, anh sẽ đi hái nó về cho em".

"Nhưng hoa hồng trắng bị người đó dẫm nát mất rồi".

"Không đâu, em nhìn nhầm rồi, anh nhất định sẽ hái nó về cho em".

Ở bên cạnh cậu như bây giờ, thực sự rất ấm áp, rất an toàn, cảm giác này có khi nào chỉ là một giấc mơ ?