Ánh Tà Dương

Chương 29



“Đương nhiên tôi phải điều tra anh.” Đỗ Lộc nói tiếp, “Từ sau khi anh tôi qua đời, tuy ngoài mặt chị Lương kiên cường hơn nhiều, nhưng kỳ thật bên trong vẫn như trước. Anh không biết trước kia chị Lương thích khóc như thế nào đâu, vừa thích khóc lại thích cười, chính là một cô gái yếu đuối.” Nói tới đây, vẻ mặt hồi tưởng trở nên nghiêm túc: “Bây giờ chị ấy không có người thân bên cạnh, tôi phải bảo vệ chị ấy, anh lại tỏ vẻ muốn tiến lên như vậy, tất nhiên phải điều tra anh.”

“Bây giờ cậu điều tra xong rồi, về sau định thế nào?” Tuy Chu Đông Dã cảm thấy lý do của Đỗ Lộc cũng có thể hiểu được, nhưng cứ nghĩ đến sự thật bị người dòm ngó liền cực kỳ khó chịu, không kiên nhẫn hỏi.

“Về sau?” Đỗ Lộc nở nụ cười: “Về sau, nếu như anh thật lòng với chị Lương, tôi sẽ ủng hộ anh theo đuổi chị ấy.”

Chu Đông Dã nghe vậy không khỏi kinh ngạc, sao người nào bên cạnh Hàn Lương cũng có lối tư duy khác lạ thế? Nhíu mày hỏi: “Cậu ủng hộ tôi, cho nên đặc biệt hẹn tôi tới đây để nói?!”

“Đúng, tôi đặc biệt tới ủng hộ anh.” Đỗ Lộc mỉm cười gật đầu.

Chu Đông Dã đụng phải tình cảnh này liền choáng váng, đây là loại người gì vậy, tưởng mình đang bầu chính trị bằng cách bỏ phiếu sao? Im lặng không nói gì.

Đỗ Lộc buồn cười nhìn gương mặt đen xì của Chu Đông Dã, cố ý cao giọng: “A? Anh không hoan nghênh sự cổ vũ của tôi à?”

“Đương nhiên hoan nghênh.” Chu Đông Dã hơi bất đắc dĩ: “Chẳng qua, cũng không cần phải hẹn riêng tôi ra thế này đi.”

Đỗ Lộc khoát tay chặn lại, cười nói: “Tất nhiên tôi hẹn anh ra không chỉ vì chuyện này. Tôi tới đây vì hai nguyên nhân, một là Hàn Hữu chưa nói hết chuyện của chị Lương cho anh, tôi muốn bổ sung. Thứ hai, với tính cách của anh và chị Lương như hiện nay, e rằng nếu quen nhau cũng chẳng được bao lâu, tôi đến để giúp anh.”

Chu Đông Dã thấy cách dùng từ của Đỗ Lộc khiến người ta khó chịu, nhưng sau đó cảm thấy cũng có lý, rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp biểu tình ‘Anh mau tới cảm ơn tôi đi’ của Đỗ Lộc liền mất hứng, miễn cưỡng đáp lại: “Cậu nói đi.”

“Thật ra chị Lương cũng không đau khổ như Tiểu Hữu hình dung đâu. Tuy cuộc đời chị ấy có những lúc rất u ám, nhưng nhiều chuyện đâu thể nhìn mặt ngoài, phải không.”

Chu Đông Dã gật đầu, lòng hiếu kỳ nổi lên, nghiêm túc lắng nghe.

“Thứ nhất, không phải tất cả mọi người đều không thương chị ấy. Tình huống thực tế lại trái ngược, tất cả mọi người đều quá yêu chị ấy nên mới có kết cục này. Thật ra bác gái vẫn bị phong thấp nghiêm trọng, thân thể rất yếu, thường xuyên nằm liệt giường cần người hầu hạ. Khi bác trai khỏe mạnh, tất cả đều do bác trai chăm lo. Lúc chị Lương còn theo anh trai tôi chơi đùa khắp nơi, Hàn gia đều do một mình bác trai cáng đáng.”

“Sau đó bác trai bị liệt, bác gái biết mình không thể hầu hạ được, đã thế còn liên lụy chị Lương phải hầu hạ hai người, muốn một mình rời đi. Chị Lương kiên quyết không chịu, tình nguyện chăm sóc cho hai người. Về sau, bác gái thấy chị Lương bệnh ốm mới thương lượng với bác trai để ly hôn, rồi về nhà dưỡng bệnh. Cho đến trước khi chết, bác trai vẫn liên hệ với bác gái, mỗi lần tôi gặp bác trai, bác ấy đều nói bệnh tật của mình hại cả vợ cả con. Thật ra người nhà này, ai cũng tốt bụng nên mới như vậy.”

“Nhưng… Hàn Hữu bảo bác gái lấy chồng ở xa.” Chu Đông Dã hơi kinh ngạc trước chuyện xưa ấm áp này.

“Phải, bác gái lập gia đình sau khi bác trai chết hơn một năm, gả cho thầy thuốc chữa bệnh của mình. Bây giờ rất hạnh phúc, hồi hè chị Lương còn tham dự hôn lễ của bác ấy.”

Mùa hè, mùa hè… Tới đây, Chu Đông Dã đột nhiên nghĩ đến một lần Hàn Lương bảo có chuyện gấp, đột ngột rời đi, quên cả Tiểu Quang đang ở nhà. Bây giờ mới thấy câu chuyện hoàn toàn ăn khớp. “Cậu nói tiếp đi.”

“Bác trai mất khiến chị Lương đau lòng là sự thật, nhưng bác ra đi rất nhẹ nhàng, vì thế cũng không khiến người ta tuyệt vọng, ít nhất không phải ảm đạm như anh tưởng tượng đâu, à, đấy là ý kiến của tôi.”

Chu Đông Dã gật đầu, “Vậy chuyện của anh trai cậu?”

“Anh trai tôi, ừm, chị Lương không yêu anh tôi như Hàn Hữu nghĩ, chỉ là lớn lên bên nhau như một người thân, hơn nữa anh tôi rất hấp dẫn, vì thế chị Lương, nói sao đây, có sùng bái, có say đắm đi, nhưng đa phần là tình thân. Chuyện này tôi đã từng hỏi chị Lương, chị ấy cũng thừa nhận rồi.”

“Kỳ thực rất khó nói giữa hai người có tình yêu hay không, nếu vẫn phát triển như thời điểm tốt đẹp ban đầu, có lẽ cuối cùng sẽ ở bên nhau, nhưng sự thật lại không hề như thế. Về sau chị ấy vẫn mãi đau lòng vì cái chết của anh trai tôi, tôi đoán, là vì người nhà lần lượt ra đi, mà không phải vì người yêu ra đi.”

Đỗ Lộc nói tới đây, thở dài tiếp tục: “Bác trai và anh tôi qua đời trong một năm, lúc ấy chị Lương suýt chút nữa là suy sụp, có khoảng thời gian dài nhốt mình trong phòng, chỉ mấy tháng liền gầy rộc đi. Tôi rất lo lắng cho chị ấy, thế nên mới đến đây làm việc.”

“Vậy cậu với cô ấy…” Chu Đông Dã cẩn thận hỏi.

Đỗ Lộc nở nụ cười, ha ha hai tiếng mới đáp: “Tôi cũng không biết, từ nhỏ chị ấy đã coi nhà tôi như nhà mình mà lớn lên, bác trai vừa đi làm vừa chăm bác gái nên hầu như không có thời gian dành cho chị ấy. Thời kỳ trưởng thành của chị ấy phần lớn là do anh trai tôi giám sát, cho chị ấy nghe nhạc, chị ấy nghe, bảo chị ấy học vật lý, chị ấy học. Lúc trước Hàn Lương học lập trình cũng là để giúp anh trai tôi làm một phần mềm. Bây giờ nghĩ lại, anh trai tựa như một người cha khác của chị Lương. Còn tôi là em trai của Hàn Lương, cũng cùng chị ấy lớn lên dưới sự chứng kiến của anh trai. Tôi với chị ấy ư, chắc cũng là say mê, sùng bái, thân tình, đủ cả, giống hệt tình cảm chị ấy dành cho anh trai tôi.”

Nói tới đây, đột nhiên Đỗ Lộc dừng lại, đi đến bên cạnh Chu Đông Dã hỏi: “Có phải anh cảm thấy tính cách của chị Lương hơi ngang bướng không?”

Chu Đông Dã do dự một lúc mới thành thực gật đầu, đáp: “Ừ, có một chút, không phân rõ phải trái.”

Đỗ Lộc nghe vậy bật cười: “Anh cần gì bắt một cô gái phân rõ phải trái đúng sai, chẳng phải tự tìm bực bội sao? Cưỡng từ đoạt lý luôn là thế mạnh của phụ nữ.” Nói xong, anh xoay xoay chén cà phê: “Tôi dạy cho anh một chiêu để đối phó với chị Lương nhé.”

Chu Đông Dã nhướn mày, không lên tiếng.

Đỗ Lộc lơ đễnh, vẫn mỉm cười như cũ: “Đối phó với chị Lương, chỉ cần một chiêu, chính là… làm nũng.”

“Cái gì?! Bảo một người đàn ông như tôi làm nũng?!” Chu Đông Dã lập tức cảm thấy Đỗ Lộc đặc biệt đến để chơi xỏ anh.

Đỗ Lộc nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Chu Đông Dã: “Anh kích động thế làm gì? Tôi nói như vậy là có nguyên nhân, anh muốn nghe không?”

Chu Đông Dã ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Đỗ Lộc trong chốc lát, vẫn chưa dám xác định có phải mình đang bị đùa giỡn hay không. Nhưng nghĩ một hồi lại thôi, nghe xem anh ta giải thích thế nào, bèn trầm giọng: “Cậu nói đi.”