Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 43



Tình, yêu, kết hôn, cảđời gần nhau, những thứ này đặt trước cái chết đều không là gì cả, Manh Manhkhông phải loại phụ nữ vì mình chết mà cam tâm tình nguyện đem người đàn ôngcủa mình đẩy ra, mặc dù cô chết, cũng sẽ khiến cho Ki ca ca nhớ cô thật kỹ,vĩnh viễn cũng không quên được, đương nhiên, kết quả tốt nhất là cô không chết.

Có chết cũng không phảibây giờ, cô mới bây lớn, cô còn chưa gả cho Ki ca ca, từ lúc cô còn rất nhỏ,liền có một giấc mộng, giấc mộng vì Ki ca ca mà mặc áo cưới, từ cô bé trở thànhcô vợ nhỏ bé anh yêu thương cưng chìu, sau đó vì anh sinh con dưỡng cái... Giấcmộng này cô còn chưa thực hiện, sao lại có thể chết.

Hơn nữa, cô lại có mộtcơn ác mộng thực đáng sợ, trong mộng Ki ca ca mặc lễ phục chú rể anh tuấn đứngở phía trước, sau lưng là từng đóa hoa hồng nở rộ bao quanh, Ki ca ca gắt gaocầm tay cô dâu, anh tuấn cương nghị trên mặt hàm chứa mỉm cười thỏa mãn, ánhmắt phát sáng, cúi đầu thâm tình chăm chú nhìn cô dâu, nhìn qua hạnh phúc khiếnngười đố kỵ, bỗng nhiên, cô dâu quay đầu lại, Manh Manh thiếu chút nữa nôn ra mộtbúng máu, dĩ nhiên là Thiệu Tình.

Manh Manh phẫn nộ cựcđiểm, hô to một tiếng, lại phát hiện giọng nói của cô cực kỳ nhỏ bé, không chỉcó giọng nói, cô muốn mở mắt ra cũng rất khó, ngập ngừng, cảm thấy toàn thâncao thấp đều chôn vào một loại trạng thái mềm nhũn không thể điều khiển...

"Manh Manh, ManhManh, em tỉnh chưa, tỉnh chưa..." Giọng nói của Ki ca ca giống như xuyênqua sương mù thật dày, tiến vào trong tai Manh Manh, xa xăm, lại dần dần rõràng, càng ngày càng rõ ràng...

Manh Manh rốt cục mở mắt ra,lọt vào trong tầm mắt đó là vẻ mặt vội vàng của Ki ca ca, mặt mày anh gắt gaonhăn lại, giữa chân mày nhăn ra một khe rãnh, càng phát ra gương mặt góc cạnhrõ ràng, đáy mắt che kín um tùm tơ máu, cằm, má, trên mép giống như nhô ra cỏdại, thật sự là chàng trai mỏi mệt lại lôi thôi.

Phùng Ki trong ấn tượngcủa Manh Manh, vĩnh viễn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hình tượng lôi thôilếch thếch như vậy, Manh Manh chưa từng thấy qua, trong mắt anh chớp động tỏara vui mừng cùng ôn nhu, khiến Manh Manh có chút không kịp thích ứng.

Manh Manh nháy mắt mấycái: "Anh là ai?" Một ngày một đêm không nói chuyện, cổ họng ám áchtrầm thấp, nhưng Phùng Ki vẫn nghe thấy, một câu này của cô, làm vui mừng trongmắt Phùng Ki đều rút đi: "Manh Manh, em nói cái gì?"

Một ngày một đêm này, mỗiphút mỗi giây chịu đựng trôi qua thế nào, chính Phùng Ki cũng không biết, anhđi chuyến bay nhanh nhất đến Tây Tạng, theo tuyến đường leo núi của bọn cô đuổitheo đến đây, lại chậm một bước, rốt cục thấy được bóng dáng Manh Manh, cũng làkhiếp đảm chứng kiến một màn.

Anh trơ mắt nhìn tảngtuyết lớn từ bên cạnh sụp xuống, lại chỉ kịp kêu một tiếng, cái loại đau lòngđến tận xương tủy lúc ấy, đời này của Phùng Ki cũng không muốn nếm thử lần thứhai.

Sau đó, chính là cứuviện, trong quá trình cứu viện Phùng Ki tương đối bình tĩnh, anh biết rõ, chỉkhi anh duy trì lý trí, Manh Manh mới còn cơ hội lớn để sống sót, cũng may đâylà loại tuyết lở nhỏ, hơn nữa một chớp mắt kia, Sài Tử Hiên nhào vào trên ngườiManh Manh, hai người cùng nhau bị chôn ở phía dưới.

Dù vậy, một khắc khi đemtiểu nha đầu từ trong lớp tuyết đào ra, trái tim Phùng Ki cơ hồ đã chết, suốtmột ngày một đêm cứu trị (cấp cứu+điều trị), xétnghiệm, kiểm tra triệu chứng bệnh tật tuy rằng bình thường, nhưng người vẫnchưa tỉnh lại.

Phùng Ki canh giữ bêngiường nắm chặt tay Manh Manh, một ngày một đêm cũng chưa buông ra, mắt cũngkhông nháy một cái, ai tới, bảo anh đi nghỉ ngơi, anh đều mắt điếc tai ngơ,cũng không nói gì, là Phùng Ki sợ hãi không nói ra lời.

Tiểu nha đầu chiếm vị tríquan trọng trong mạng sống của anh, đến giờ phút này, Phùng Ki mới hoàn toànnhận rõ, cô là toàn bộ của anh, Phùng Ki không thể tưởng tượng, nếu mất cô, thếgiới của mình sẽ như thế nào, có lẽ còn có thể sống sót, nhưng cả đời sẽ vùitrong bóng tối.

Với anh tiểu nha đầu có ýnghĩa tựa như ánh mặt trời, một tia sang chiếu vào trong lòng, thắp sáng lêntoàn bộ sinh mệnh của anh, sao lại mất đi, có thể nào mất đi, cô đã trở thànhmột bộ phận của anh, vĩnh viễn không thể tách rời.

Nhưng mà vui mừng qua đi,câu đầu tiên cô nói, thật khiến Phùng Ki khờ hơn phân nửa, nháy mắt, trong đầulướt qua vô số tình tiết phim truyền hình cẩu huyết, cô không nhớ rõ anh, cô đãquên anh, Phùng Ki phát hiện, đối với phỏng đoán này càng thêm không thể chịuđược, từ khi tiểu nha đầu sinh ra đến bây giờ, anh thủy chung ở bên người cô,anh đã quen cô quấn quít lấy anh, đeo dính anh anh, cùng anh nói líu ríu mấychuyện lông gà vỏ tỏi của nữ sinh, nếu không còn...

Phùng Ki bỗng nhiên nônnóng đứng lên, muốn đi gọi bác sĩ, lại bị một cái tay nhỏ bé vô lực túm lại:"Ki ca ca..." Phùng Ki cúi đầu, ánh mắt tiểu nha đầu đã khôi phụclinh động, cô đảo mắt vài vòng, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

Phùng Ki trừng mắt nhìncô, thật không biết là nên đánh cô mấy cái, hay là hôn cô vài cái, nha đầu kialuôn làm cho người ta vừa yêu vừa hận, tâm tình lên xuống quá nhanh, Phùng Kihít sâu mấy hơi, bình phục hơi thở đều đặn, nâng tay nhấn nút gọi bác sĩ...

Bác sĩ tiến vào kiểm tramột lần, nói không có vấn đề gì lớn, cứu trợ kịp thời, tĩnh dưỡng thật tốt vàingày là được, bác sĩ mới vừa đi, Manh Manh liền kêu đói bụng, Phùng Ki chỉ cóthể đem cháo nóng từ tủ đầu giường, đút cho cô ăn.

Manh Manh phát hiện, kỳthật sinh bệnh cũng không tệ, ít nhất có thể được Ki ca ca cẩn thận hầu hạ ...Manh Manh hỏi các thành viên khác của đội leo núi, ánh mắt Phùng Ki lóe lóe,nói đơn giản: "Diện tích tuyết lở nhỏ, cứu hộ đúng lúc, không có thươngvong." Manh Manh nghĩ nghĩ: "Anh Sài đâu? Anh ấy không có việc gìchứ! Em mơ hồ nhớ rõ, có người nhào tới ôm lấy em, có phải anh ấy không?"

Phùng Ki gật gật đầu,trên mặt có vài phần không được tự nhiên: "Phía trên tuyết mỏng hơn, cậuta tỉnh còn sớm hơn em, không có trở ngại gì, cùng đội viên khác của đội leonúi chuyển tới bệnh viện phía dưới." Manh Manh ngẩn người.

Sắc mặt Phùng Ki trầmxuống: "Sao đột nhiên lại muốn leo núi, còn chạy đến nơi xa như vậy?"Mặt mày Manh Manh lóe lên mấy cái: "Á, cái kia, Ki ca ca, em đau đầu, anhxoa xoa giúp em, chân cũng đau..."

Phùng Ki mím môi, cuốicùng vẫn quyết định buông tha cô, tiểu nha đầu bây giờ còn nằm ở trên giường,muốn thu thập, tính sổ cũng phải chờ cô hoàn toàn tốt hơn, hơn nữa mục đích củaPhùng Ki đã đạt được, anh không muốn Manh Manh nhớ thương Sài Tử Hiên, ngay cảnói cũng không được.

Hai ngày sau, Phùng Kiđem tiểu nha đầu đóng gói, lên máy bay trực thăng, đến sân bay chuyển cơ, trựctiếp trở về Thành phố B, xuống sân bay, trực tiếp đưa vào bệnh viện Tổng quâny, tiến hành kiểm tra thân thể cặn kẽ.

Phùng Ki vẫn chưa hoàntoàn yên tâm, trải qua sự cố như vậy, thân thể tiểu nha đầu khôi phục quánhanh, đối với chẩn đoán của bác sĩ bên kia, anh vẫn duy trì thái độ hoài nghi.

Chân trước Manh Manh vừatiến vào bệnh viện, sau lưng liền kinh động hai ông bà Phương gia, nhóm lãnhđạo tổng cục, không sao nghĩ đến sẽ nghênh đón ‘tiểu Bồ Tát’ như vậy, Bồ Táttuy nhỏ, nhưng lai lịch lại lớn, liền vội vàng an bài phòng bệnh tốt nhất.

Động tĩnh lớn như vậy,sao có thể giấu giếm được ông bà Phương gia, Manh Manh vừa kiểm tra xong, mớivừa được Phùng Ki ôm ra thang máy, liền thấy Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong vừanhìn thấy, cười không dễ chịu nhìn Manh Manh, trong lòng chứa đầy tức giận!

Dù trêu ai chọc ai, saolại có thể gây ra họa lớn như thế, cô gấp gáp chạy lên núi, liên lụy anh bị ôngngoại, bà ngoại quở trách, ba anh cũng hận không thể đánh anh một trận, có đôikhi, Vệ Hiểu Phong thực hoài nghi, mình đúng là do cha mẹ sinh ra, hay là nhađầu kia mới đúng, một ngọn gió thổi cỏ lay, nhất định đều nói là lỗi của anh,từ trước kia đến bây giờ, Vệ Hiểu Phong cũng không đếm được đã đeo bao nhiêu tiếngxấu cho cô, lúc này may mà không sao, nếu tiểu nha đầu thực sự xảy ra cái gìkhông hay, Vệ Hiểu Phong có lấy cái chết tạ tội cũng không được.

Vệ Hiểu Phong trừng mắtnhìn hai người, tức giận mở miệng: "Phùng đầu gỗ, nhanh chóng đem kẻ gâyrối này lấy về nhà đi, cứ thế này, tôi sẽ giảm thọ mười năm, ông ngoại, bàngoại đến đây..." Manh Manh hướng anh làm cái mặt quỷ, cô đã sớm biết, vừarồi đã gặp thư ký của ông nội ở dưới lầu.

Bà Phương đem Manh Manhkiểm tra mấy lần, xác định cháu gái hoàn chỉnh vô khuyết mới bắt đầu thầm oán:"Nha đầu kia, về sau không được lại chạy ra bên ngoài, lúc này là do vậnkhí tốt, lần tới, bà nội của con đã già đi, tim không chịu nổi, một ngày đónhắm mắt buông tay, con muốn lên trời thì tùy con, hiện tại không được."

Manh Manh nhào vào tronglòng bà Phương làm nũng: "Cái gì nhắm mắt buông tay, bà nội cùng ông nộiđều sống lâu hơn trăm tuổi." Bà Phương xì một tiếng cười vui vẻ, nhéo nhéokhuôn mặt của cô: "Vừa há mồm là nói lời ngon ngọt, dụ dỗ bà nội của concao hứng." Nói xong, quét mắt sang Phùng Ki đang đứng thẳng tắp bên kia,cười nói: "Nha đầu kia tính tình hoang dã, bị bà nuông chiều từ nhỏ màhỏng rồi, về sau con cố gắng thông cảm cho con bé, nhưng cũng không được khi dễcon bé."

Khuôn mặt đen của PhùngKi hé ra một chút đỏ sậm, lại trịnh trọng gật đầu: "Ngài yên tâm." Bachữ rất đơn giản, nhưng tiến vào trong lòng Manh Manh lại thật là ngọt.

Từ bệnh viện đi ra, đã làngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc khánh, Manh Manh cảm thấy, Ki ca ca có định lựchơn so với cô, mấy ngày nay từ Tây Tạng đến Thành phố B, tất cả việc ăn uốngtắm rửa đều do Ki ca ca hầu hạ, kỳ thật Manh Manh đã sớm có thể tự do hoạtđộng, nhưng cô tham lam sự ấm áp trong lòng Ki ca ca, ăn vạ, không muốn làm gì,Phùng Ki cũng tùy cô.

Manh Manh có chủ ý nhỏ, bỏqua một bên chuyện Thiệu Tình, cô không nói lời nào, trực tiếp chạy tới TâyTạng, còn suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện này, chính mình có chútsai, cô suy nghĩ, nếu mình dụ hoặc thành công, một khi Ki ca ca cao hứng, khôngchừng sẽ quên chuyện này đi.

Nhưng Ki ca ca bìnhthường không chống lại nổi dụ hoặc, lúc này lại giống như Liễu Hạ Huệ - ngườiđẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chính là đối mặt với bộ dáng trần trụicủa cô, cũng không nhào qua như trước, còn tắm rửa cho cô đâu vào đấy, đối vớidụ hoặc của cô, bày ra thái độ mắt điếc tai ngơ.

Trong lòng Manh Manh bắtđầu khó chịu, không phải thực muốn tính sổ với cô chứ! Chuyện này nếu thật sựnói cũng không thể trách cô, chẳng lẽ còn vì Thiệu Tình... Manh Manh nhớ tớigiấc mộng kia, tâm tình trở nên cực kém, ở bên ngoài tiểu khu nhìn thấy ThiệuCương, tâm tình Manh Manh càng tệ hơn.

Thiệu Cương chờ ba ngày ởchỗ này, mới đợi được người, cho tới bây giờ, người duy nhất anh có thể nhờ vảcũng chỉ còn lại có Phùng Ki, dù sao anh ta và chị anh cũng từng có một đoạntình.

Phùng Ki dừng xe ở bênngười Thiệu Cương, ánh mắt Thiệu Cương đảo qua Manh Manh, sắc mặt đỏ hồng, cònlắp bắp mở miệng: "Cái kia, Phùng doanh trưởng, tôi biết tôi không nêntới, nhưng chuyện của chị tôi..." Lời của anh còn chưa dứt, đã bị Phùng Kitrực tiếp đánh gãy: "Thiệu Cương, chuyện của chị cậu không quan hệ vớitôi, tôi không muốn biết, cậu càng không cần phải nói với tôi, hiểu chưa?"Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Hành vi tự tiện ra ngoài là trái với kỷ luật,bây giờ lập tức trở về bộ đội."

Khẩu khí hờ hững, thái độkiên quyết, Manh Manh hơi có chút ngoài ý muốn, cho đến khi bị Phùng Ki kéo vàothang máy, Manh Manh vẫn còn nhìn anh, giống như đã có thay đổi gì, mà chínhmình cũng không được biết...

Ra khỏi thang máy, PhùngKi bỗng nhiên quay đầu: "Ngơ ngác nhìn anh cũng vô dụng, hiện tại cẩn thậnngẫm lại những lỗi em đã phạm, vào nhà viết bảng tự kiểm cho anh, không chitiết, không thành khẩn thì không được ngủ." Manh Manh há hốc mồm, anhchàng này thực sự xem cô là lính cấp dưới của anh...

Như Nguyện: chương sau có H nghe các nàng, comment nhìu thì ta đăng típ,hắc hắc….